Chương 52: Ân Tình

Bộ truyện: Tôi Là Người Chơi Duy Nhất

Tác giả: Hồng Nhan Tam Thiên

Sau khi giết người, Hạ Thắng liền trở về nhà ngủ một giấc an ổn.

Một bên khác, đúng lúc có hai vị đệ tử nội viện định chạy đến bẩm báo cho đại sư huynh về vụ việc, thì giữa đường lại bị hai kẻ lạ mặt chặn lại.

Một người mặc y phục trắng, vóc dáng bình thường, nhìn qua chẳng khác gì người phàm tục. Người còn lại là một đại mập mạp, mặt mũi hiền lành, nhưng tuyệt đối không phải hạng dễ chọc.

Chỉ cần nhìn vào cánh tay đầy cơ bắp cuồn cuộn, dưới ánh trăng còn ánh lên một tia sáng màu đồng cổ, cũng biết được sức mạnh của người này kinh người đến nhường nào.

“Các ngươi là ai? Cản đường chúng ta làm gì?” Một vị nội viện sư huynh có phần gan lớn cau mày quát hỏi. Dù bọn họ không dám liều mạng với trư đầu nhân, nhưng chẳng lẽ đến người cũng không dám động?

Thế nhưng đối phương không trả lời, mà chỉ cúi người kiểm tra thi thể Trương Long.

“Kẻ giết người này, hình thể và cách ra tay khác với kẻ giết Khương Vũ trước đây. Quan trọng là —— sức mạnh còn mạnh hơn.” Đại mập mạp ngồi xổm xuống, liếc qua một cái rồi kết luận.

Kẻ áo trắng đứng bên cạnh nghe vậy, mặt hơi sa sầm.

“Thế là thế nào? Chúng ta đã ngồi chờ mấy tháng trời, mà vẫn không bắt được cái tên quái vật giết Khương Vũ?”

“Đừng hỏi ta, hỏi bọn họ ấy!” Mập mạp cười hừ, chỉ vào hai tên nội viện đệ tử. “Biết đâu, con heo đó trong thời gian này đã tiến hóa rồi?”

Hai nội viện đệ tử nghe mà nổi da gà, trong lòng hoảng hốt.

“Các ngươi là… đang truy tìm trư đầu nhân?” Một tên mở miệng, vẻ mặt khiếp sợ.

Quái vật này người ngoài chưa từng thấy qua, còn tưởng là truyền thuyết hoặc trò dọa trẻ con. Nhưng tận mắt chứng kiến rồi, mới hiểu được — đây là sự thật!

“Tức là… thi thể này, là do đầu heo làm ra?” Bạch y nhân hai mắt sáng lên.

“Là. Ba người bọn ta vừa từ tửu lâu ra, gặp phải quái vật ấy. Trương sư huynh không kịp phản kháng, bị nó bắt đầu… bóp nát.” Một người thành thật trả lời, vì trong đầu nghĩ đơn giản: kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu.

“Hửm… nếu đã chắc chắn là nó, vậy thì hai chúng ta nhất định phải bắt được con trư đầu nhân ấy. Nếu không, toàn bộ kế hoạch sẽ đổ vỡ. Đến lúc đó, ngay cả danh phận Dự khuyết Đạo tử, cũng không giữ nổi.” Bạch y nhân trầm giọng.

“Còn hai người bọn họ?” Mập mạp quay đầu nhìn hai nội viện đệ tử, hỏi lại.

“Giết, tuyệt đối không thể để ai biết chúng ta từng xuất hiện.”

“Được.”

Vừa dứt lời, mập mạp nhấc chân bước tới. Dù thân hình to lớn, nhưng tốc độ lại nhanh đến cực điểm, chớp mắt đã xuất hiện trước hai người.

“Phanh! Phanh!”

Hai đầu người nổ tung, máu thịt tung tóe đầy đất. Cả hai chết không kịp kêu một tiếng.

Mập mạp thu tay về, lòng bàn tay vẫn mơ hồ tỏa ra tia sáng màu đồng cổ.

“U a… dạo gần đây ngươi tu hành không ít nhỉ. Hai tên nội viện sư huynh của Kim Cương Quyền Quán, toàn là cường giả Hổ Bì, Thượng Lực cảnh… thế mà chẳng cản nổi một chiêu.” Bạch y nhân khẽ cười.

“Đạo tử nói quá rồi, bần tăng chỉ là bất ngờ ra tay. Nếu họ có chuẩn bị, chắc cũng cầm cự được đôi ba hơi thở.”

“……”

Có khác gì đâu? Bạch y nhân lắc đầu, phất tay.

“Dự khuyết Đạo tử thì vẫn là dự khuyết. Nếu muốn được chọn, nhất định phải bắt được con trư đầu nhân ấy. Đồng thời, kế hoạch ban đầu không được phép thất bại.”

“Thông báo cho các giáo chúng ở Thanh Hà trấn, toàn lực điều tra. Bất cứ ai liên quan tới các vụ bị trư đầu nhân giết, dù chỉ là dính dáng chút ít —— tra cho ta!”

“Rõ.”

Mập mạp cúi đầu cung kính đáp lời.

“Ta đi trước. Mai còn phải đến lớp. Thi thể để ngươi xử lý, kéo được ngày nào hay ngày đó.”

Bạch y nhân nói xong thì rời đi, để lại mập mạp khom người thu dọn ba cỗ thi thể không đầu.

Một đêm lặng lẽ trôi qua.

Sáng hôm sau, tại ngoại viện Kim Cương Quyền Quán, người người nô nức kéo đến.

Hôm qua quyền quán phát lệnh chiêu sinh: nhận đệ tử mới, tuổi từ tám đến mười hai, miễn phí toàn bộ chi phí ăn ở học tập.

Chỉ cần hợp tuổi, không ai không dẫn con đến.

Tục ngữ có câu: “Choai choai tiểu tử, ăn chết lão tử.” Nay có nơi nuôi dạy, không mất tiền, ai lại không mừng?

Về phần không đạt tiêu chuẩn sau này phải hoàn nợ?

Hà! Trong mắt dân trấn, quán chủ là người tốt — cho con cái công ăn việc làm sau này đã là đại ân đại đức rồi!

Một ngày thoáng qua.

Truy cập prostab2016.org để đọc trọn bộ...

Hạ Thắng ngồi trên ghế, nhìn hai vị sư huynh ngoại viện phụ trách ghi danh, chỉ đạo phụ huynh ký tên. Nội viện sư huynh thì đảm nhiệm duy trì trật tự và sờ cốt.

Toàn bộ quá trình, có hắn hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc chiêu sinh.

Hắn đứng lên, vươn vai hoạt động một chút.

Đúng lúc ấy, bàn ghi danh xuất hiện một cái tên quen mắt.

“Cha: Trương Giang, đội trưởng đội săn thú Thanh Hà trấn. Con: Trương Hổ, năm nay mười hai tuổi?”

Ngoại viện sư huynh phụ trách ghi danh nhìn Trương Hổ — thằng bé này thân hình to lớn, cao hơn đám đồng lứa cả một cái đầu — ánh mắt thoáng nghi hoặc.

“Mười hai tuổi thật sao?”

“Sư huynh, sờ cốt.” Có người nói.

Nội viện sư huynh bước lên kiểm tra.

“Mười bốn tuổi.”

Vừa dứt lời, lập tức hô to: không đạt yêu cầu, hoặc đóng tiền, hoặc biến đi.

Đúng lúc này.

“Trương thúc?”

“Hạ tiểu tử?”

Một câu hô, sắc mặt ngoại viện sư huynh lập tức thay đổi, tươi cười rạng rỡ.

“U a! Nguyên lai là trưởng bối của Hạ sư huynh. Trương thúc, ngài khỏe. Ta là Triệu Hổ, đệ tử ngoại viện. Nhìn Hổ Tử cao ráo như vậy, thì ra là người một nhà!”

“……”

Không thể không nói, Triệu Hổ đúng là giỏi nịnh hót, mặt không đổi sắc, miệng ngọt như mía lùi.

“Mười hai tuổi, đúng rồi! Nội viện sư huynh nhất định nhìn nhầm vì quá mệt!” Nói xong liền sửa hồ sơ, để Trương Hổ nhập viện thành công.

Nội viện sư huynh bên cạnh làm như không thấy — nói đùa gì chứ, đây là “thân truyền đệ tử” của đại sư tỷ, ai dám hó hé?

“Cái này???” Trương Giang nhìn cảnh tượng trước mắt, như rơi vào mộng. Chỉ mới nửa năm, Hạ tiểu tử đã lật mình trở thành nhân vật quyền uy tại Thanh Hà trấn?

Triệu Hổ vội cười nói:

“Ha ha, Trương thúc khỏi lo. Hạ sư huynh bây giờ chưởng quản toàn bộ ngoại viện. Cho dù quán chủ hay đại sư tỷ biết, cũng chẳng để tâm.”

“Chỉ là một đứa nhỏ thôi mà. Hổ Tử có thể ăn bao nhiêu? Dạy quyền thì một hay hai đứa cũng thế thôi, thêm một chẳng là gì.”

Lời vừa mềm vừa cứng, khiến Trương thúc gật đầu không ngừng.

“Trước kia ta bảo ngươi học quyền, còn tưởng ngươi nói khoác… Ai ngờ, ngươi thật sự làm được!” Ông ta đầy cảm khái.

Nghĩ lại khi xưa, Hạ tiểu tử nghèo đến mức xin cơm cũng khó, giờ thành nhân vật có quyền nhất trấn, ai không phục?

“Trương thúc, ký khế ước đi. Từ mai, Hổ Tử phải quanh năm ở tại quyền quán. Ở nhà, sợ luyện quyền không đàng hoàng.”

Triệu Hổ vừa đưa văn thư, vừa giải thích rõ ràng nguyên do.

“Hiểu, hiểu mà.” Trương thúc gật đầu lia lịa, trước khi rời đi còn vỗ vai Hạ Thắng, không nói gì, nhưng ánh mắt đã đủ để hiểu tất cả.

Trước kia cho cậu một túi gạo, hôm nay được hồi báo gấp trăm lần.

Chờ hai cha con rời đi, Hạ Thắng móc ra một trăm năm mươi lượng bạc, ném lên bàn.

“Gạch đi. Khế ước hết hiệu lực. Không phù hợp niên linh thì chính là không phù hợp. Mỗi tháng ta tự bỏ một trăm năm mươi lượng, Hổ Tử học đến đâu, ta chịu đến đó.”

“Hạ sư huynh, không cần phải…”

Triệu Hổ còn chưa dứt lời, ánh mắt họ Hạ khiến hắn lập tức im bặt.

“Quyền quán không phải nhà ta. Đại sư tỷ giao việc này cho ta, tức là tín nhiệm. Ta không thể phụ nàng ấy. Dù thiếu Trương Hổ cũng chẳng sao, nhưng làm sai một lần —— sẽ làm sai cả đời.”

Bạc giao xong, hắn lại tiếp tục chỉ huy công tác tuyển sinh.

Cũng từ đó, chính thức được thăng từ ngoại viện —— vào nội viện.

Có ai dám chất vấn không?

Không ai dám.

Ai bảo quyền quán này… là nhà của đại sư tỷ đâu?

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.

Scroll to Top