Long phụng hoa chúc chầm chậm thiêu đốt, một giọt sáp nến theo mép nến trượt xuống.
Trong tân phòng, Chúc Chiếu trừng lớn đôi mắt, chăm chú nhìn đôi tay của mình. Ngồi trên ghế bên giường, cách nàng không xa là Minh Vân Kiến, hắn rõ ràng cũng đang lúng túng, không biết phải làm gì.
Trong sự tĩnh lặng này, Chúc Chiếu len lén liếc nhìn Minh Vân Kiến mấy lần, thực ra cũng chẳng thể gọi là lén lút, bởi đôi mắt nàng rất to, hai ngọn nến trước cửa sổ sáng rực, ánh lửa phản chiếu trong đồng tử nàng, chỉ cần nàng khẽ liếc mắt, Minh Vân Kiến đều trông thấy.
Sự yên tĩnh như vậy, thật không nên tồn tại.
Sau khi được ban hôn, vài vị bằng hữu trong Hàn Lâm Viện từng kể với Minh Vân Kiến những chuyện xảy ra đêm động phòng. Trong số họ, không phải ai cũng cưới được người mình yêu, nhưng khi nhắc đến đêm tân hôn, ai nấy đều nói là đêm ngọt ngào.
Ít nhất cũng không lúng túng như hắn hiện tại.
Minh Vân Kiến cuối cùng cũng phá vỡ sự yên ắng lạ thường: “Đầu sức của nàng… nặng lắm không?”
Chúc Chiếu “a” một tiếng, đưa tay đỡ lấy món trang sức trên đầu. Đó là một chiếc kim quan, phần lớn là đồng thau uốn thành hình hoa, kết thêm mã não, trân châu, quả thực nặng nề, nàng khẽ gật đầu.
Minh Vân Kiến nói: “Vậy thì tháo xuống đi, nàng chỉ cần thở thôi cũng làm nó rung lắc, mấy cái tua lấp lánh kia làm mắt ta nhức mỏi.”
Chúc Chiếu ngoan ngoãn nghe lời, mò mẫm tháo bỏ phát sức trên đầu, không dễ dàng gì, còn làm rối một vài lọn tóc, một đoạn xõa xuống trước ngực. Tóc đen óng ả, không còn châu ngọc trang sức che lấp, càng thêm thanh tú.
“Đã tháo rồi, chi bằng nghỉ sớm một chút.” Minh Vân Kiến vừa nói xong thì đột ngột đứng dậy.
Chúc Chiếu lập tức cảm thấy một luồng áp lực, ngẩng đầu nhìn hắn, hai chữ “căng thẳng” như muốn nhảy ra từ trong mắt nàng.
Trước khi xuất giá, Nhị phu nhân họ Từ có dạy nàng một vài điều. Bà vốn ngại ngùng, nên cũng chỉ nói sơ lược, đại khái giúp nàng hiểu được đôi chút. Chúc Chiếu khi ấy nghe không mấy rõ, nhưng lúc này những hình ảnh mờ mịt, mông lung lại đột nhiên hiện lên trong đầu, khiến nàng nín thở, toàn thân cứng đờ như khúc gỗ.
Minh Vân Kiến từ trên cao nhìn xuống, trầm mặc một lát rồi nói: “Bổn vương quay về phòng mình.”
Chúc Chiếu sững sờ, Minh Vân Kiến nói xong liền xoay người rời đi. Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn, trong bộ hỷ phục đỏ sẫm, bước ra khỏi tân phòng, còn thuận tay đóng cửa phòng lại. Một lúc sau, nơi đây trở nên yên ắng, Chúc Chiếu mới hồi thần.
Chuyện mà Từ nhị phu nhân căn dặn, e là trong thời gian ngắn sẽ không xảy đến với nàng.
Cũng phải, chuyện thành thân vốn chẳng phải ý nguyện của họ. Hơn nữa, Chúc Chiếu khi còn nhỏ từng ở kinh thành, từng nghe Minh Tử Thu kể vài chuyện về Minh Vân Kiến, biết khi hắn còn là thiếu niên, trong lòng từng có người mình yêu. Nhưng khi ấy cũng là thánh chỉ ban hôn, vị tiểu thư khuê các hắn đem lòng yêu lại thành thân với người khác.
Mười năm trôi qua, Minh Vân Kiến vẫn chưa cưới vợ. Trong trăm ngày nàng ở kinh, từng nghe lời đồn trong khách điếm, nói rằng hắn sở dĩ chưa cưới, là vì không thể buông bỏ người xưa. Những lời ấy, thật giả khó phân, nhưng Chúc Chiếu nghĩ, hắn đã hai mươi sáu tuổi, nếu không có thánh chỉ thì hắn cũng chẳng thành thân. Dù không phải vì người trong lòng, thì cũng là một lòng nghiêm cẩn với hôn nhân.
Nếu không phải là người mình chân thành yêu quý, dù bị ép cưới bởi thánh chỉ, cũng tuyệt chẳng hồ đồ mà động phòng.
Chúc Chiếu đoán như thế, trong lòng cũng không quá buồn. Chỉ là bị người ta từ chối không lời, rốt cuộc vẫn có chút mất mặt. Nhưng những điều nàng tưởng tượng vừa rồi không thành hiện thực, nàng lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Người đi rồi, Chúc Chiếu liền không còn ngồi yên được nữa. Nghi lễ nên làm đều đã xong, nàng thực sự đã đói từ lâu.
Bao ngày qua, mỗi ngày Tiểu Tùng đều đúng giờ mang cơm đến. Chúc Chiếu hễ trời tối mà chưa ăn là dạ dày lại réo rắt. Hôm nay trang điểm phục sức mất cả nửa ngày, lại còn chờ giờ lành để xuất môn, sau đó bị đưa vào tân phòng, nàng không dám nhúc nhích, mỏi lưng ê vai chưa nói, bụng cũng không biết đã kêu bao nhiêu lần.
Trên bàn trong tân phòng bày vài món bánh ngọt và trái cây, lạc được Minh Vân Kiến ăn mất một nửa, còn có chà là đỏ, long nhãn và bánh đậu đỏ. Nàng nhấc lớp váy dày cộm lên, ngồi xuống bên bàn, thấy không có đũa muỗng thì dùng tay bốc. Ăn mấy quả chà là đỏ xong, cơn thèm bị khơi dậy, nàng cũng chẳng bận tâm nhiều nữa, thấy gì ăn nấy.
Chúc Chiếu tuyệt đối không ngờ, Minh Vân Kiến lại quay trở lại.
Hắn vừa rời khỏi tân phòng không bao xa, thì đã dừng chân tại hành lang. Mùi hương nhè nhẹ của hoa tỳ bà ngoài hành lang đưa tới, hắn quay đầu nhìn về phía bên phải, liền thấy dưới mái đình ngói xanh là một rừng hoa tỳ bà đỏ rực, đèn lồng dưới hành lang chiếu sáng, thoáng nhìn như một đám lửa đang bùng cháy.
Một vài ký ức chợt ùa về. Trên tường vây của Chúc phủ ngày trước cũng lợp ngói lưu ly màu xanh. Khi ấy hắn uống say, được người của Dạ Kỳ Quân dìu đi, từ xa nhìn về cửa phủ Chúc gia, dù trời mưa như trút nước cũng không thể dập tắt đám lửa sau cánh cổng kia. Không biết là rượu chưa tan hay mưa quá lớn, sắc đỏ rực ấy, bất chợt giống hệt hoa tỳ bà đỏ giữa đám lá xanh hiện tại.
Minh Vân Kiến rút cây quạt bạc đeo bên hông, phe phẩy vài cái, rồi quay người trở về tân phòng.
Hắn đến trước cửa nhẹ nhàng đẩy ra, liền thấy Chúc Chiếu vừa tháo bỏ chiếc áo khoác dày nặng bên ngoài, chỉ còn mặc trung y thêu hoa phù dung, đoan trang ngồi bên bàn, vẫn giữ phong thái đoan nhã mà đang… nhét miếng bánh đậu đỏ thứ ba vào miệng.
Khoảnh khắc ấy, Minh Vân Kiến bỗng nhớ lại một câu, Tiểu Tùng từng nói đúng: miệng nàng nhìn thì nhỏ nhắn, nhưng một lần có thể nhét không chỉ hai miếng bánh ngọc tử, mà là ba miếng bánh đậu đỏ.
Chúc Chiếu nghe thấy tiếng cửa mở, lại đột ngột và chẳng hề báo trước, khiến nàng giật mình, quay đầu lại thấy Minh Vân Kiến, trong miệng còn đầy đồ ăn chưa nuốt kịp, hoảng hốt đến đỏ bừng mắt, nhai không nổi, vụn bánh đậu đỏ phun cả ra ngoài.
Nàng vội chống tay vào mép bàn, một tay bịt miệng ho sặc sụa, đến nỗi không thở nổi.
Minh Vân Kiến vội bước tới, đặt quạt xuống, rót cho nàng một ly nước. Chúc Chiếu uống xong mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút, nhưng vẫn chưa ngừng ho, ngực tức đến nghẹn.
Uống liền mấy ngụm nước, nàng mới nuốt trôi được miếng bánh mắc kẹt trong cổ họng, rồi vỗ nhẹ ngực, ho đã dịu bớt, mặt đỏ bừng, nước mắt tuôn rơi, còn một giọt vương nơi hàng mi dưới.
Minh Vân Kiến thấy nàng uống nước quá vội, dưới cằm dính ít vụn bánh và nước trà, bèn đi tới, nâng mặt nàng lên bằng hai ngón tay, dùng khăn tay mang theo lau sạch cằm và khóe môi cho nàng, mày hơi chau lại. Trong suốt quá trình ấy, Chúc Chiếu sợ đến nỗi không dám mở miệng, đến ho cũng không dám, chỉ cố nhịn mà khẽ run vai, nín lặng ho khan.
Đợi đến khi Minh Vân Kiến lau xong, mới buông tay khỏi má nàng, ngồi xuống đối diện, bất lực nhìn nàng.
Sắc mặt Chúc Chiếu vừa có phần ấm ức, lại vừa có chút kinh ngạc. Nàng nghi hoặc nhìn Minh Vân Kiến, tuy không nói lời nào, nhưng hắn cũng hiểu nàng đang muốn hỏi: “Sao lại quay lại?”
“Có ai là tiểu thư nhà lành mà ăn liền ba miếng bánh như nàng không? Có ai giành với nàng à?” Minh Vân Kiến trước tiên trách nhẹ một câu, rồi lại nói: “Huống chi, bổn vương là quỷ sao? Thấy ta lại sặc đến mức ấy, nàng sợ ta ư?”
Chúc Chiếu lắc đầu, vì mới ho xong nên cổ họng còn khàn, giọng khẽ khàn khàn: “Không phải sợ… chỉ là… thiếp ăn hơi… mất phong thái.”
“Còn biết mình không phong nhã,” Minh Vân Kiến nói.
Truyện được dịch đầy đủ tại prostab2016.org
Chúc Chiếu cúi gằm đầu xuống.
Nghĩ đến chuyện mình quay lại, Minh Vân Kiến lại nói: “Hôm nay thành thân, vốn chẳng phải ý nguyện của đôi ta. Bổn vương không ép buộc nàng, cũng sẽ không làm điều gì vượt khuôn phép. Nhưng trong phủ nhiều tai mắt, nàng dù sao cũng là một…” Chữ “đứa trẻ” đến bên môi lại bị hắn nuốt ngược trở lại, đổi lời: “Là người mới vào phủ. Nếu tối nay ta quay về phòng mình, e vài hạ nhân đầu óc chậm chạp sẽ tỏ ý bất kính với nàng. Vì vậy, đêm nay ta sẽ lưu lại.”
Chúc Chiếu nhìn hắn, chớp mắt mấy cái, cuối cùng cũng hiểu ý Minh Vân Kiến.
Hắn là Văn vương, ngày ngày phải thượng triều, lại có bằng hữu trong triều. Tuy rằng hoàng thượng không nhất định giao cho hắn việc gì trọng yếu, nhưng cũng không thể lúc nào cũng ở nhà trông nom nàng.
Vốn dĩ đã là một cuộc hôn nhân không tình nguyện, từ khi vào kinh đến nay, Minh Vân Kiến chưa từng tỏ ra nhiệt tình với nàng. Nếu tối nay hắn không ở lại, thì thân phận Văn vương phi của nàng chẳng khác gì một món đồ trưng bày. Trước mặt Văn vương không có tiếng nói, người dưới cũng sẽ chẳng nể mặt.
“Chúc Hiểu… từng gặp bổn vương vài lần. Nếu có thể kết giao sâu sắc, ắt hẳn là bạn hiền tri kỷ. Nàng là muội của Chúc Hiểu, lại theo Tử Thu gọi bổn vương là hoàng thúc, vậy thì bổn vương sẽ tạm thời chăm lo cho nàng.” Minh Vân Kiến nói: “Từ nay, cứ xem Văn vương phủ như nhà mình, mọi chi dùng, đều theo tiêu chuẩn vương phi mà lấy ở phủ khố. Ngày mai bổn vương sẽ chọn hai nha hoàn theo hầu nàng, được chứ?”
Chúc Chiếu gật đầu, ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”
Minh Vân Kiến khẽ “ừ” một tiếng, hỏi: “Còn thắc mắc gì nữa không?”
Chúc Chiếu lập tức đáp: “Có.”
“Hỏi đi.”
“Vậy sau này, thiếp nên gọi ngài là… vương gia, hay là phu quân, hay… hoàng thúc?” Chúc Chiếu nghiêm túc hỏi.
Minh Vân Kiến nghĩ ngợi, nói: “Trừ ‘phu quân’ ra, nàng thích gọi gì thì gọi.”
“Thiếp còn một chuyện nữa…” Chúc Chiếu lên tiếng, “Đêm nay… thiếp ngủ đâu?”
“Trên giường,” Minh Vân Kiến trả lời không chút do dự.
Chúc Chiếu lại hỏi: “Vậy ngài thì sao?”
Minh Vân Kiến nhìn quanh tân phòng, nhất thời câm nín — tân phòng này thế mà lại không có lấy một chiếc trường kỷ. Trong phòng ngoài chiếc giường cưới chạm rồng khắc phụng thì chỉ có bốn chiếc ghế tròn, vài tấm bình phong, chẳng thấy có gian nhỏ nào để nghỉ ngơi cả.
Một nén hương sau…
Chúc Chiếu nằm trong góc trong cùng của giường, vẫn còn mặc nguyên y phục, đắp chiếc áo choàng dày thêu đôi phượng, tất cả trang sức đầu đã tháo xuống để trên bàn. Nàng nằm với tư thế cứng đờ, hai tay đặt ngay ngắn trên bụng, chỉ có con ngươi là len lén liếc sang bên phải.
Trên chiếc giường lớn ấy, chăn được cuộn thành một dải dài, đặt giữa giường để phân chia ranh giới. Chúc Chiếu nằm trong, còn Minh Vân Kiến trong bộ hỷ phục đỏ sẫm nằm ngoài.
Chỉ cần nàng xoay đầu là có thể thấy được một bên mặt của Minh Vân Kiến. Trong lòng có điều muốn hỏi, Chúc Chiếu lựa lúc ánh đèn mờ nhạt, Minh Vân Kiến chưa chắc trông thấy biểu cảm của nàng, mới lấy can đảm hỏi khẽ: “Vương gia từng nói ở Tửu Phong Thập Lý rằng, muốn gặp thiếp là để xem dung mạo của ta. Câu ấy… là lừa thiếp đúng không?”
Nếu thật sự để tâm đến sắc mạo, tức là còn có chút quan tâm. Mà đã chẳng có tâm tư gì, thì ngày nàng vừa về kinh, việc hắn đến gặp chắc chắn là có nguyên nhân khác.
Minh Vân Kiến không đáp, nhưng cũng chẳng phủ nhận. Hắn chỉ xoay người, quay lưng về phía Chúc Chiếu, đối mặt với đôi hỉ chúc đỏ rực và những sợi kim tuyến treo trên rèm giường, khẽ thở dài.
Mười năm bình lặng, một đêm điên rồ.
Nến cháy gần tắt, chỉ còn vài ngọn bên cửa sổ. Sau đó, ánh sáng chập chờn cũng dần bị gió lùa từ khe cửa thổi tắt, tân phòng chợt chìm trong bóng tối. Bên ngoài vẫn còn đèn sáng, hạ nhân lo việc hậu cần chưa ai đi ngủ, nhưng không ai dám đi ngang qua viện này, sợ quấy nhiễu chủ nhân.
Trong đầu nghĩ nhiều chuyện thì dễ đau đầu, Minh Vân Kiến nhắm mắt hơn một canh giờ mới thấy có chút buồn ngủ. Phía sau hắn, Chúc Chiếu nằm yên lặng như một con mèo, chẳng lật người lần nào.
Giờ tý vừa qua, đèn trong Văn vương phủ cũng đã tắt bớt, chỉ còn vài ngọn để soi sáng cho người chưa ngủ.
Minh Vân Kiến vẫn nằm ngửa, chưa thực sự thiếp đi, chợt nghe thấy tiếng động khe khẽ bên tai. Hắn hơi nhíu mày, chưa mở mắt, nhưng cảm nhận được chăn đệm bên người bị ai đó đè lên, rồi một góc áo lướt qua tay hắn — đến lúc này hắn mới không nhịn được, mở mắt ra.
Vừa mở mắt, đã đối diện với Chúc Chiếu đang ngồi xổm bên cạnh hắn, một tay đặt trên mép giường, định trèo qua người hắn để xuống giường.
Bộ hỷ phục trên người nàng hơi cồng kềnh, ống tay rộng thùng thình. Nàng đang cắn vạt tay áo trái, tay phải xắn cao, không biết rơi xuống từ lúc nào, đánh thức Minh Vân Kiến.
Nàng cứ thế ngồi xổm bên hông hắn, tròn xoe đôi mắt như mèo đêm, tóc dài rối nhẹ dính vào má.
Minh Vân Kiến bị dáng vẻ này dọa đến tỉnh hẳn cơn buồn ngủ vừa lóe lên.
Hắn vội chống tay ngồi dậy, trừng mắt nhìn nàng: “Nàng làm gì vậy?”
Chúc Chiếu lập tức rụt tay chân lại, nhả vạt tay áo, ôm gối ngồi xuống mép chăn, mặt đỏ bừng, lí nhí đáp: “Chưa ăn no… nên không ngủ được.”
Minh Vân Kiến chỉ cảm thấy huyệt thái dương giật giật. Lại thấy khi nàng vừa rồi cúi người muốn lén lút trèo xuống giường, cổ áo hơi xộc xệch, lộ ra một ánh vàng lấp lánh.
Đó là một chiếc khóa vàng trường mệnh, mặt khắc hình Kỳ Lân đạp lửa. Ánh mắt Minh Vân Kiến chợt tối lại, qua một hồi mới hỏi: “Muốn ăn gì?”
Chúc Chiếu đưa ra một yêu cầu không hề quá đáng: “Mì.”
Cảm ơn bạn Pham Nhat Hoang donate 100K cho bộ Quang Âm Chi Ngoại!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.