“Ê, tôi nói này lão Lưu, từ khi em gái cậu đến làm việc ở trạm, quan hệ của chúng ta ngày càng xa cách đấy nhé!”
“Tôi có còn là đồng chí thân yêu nhất của cậu nữa không?”
“Cút!”
Màn diễn sâu của Quách Lượng chỉ đổi lại cái nhìn khinh bỉ không chút do dự của Lưu Minh Huy.
Không muốn phí lời với Quách Lượng, anh chuyển sự chú ý sang văn phòng của chú mình.
Vừa mới đến làm, em gái đã vào thẳng phòng chú, hẳn là có chuyện quan trọng cần bàn bạc?
Suy nghĩ một lúc, Lưu Minh Huy kiếm cớ đi về phía văn phòng của Lưu Kiến Quốc.
…
Trong văn phòng.
Lưu Kiến Quốc vừa nhấp một ngụm nước, nghe xong câu nói của Giang Đường liền phun ra hết.
“Cô nói cái gì?”
Bỏ qua hình tượng, ông vội vã hỏi lại.
Giang Đường nhanh chóng né tránh màn “tấn công” bất ngờ, đứng nép vào góc phòng nhìn ông.
Lưu Kiến Quốc lấy khăn tay lau miệng, vừa ho khan vừa đau lòng nói:
“Cái gì cơ… Tiểu Giang, cô nói lại lần nữa xem nào, cô muốn đi làm ở nông trường?”
“Rốt cuộc La Hồng Vệ đã cho cô lợi ích gì, sao tự nhiên lại muốn sang bên đó?”
Lúc này, tâm trạng của Lưu Kiến Quốc chẳng khác nào vừa nuôi lớn được một cây cải trắng tươi tốt, vậy mà bị một con heo lấm lem chạy đến ủi mất.
Ngoài cửa, Lưu Minh Huy dừng bước.
Đi cùng anh, Quách Lượng cũng nghe thấy động tĩnh bên trong, liền ghé sát tai vào cửa, vẻ mặt đầy phấn khích.
“Đồng chí Tiểu Giang, đồng chí Giang Đường, cô đã hứa với tôi là sẽ ở lại trạm cơ khí, sao tự nhiên lại đổi ý thế này?”
“La Hồng Vệ rốt cuộc đã nói gì với cô?”
Lưu Kiến Quốc nghe tin Giang Đường muốn sang nông trường làm việc, liền lập tức hoảng hốt, chưa kịp hỏi kỹ càng đã chỉ muốn chạy đi tính sổ với La Hồng Vệ trước.
Ngoài cửa, Quách Lượng quay sang nhìn Lưu Minh Huy đầy thắc mắc: “Rốt cuộc tuần trước các cậu sang nông trường đã xảy ra chuyện gì?”
“Sao em gái cậu tự dưng lại muốn đi làm ở đó?”
Lưu Minh Huy mím môi, không trả lời.
Thực ra, anh cũng chẳng biết nên trả lời thế nào.
So với việc trả lời Quách Lượng, anh quan tâm đến đáp án của Giang Đường hơn.
Tại sao cô ấy lại muốn đến nông trường làm việc?
Chẳng phải trước giờ cô luôn là một nhân viên đúng giờ, làm xong việc là tan ca, không màng thế sự sao?
Sao tự nhiên lại có mong muốn cá nhân như vậy?
Điều này khiến Lưu Minh Huy không khỏi để tâm.
Lưu Kiến Quốc, trong cơn hoảng hốt vì sắp mất đi một nhân tài, hoàn toàn không nhận ra sự khác thường của Giang Đường.
Người có mong muốn và mục tiêu luôn chân thực hơn.
Trước đây, Giang Đường luôn mang một nét mơ hồ, như thể cô không hoàn toàn thuộc về thế giới này.
Vì vậy, khi cô chủ động bày tỏ mong muốn, điều đó lại càng trở nên bất thường.
Chờ Lưu Kiến Quốc mắng xong La Hồng Vệ, Giang Đường mới từ tốn lên tiếng: “Nông trường nghèo quá.
Tôi muốn giúp họ khá lên.”
“…”
Lưu Kiến Quốc sững người.
“Đây là ý của cô?
Hay do La Hồng Vệ thuyết phục cô nghĩ vậy?”
Lưu Kiến Quốc vẫn cảm thấy đồng chí Tiểu Giang nhà mình không thể tự nhiên có suy nghĩ như vậy.
Nhất định là bị La Hồng Vệ xúi giục!
Giang Đường chớp mắt, vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Muốn giúp nông trường giàu lên, để mọi người có cuộc sống tốt hơn là sai sao?”
“Không, tất nhiên là đúng rồi.”
Lưu Kiến Quốc nhận ra Giang Đường hiểu sai ý mình, ông đành gạt bỏ thành kiến với La Hồng Vệ, kiên nhẫn giải thích theo cách tư duy của cô.
Cuối cùng, Giang Đường cũng hiểu ra.
“Tôi chỉ đến nông trường làm việc thôi, chứ không phải người của họ.”
“Vậy à?
Ý cô là cô vẫn thuộc biên chế của trạm cơ khí nông nghiệp, chỉ sang đó công tác thôi?
Lãnh đạo trực tiếp của cô vẫn là tôi?”
“Chứ không lẽ tôi phải chuyển hẳn sang nông trường?”
Giang Đường nghiêm túc suy nghĩ một chút, rồi phát hiện ra chuyển hẳn qua đó cũng không phải là không được.
Chỉ là hơi phiền một chút.
“Không, không cần, không cần chuyển qua!”
Lưu Kiến Quốc hoảng hốt ngắt ngang dòng suy nghĩ của cô, không cho cô tiếp tục cân nhắc nữa.
Ông cười vỗ tay:
“Dù sao nông trường cũng cần hướng dẫn kỹ thuật, từ giờ, đồng chí Tiểu Giang, cô sẽ phụ trách chỉ đạo công việc bên đó.”
“Cô chính là chuyên viên kỹ thuật của trạm cơ khí, phụ trách kết nối với nông trường.”
Lưu Kiến Quốc tự mình sắp xếp một chức vụ cho cô.
Truy cập prostab2016.org để đọc trọn bộ...
Giang Đường không quá quan tâm đến chức danh này.
Cô chỉ quan tâm rằng mình có thể sang bên nông trường làm việc hay không thôi.
“Vậy tôi đi đọc sách đây.”
Báo cáo xong, cô liền định đi tìm sách về chăn nuôi.
Lưu Kiến Quốc gọi cô lại: “Cô biết tìm sách liên quan ở đâu không?”
Giang Đường quay đầu, lắc lắc.
Lưu Kiến Quốc bật cười, đứng dậy cầm lấy chùm chìa khóa bên cạnh:
“Những tài liệu liên quan đến chăn nuôi thì phải sang bên trạm thú y mà tìm.”
Thư viện thành phố không có nhiều sách về lĩnh vực này, muốn tìm sách chuyên môn, phải đến trạm thú y.
“Tôi cũng có việc cần qua trạm thú y, tiện thể đưa cô đi luôn.”
Thật ra, một người làm kỹ thuật nông cơ như ông chẳng có việc gì liên quan đến trạm thú y cả.
Nhưng nếu Giang Đường muốn đi, thì tất nhiên ông phải tự mình đưa cô đi rồi.
Đồng chí Tiểu Giang nhà ông thông minh như vậy, nếu chẳng may bị mấy lão già bên trạm thú y để mắt rồi lừa sang bên đó làm việc, thì ông lỗ to rồi!
Phải giữ chặt cô lại!
Nhân tài của trạm cơ khí, ai cũng đừng hòng cướp đi!
Không để Giang Đường có cơ hội từ chối, Lưu Kiến Quốc vòng qua bàn làm việc, đi đến bên cô, rồi nhanh tay mở cửa.
Chỉ nghe một tiếng “bịch” nặng nề—
Quách Lượng, đang dán tai vào cửa, mất thăng bằng, đổ nhào về phía trước.
Suýt nữa thì đâm thẳng vào người Lưu Kiến Quốc.
“Trạm… Trạm trưởng…”
“Chú nhỏ…”
Lưu Minh Huy đứng bên cạnh, mặt mày cứng đờ.
Hai người đứng ngoài cửa xấu hổ chào hỏi.
Lưu Kiến Quốc cười lạnh: “Hai cậu rảnh rỗi quá nhỉ?”
Lưu Minh Huy và Quách Lượng không hẹn mà cùng đưa tay gãi mũi, ánh mắt nhìn đi chỗ khác, tránh né ánh nhìn của ông.
Lúc này, Giang Đường ló đầu ra từ phía sau Lưu Kiến Quốc, khuôn mặt đầy vẻ chân thành hỏi:
“Hai anh không nghe thấy tiếng bước chân của trạm trưởng sao?”
Lưu Minh Huy, Quách Lượng: “…”
Bị bắt quả tang mà còn bị hỏi vặn lại thế này, đúng là ê chề quá!
Lưu Kiến Quốc liếc xéo hai tên nhãi con kia, sau đó quay đầu nhìn Giang Đường, vẻ mặt tươi cười hỏi:
“Tiểu Giang, hai thằng nhóc này đứng đây lâu chưa?”
“Cũng không lâu lắm đâu ạ.”
Giang Đường không xác định được chính xác thời gian đã trôi qua bao lâu.
“Hử?
Vậy bọn chúng đến từ lúc nào?”
Lưu Kiến Quốc tiếp tục truy hỏi.
“Từ lúc trạm trưởng phun nước ra khỏi miệng ạ.”
Cô bé nhân sâm thật thà trả lời mà không chút do dự.
Nói xong, sắc mặt của Lưu Minh Huy và Quách Lượng lập tức trở nên khó coi hơn.
Lưu Kiến Quốc hừ một tiếng.
“Hai cậu, lập tức đi làm việc ngay!”
Quách Lượng: “…”
Lưu Minh Huy: “…”
Hai người đầy oán niệm liếc nhìn Giang Đường, trong lòng gào thét một cách vô thanh: Chúng ta không phải là đồng đội sao?
Trong trạm cơ khí này chỉ có ba thanh niên trẻ tuổi, chẳng phải chúng ta cùng một phe à?
Giang Đường nhìn họ với vẻ mặt đầy nghi hoặc, hoàn toàn không hiểu ánh mắt đó có ý gì.
Lưu Kiến Quốc thì lại hiểu rất rõ.
Ông giơ tay lên như muốn cho hai tên nhóc này một cái tát: “Còn không mau đi làm?
Định kéo Tiểu Giang đi lêu lổng à?”
“Không không, ai dám chứ!”
Quách Lượng lập tức giơ tay lên che đầu, cười cợt nói, “Ai mà không biết Tiểu Giang là bảo bối của trạm trưởng chứ?
Ai dám kéo cô ấy đi sai đường?
Chẳng khác nào tự tìm đường chết!”
“Biết điều thì cút nhanh!”
Lưu Kiến Quốc hừ lạnh.
Giang Đường nhìn Lưu Kiến Quốc, rồi lại nhìn Quách Lượng.
Cô khẽ nhíu mũi, nghiêm túc sửa lại lời của Quách Lượng:
“Không đúng, tôi là bảo bối của Lục Trường Chinh, mới chính xác.”
Xin cảm ơn bạn OLIVIA donate 20K! Xin cảm ơn bạn Le Thi Tuyet Ngan donate 10K.
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

truyện hay