Chương 851: Ngoại truyện – Tuần tra (Tám)

Bộ truyện: Độ Thiệu Hoa

Tác giả: Đi tìm tình yêu đã mất

Nhắc đến Thái quận thủ, không chỉ Đại tướng quân Phạm mà ngay cả các võ tướng xung quanh cũng đều lộ vẻ kính phục.

Không màng quan chức cao thấp, không ham hưởng lạc, trong lòng chỉ nghĩ đến dân sinh.

Gần như cả tháng chẳng có mấy ngày ngồi trong nha môn, lúc nào cũng rong ruổi khắp nơi, giải quyết đủ mọi rắc rối lớn nhỏ.

Đó chính là Thái quận thủ.

Quy Lương thành có hơn mười vạn dân, phần lớn là thanh niên tráng kiện.

Chỉ trong vài năm, bọn họ đã khai khẩn hàng chục vạn mẫu ruộng tốt.

Sản lượng lương thực thu hoạch không chỉ đủ nuôi sống toàn bộ bách tính, mà còn có thể cung cấp lương thảo cho biên quân.

Trước kia, triều đình phải vận chuyển quân lương đến biên quân, dọc đường hao hụt một lượng khổng lồ.

Nhưng từ khi có Quy Lương thành, quân lương có thể trực tiếp điều động từ địa phương, vừa giúp triều đình giảm bớt thuế má, vừa giúp bách tính kiếm thêm bạc.

Đây là tin vui lớn cho cả triều đình, biên quân lẫn dân chúng Quy Lương thành.

Bách tính không chỉ được ăn no mặc ấm mà còn có thể tích trữ lương thực, tiền bạc—điều mà trước đây họ chưa từng dám mơ tới.

Không quá lời khi nói rằng, ở Quy Lương thành, Thái quận thủ chính là vị thanh thiên đại lão gia trong lòng dân chúng.

Ngay cả những người gia nhập biên quân cũng vô cùng kính trọng ông.

Đại tướng quân Phạm tự vấn lương tâm, dù mình đã đóng quân ở biên giới hơn mười năm, nhưng uy vọng vẫn chưa thể vượt qua Tả Đại tướng quân năm xưa.

Giờ xem ra, có khi còn bị Thái quận thủ lấn át.

Ông cười cười, vừa đùa vừa tự giễu:

“Xem ra, Thaanfcòn không bằng một vị quận thủ rồi.”

Giang Thiệu Hoa bật cười:

“Tĩnh Biên hầu không cần tự hạ thấp mình.

Trong lòng trẫm, khanh trấn giữ biên quân, có công lao, cũng có khổ lao.

Không ai có thể vượt qua khanh.”

Làm thần tử, trước mặt thiên tử giành chút sủng ái cũng đâu có gì mất mặt?

Dù chân tình hay giả ý, thiên tử đã chịu mở miệng nói lời tốt đẹp dỗ dành khanh, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?

Đại tướng quân Phạm ha ha cười lớn:

“Lời của Hoàng thượng, thần nhất định khắc ghi trong lòng!”

Những võ tướng đứng bên cạnh âm thầm rùng mình, thầm nghĩ: Thật không ngờ ngươi cũng có lúc như vậy, đường đường là đại tướng quân mà còn giỏi tranh công đến thế!


Đến tận khi trời tối, Đại tướng quân Phạm mới dẫn theo các võ tướng cáo lui.

Giang Thiệu Hoa thuận miệng phân phó thân vệ bên cạnh:

“Phạm thân vệ, ngươi đưa Tĩnh Biên hầu về quân doanh đi.”

Người này chính là Phạm thân vệ—từng là chủ tướng Nghĩa Châu quân, cũng là kẻ xui xẻo đầu tiên bị Nữ Đế bệ hạ cách chức.

Gã chính là cháu ruột của Đại tướng quân Phạm.

Phạm thân vệ cúi đầu lĩnh mệnh, cung kính đưa Đại tướng quân Phạm ra khỏi quân trướng.

Đại tướng quân Phạm khoát tay ra hiệu cho các võ tướng lui xuống.

Phạm thân vệ còn chưa kịp nghe mắng, đã vội “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống:

“Cháu biết lỗi rồi!

Hai năm qua, cháu đã rèn giũa bản thân, không dám lơ là.

Xin bá phụ rộng lượng tha thứ!”

Đại tướng quân Phạm lạnh lùng nhìn hắn:

“Hoàng thượng vẫn giữ ngươi ở bên cạnh, thậm chí còn chịu bỏ công chỉ dạy, đó là đã nể mặt Phạm gia chúng ta.”

“Thời gian tới, ta sẽ xin Hoàng thượng để ngươi ở lại biên quân.”

“Nếu có bản lĩnh, hãy rèn giũa thành một vị tướng thực thụ.

Nếu không đủ năng lực, thì cứ chết nơi biên cương, chôn xương tại đây.

Đừng làm mất mặt Phạm gia nữa!”

Phạm thân vệ xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ, cúi đầu đáp vâng.

Đại tướng quân Phạm mắng chửi một hồi, cuối cùng cũng hả giận sau hai năm kìm nén:

“Đứng dậy đi!

Nói xem, hai năm qua ở thân vệ doanh, ngươi học được những gì?”

Phạm thân vệ ổn định tâm thần, thấp giọng đáp:

“Người trong thân vệ doanh ai cũng dũng mãnh, tuyệt đối trung thành với Hoàng thượng.

Hơn nữa, tất cả bọn họ đều biết chữ, đọc hiểu binh thư, thậm chí còn có thể viết quân báo.”

Đại tướng quân Phạm thở dài:

“Những người có năng lực như vậy, trong quân đội đều được xếp vào hàng võ tướng.”

“Mà trong thân vệ doanh của Hoàng thượng, số lượng ấy lên đến ba vạn.”

“Nếu Hoàng thượng muốn thay toàn bộ tướng lĩnh quân đội, thì cũng có sẵn đủ người thay thế.”

Truy cập prostab2016.org để đọc trọn bộ...

“Giờ ngươi đã hiểu vì sao Hoàng thượng có thể tuần tra khắp thiên hạ rồi chứ?

Văn thần có Trần thừa tướng, Phùng thượng thư, Đổng thượng thư.

Võ tướng cũng không hề kém cạnh.

Nếu không đủ trung thành, Hoàng thượng chỉ cần thay người khác là xong.”

Phạm thân vệ cũng thở dài theo:

“Không giấu bá phụ, ban đầu cháu còn có chút oán hận.

Nhưng sau hơn hai năm, cháu thực sự khâm phục Hoàng thượng.

Giờ cháu không mong gì hơn, chỉ mong được ở lại biên quân, cầm quân đánh trận, lập chút công lao cho Hoàng thượng xem.”

Sắc mặt Đại tướng quân Phạm dịu đi, vỗ mạnh lên vai cháu mình:

“Nghĩ như vậy là đúng!

Tả Đại tướng quân lập đại công, được phong Uy Viễn công.

Ta vẫn luôn ôm một bụng uất nghẹn!”

“Ta có linh cảm, bọn Nhu Nhiên sẽ sớm mở cuộc tấn công lớn vào biên giới.

Ta đang đợi bọn chúng mang đầu đến nộp.

Phạm Trung Lương ta cũng muốn lập nên công danh hiển hách!”

Trận chiến năm ấy, chủ lực là doanh Anh Vệ của Tả Đại tướng quân.

Phần lớn công lao đều thuộc về doanh Anh Vệ và thân vệ doanh.

Là chủ tướng biên quân, Đại tướng quân Phạm luôn mang trong lòng một nỗi ấm ức.

Sớm muộn gì, ông cũng sẽ thống lĩnh binh sĩ biên quân, đại phá Nhu Nhiên, để danh tiếng của biên quân lừng lẫy thiên hạ!


Sau khi Giang Thiệu Hoa an ổn trong quân doanh, thân vệ doanh cũng được nghỉ ngơi mấy ngày.

Sau đó, nàng bắt đầu tuần tra doanh trại.

Đại tướng quân Phạm đã bỏ ra hai tháng để xây dựng quân doanh mới, tất nhiên không thể qua loa trong việc chỉnh đốn binh sĩ.

Qua vài ngày thanh tra, nàng thấy rằng quân kỷ và quân dung của biên quân đều rất ổn.

Giang Thiệu Hoa không tiếc lời khen ngợi, ngay trước mặt chúng võ tướng, nàng tán dương Đại tướng quân Phạm thống lĩnh quân đội nghiêm minh.

Đại tướng quân Phạm với bộ râu quai nón rậm rạp giấu đi vẻ mặt đắc ý, ngoài miệng vẫn tỏ vẻ khiêm tốn:

“Lưu tướng quân năm xưa từng huấn luyện biên quân, mạt tướng chỉ là học theo quy củ của ông ấy mà thôi.

Không dám nhận Hoàng thượng quá khen.”

Lưu Hằng Xương—Thống lĩnh ba thân vệ doanh —cũng có mặt, nghe vậy liền cười nói:

“Đại tướng quân Phạm quá khiêm nhường rồi.

Mạt tướng chỉ huấn luyện ở biên quân một năm, công lao làm nên danh tiếng biên quân mấy năm nay đều thuộc về đại tướng quân.”

Giang Thiệu Hoa cười nhẹ:

“Hai người các ngươi đừng nhún nhường nữa.

Công lao của các ngươi, trẫm đều nhớ rõ từng điều một.”

Dứt lời, nàng thuận miệng ra lệnh:

“Thân vệ doanh đã đến đây, cũng không thể rảnh rỗi.

Từ hôm nay, ba doanh luân phiên cưỡi ngựa tuần tra, nhớ giương cao cờ của trẫm.”

Tần Chiến và Mạnh Đại Sơn lập tức hào hứng, xoa tay hô lớn:

“Rõ!

Mạt tướng sẽ đích thân dẫn binh xuất phát!”

Lưu Hằng Xương khẽ động trong lòng, suy nghĩ sâu xa hơn một chút.

Hoàng thượng nhất quyết đến biên quân, lại còn lệnh cho bọn họ giương cao cờ giao long đỏ rực tuần tra…

Trong mắt Thạch Lạc Hầu—tân khả hãn Nhu Nhiên, kẻ có mối thù giết cha với Đại Lương—đây chẳng khác nào hành động khiêu khích trắng trợn!

Hoàng thượng đang muốn chọc giận Nhu Nhiên, khiến bọn chúng xuất binh ư?

Đây nào phải tuần tra biên quân, rõ ràng là muốn thân chinh ra trận!

Nghĩ đến đây, Lưu Hằng Xương bất giác rùng mình.

Rất có thể, ngay từ khi lên kế hoạch rời kinh tuần tra Đại Lương, Hoàng thượng đã dự liệu trước ngày này.

Bảo sao hai năm đã trôi qua, mà vẫn chưa có ý định hồi kinh.

Bảo sao Trần thừa tướng và Phùng thượng thư chỉ thúc giục lấy lệ, không thực sự cưỡng ép Hoàng thượng quay về.

Có lẽ, bọn họ cũng đã đoán được dụng ý thực sự của nàng.

Sau khi hiểu thấu, Lưu Hằng Xương không hề hoảng sợ, trái lại, đôi mắt hắn sáng rực lên ngọn lửa hừng hực chiến ý.

Là một võ tướng, có thể giành được đại thắng nơi sa trường, đánh tan quân thù xâm lược—đó mới là chiến công hiển hách, đủ để vinh danh muôn đời!

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.

Scroll to Top