Gió xám gào thét, cuốn theo vô số cát sỏi, thổi vào những chiếc phi thuyền đang lơ lửng giữa trời đất.
Mặc dù có hệ thống phòng hộ, nhưng vẫn có tiếng lạch cạch vang lên, xen lẫn với lời nói của Tứ điện chủ và Thánh Lạc đại sư, truyền vào tai Hứa Thanh.
Cùng lúc đó, những thuộc hạ của Tứ điện chủ trên phi thuyền dần tỉnh lại sau khi chữa thương, tất cả đều quay sang nhìn Hứa Thanh.
Hứa Thanh cũng quay sang nhìn Tứ điện chủ.
Lúc trước, tại biên giới đại mạc, khi lần đầu tiên nhìn thấy người này, trong lòng hắn đã dâng lên một cảm giác quen thuộc.
Cảm giác này không phải do trước đây từng thấy tượng đá trong Nghịch Nguyệt Điện.
Tượng đá của mỗi người đều khác nhau, giới tính và tộc quần cũng được giấu dưới lớp tượng, trừ phi có quyền hạn tối cao của Nghịch Nguyệt Điện, nếu không thì không thể nhìn ra.
Vì vậy, Hứa Thanh vẫn giữ im lặng trên phi thuyền, trong lòng suy tư về nguồn gốc của cảm giác quen thuộc này.
Cho đến giờ phút này, hắn mới tìm ra được.
Điểm đặc biệt cuối cùng của Tứ điện chủ là vẻ ngoài nghiêm nghị, bảo thủ, dường như nụ cười không bao giờ xuất hiện trên khuôn mặt, và đặc biệt là chữ “川” (Xuyên) in hằn trên mi tâm, càng làm nổi bật tính cách bảo thủ mãnh liệt.
Tướng mạo này, Hứa Thanh đã từng thấy trên người Khổng Lượng Tu, cung chủ của Chấp Kiếm Cung ở quận Phong Hải.
Nhớ lại cung chủ, dù đã qua mấy năm, nhưng trong lòng Hứa Thanh vẫn dâng lên một cảm giác xao xuyến.
Bóng dáng của Khổng Lượng Tu đứng sừng sững bên ngoài trận pháp cấm kỵ, ngăn cản đại quân Thánh Lan tộc, trong khoảnh khắc băng và lửa tiêu diệt, đã mãi khắc sâu trong tâm trí Hứa Thanh.
“Chúa tể Trảm Thần Chi Địa là do đại sư huynh ta bố trí.”
Hứa Thanh nhẹ giọng nói.
Hắn không hề nói dối.
Lúc đầu, đúng là Trần Nhị Ngưu sắp đặt, và kết quả cuối cùng cũng là do Trần Nhị Ngưu gây ra, chỉ là giữa chừng có một chút bất ngờ.
Về phần chân tướng thực sự như thế nào, Hứa Thanh không nghĩ mình cần phải tiết lộ với người khác.
“Tiệm thuốc là của ta, và ta cũng biết một chút về luyện đan.”
Nói xong, ánh mắt Hứa Thanh rơi vào Thánh Lạc đại sư, sau đó nhắm mắt lại, ngồi khoanh chân ở vị trí cũ, để tâm hồn chìm đắm trong ký ức về quận Phong Hải.
Tứ điện chủ nhìn Hứa Thanh với vẻ mặt đầy suy tư, không hỏi thêm gì nữa.
Về phần Thánh Lạc đại sư, trong lòng ông ta thở dài, không tin rằng tạo nghệ về đan đạo của Hứa Thanh có thể cao đến mức nào, càng không thể liên tưởng đến Đan Cửu.
Trong suy nghĩ của Thánh Lạc, người có thể nói lên được lý tưởng của đan tu Tế Nguyệt Đại Vực như trong cuộc Đấu đan trước kia, chắc chắn phải là người dành trọn cả đời để theo đuổi đan đạo, đắm chìm trong năm tháng, không thể nào trẻ tuổi như vậy.
Cứ thế, Hứa Thanh giữ im lặng trong suốt hành trình.
Thời gian trôi qua, phi thuyền băng qua cơn bão cát, và một ngày sau, họ đã đến được Khổ Sinh Sơn Mạch.
Dưới sự sắp xếp của Mặc Quy lão tổ, quyền cư trú của hơn mười ngọn núi được trao cho Tứ điện chủ và tu sĩ thuộc hạ của ông ta, đó sẽ là nơi an cư mới của họ.
Hứa Thanh hoàn thành nhiệm vụ của mình, trở về tiệm thuốc, nhốt đàn gà con lại ở hậu viện, rồi ngồi trước mặt thế tử.
Hắn lấy ra viên Ngọc Giản Uẩn Thần chưa sử dụng, đặt sang một bên.
Công chúa Minh Mai đã không còn ở đây.
Thế tử vừa uống trà, vừa liếc mắt nhìn viên Ngọc Giản, nhàn nhạt cất lời.
“Cầm lấy đi, coi như tặng ngươi một vật bảo mệnh.”
Nghe vậy, Hứa Thanh quay đầu nhìn thế tử.
“Tiền bối, ngài sắp đi xa?”
“Không lâu nữa, ta và Tam tỷ sẽ rời đi, để giải phong ấn cho lão Cửu.
Lần này không cần ngươi hỗ trợ, chúng ta đã nắm chắc mười phần, chỉ chờ thời cơ đến.”
Hứa Thanh gật đầu, thu hồi viên Ngọc Giản.
“Ngươi cũng không nên lười biếng với tu vi của mình.
Về vấn đề liên quan đến đinh 132 mà ngươi hỏi lần trước, giờ ta có thể giải đáp cho ngươi.”
Thế tử nhìn sâu vào mắt Hứa Thanh, giọng nói trầm xuống.
Hứa Thanh lập tức tập trung tinh thần, nghiêm túc lắng nghe.
Thấy Hứa Thanh như vậy, thế tử cảm thấy hài lòng.
Hắn đã bỏ ra khá nhiều công sức để suy nghĩ về đinh 132 của Hứa Thanh.
Giờ đây, hắn buông chén trà xuống, phong thái nhẹ nhàng như gió thoảng mây trôi, mở miệng nói.
“Đinh 132 của ngươi, vừa là lao ngục, vừa là khí vận, và bên trong nó ẩn chứa một ngón tay của Thần Linh.”
“Mặc dù ngón tay này không hoàn hảo, có vẻ chỉ là phân thân của hạ thần, nhưng đã sinh ra với bản chất thần thánh, điều này rất đáng quý.”
“Tuy nhiên, điều đó cũng khiến đinh 132 của ngươi trở nên phức tạp.
Ta có thể nhận ra rằng ngón tay này chứa quyền hành, đó là sức mạnh của vận rủi!”
“Nhưng vận rủi này không thuộc về ngươi.
Thứ thực sự thuộc về ngươi chính là sự giao hòa giữa khí vận và vận rủi, tạo thành lao lồng sinh ra sức mạnh của lãng quên!”
“Sự phối hợp giữa khí vận và vận rủi này rất tinh diệu.
Ta còn nhìn thấy nhiều dấu tích cấm chế của Nhân tộc, và cả thủ bút của Chấp Kiếm Tiên Cung.
Nếu ta đoán không lầm, đinh 132 nguyên hình chính là do Hình Ngục Ti của Chấp Kiếm Tiên Cung tạo ra!”
“Đó là do người đời sau, dựa vào những ghi chép cũ, tiếp tục sáng tạo mới, cuối cùng tạo ra thứ này.”
Thế tử trầm thấp giọng nói, lời lẽ vang vọng bên tai Hứa Thanh, khiến hắn không khỏi chấn động, trong lòng dâng lên một cảm giác tôn kính sâu sắc.
Về đinh 132, Hứa Thanh chưa từng nói nhiều với Thế tử, nhưng đối phương lại có thể nhìn thấu bản chất của nó.
Điều này khiến Hứa Thanh đứng dậy, cúi đầu cung kính.
“Kính xin tiền bối chỉ điểm.”
Thế tử khẽ cười.
“Hãy cảm nhận lãng quên chi lực bên trong, đây là một loại quyền hành mới… cũng là hướng nghiên cứu mà Chấp Kiếm Tiên Cung từng theo đuổi trong thời kỳ Huyền U Cổ Hoàng.”
“Phương hướng đó, năm xưa người ta gọi là ý cảnh.”
Tâm trí Hứa Thanh khẽ dao động, hắn nhớ lại Thái Ti Tiên Môn ở Phong Hải Quận.
Lý Tử Mai đã từng nói với hắn rằng công pháp của Thái Ti Tiên Môn khi đạt đến cực điểm sẽ đi theo con đường ý cảnh.
Truyện được dịch đầy đủ tại prostab2016.org
Cả tộc trưởng Hải Thi tộc cũng đi theo hướng này.
Ngoài ra, hắn còn từng gặp một tu sĩ Thái Ti Tiên Môn trong Thái Sơ Ly U Trụ, người đó cũng thi triển những đòn công kích chứa đầy ý cảnh.
Sau đó là Thanh Thu, khi nàng thi triển đòn sát thủ, cũng thể hiện sức mạnh của ý cảnh.
Hứa Thanh không ngờ rằng sau một vòng luẩn quẩn, đinh 132 trong cơ thể hắn cũng chứa đựng loại sức mạnh này.
Thế tử chú ý đến vẻ mặt của Hứa Thanh và dường như hiểu ra.
“Có vẻ như ngươi đã từng gặp qua những người tu luyện tương tự.
Điều này cũng không có gì lạ, bởi năm đó khi Huyền U Cổ Hoàng còn sống, Chấp Kiếm Tiên Cung đã mời rất nhiều phái tham gia nghiên cứu.”
“Tuy nhiên, lãng quên ý cảnh của ngươi không giống như những loại ý cảnh bình thường.
Nó được tạo ra từ sự giao hòa giữa khí vận của chúng sinh và vận rủi của Thần Linh, đáng để ngươi nghiên cứu kỹ.”
“Hơn nữa, năm đó mục tiêu nghiên cứu của Chấp Kiếm Tiên Cung là tạo ra một loại sức mạnh có thể khiến Thần Linh phải cúi đầu.”
Thế tử nói xong, nâng chén trà lên, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực.
Hắn đã tìm ra cách giáo dục Hứa Thanh sao cho hiệu quả: khi nói về những điều mình biết rõ, hắn giải thích tường tận; còn khi chỉ biết một phần, hắn nhấn mạnh sự huyền bí, rồi gợi ý cho Hứa Thanh một hướng đi.
Cách này phù hợp với tính cách sáng tạo của Hứa Thanh.
Hứa Thanh hít một hơi sâu, những lời của Thế tử khiến hắn cảm thấy sáng tỏ hơn về đinh 132, và đã có một hướng đi rõ ràng.
Sau khi cúi đầu cảm ơn, hắn lập tức trở về phòng, ngồi khoanh chân bắt đầu cân nhắc.
Trong đinh 132, Nguyên Anh của Hứa Thanh mở mắt, lóe lên thanh mang.
Khi nhìn thấy ngón tay Thần Linh, nó vội vàng giả vờ ngủ, nhưng không thể che giấu sự run sợ trong tâm thần.
Những phạm nhân khác trong đinh 132 cũng không ngoại lệ.
Dù là Đầu Lâu hay sư tử đá, tất cả đều kính sợ Hứa Thanh đến tột cùng.
Từ khi đến Tế Nguyệt Đại Vực, chúng cảm thấy Hứa Thanh ngày càng trở nên mạnh mẽ và đáng sợ hơn.
Ngay cả Đan Thanh lão đầu, người từng hống hách, giờ đây cũng run rẩy.
Dù có cho hắn trăm lá gan, hắn cũng không dám lớn tiếng trước mặt Hứa Thanh nữa.
Hứa Thanh không để tâm đến những phạm nhân này, hắn tập trung Thần Niệm, trùng điệp với Nguyên Anh trong đinh 132, từng bước đảo qua từng phạm nhân.
Mang theo hướng suy nghĩ mà Thế tử đã gợi ý, Hứa Thanh cảm thấy rằng ngón tay Thần Linh là nguồn cơn của vận rủi, còn Nguyên Anh của hắn là nơi hội tụ khí vận.
Sự giao hòa giữa hai yếu tố này đã tạo ra lãng quên chi lực, và biểu hiện lớn nhất của nó chính là các phạm nhân trong đinh 132.
Ánh mắt Hứa Thanh dừng lại trên Đan Thanh lão đầu.
Lão nhân này cảm thấy nguy hiểm, sắc mặt tái nhợt, vội vàng nói:
“Đại nhân, ta cảm thấy đinh 132 của chúng ta vẫn chưa hoàn chỉnh… còn thiếu người… thiếu vạc nước, thiếu hình nộm!”
“Đúng đúng, lão đại, hai người bọn họ chắc chắn đang gây tai họa bên ngoài, chúng ta không thể để họ phóng túng như vậy!” Đầu Lâu cũng vội vàng hùa theo.
Hứa Thanh mặt không biến sắc, tay phải khẽ nâng lên, Đan Thanh lão đầu liền bay tới, bị Hứa Thanh Nguyên Anh nắm trong tay.
Lão đầu cười nịnh nọt, định nói gì đó.
“Câm miệng.” Hứa Thanh truyền Thần Niệm.
Lão đầu lập tức rút ra một cây bút, vẽ lên miệng mình, phong bế nó lại, rồi tiếp tục bày ra vẻ mặt nịnh nọt.
Hứa Thanh gật đầu, đưa tay đặt lên trán Đan Thanh lão đầu, cẩn thận cảm nhận.
Sau đó, hắn tiếp tục chộp lấy Đầu Lâu và sư tử đá để nghiên cứu sâu hơn.
Để hiểu rõ hơn, Hứa Thanh không ngần ngại phất tay biến ba phạm nhân này thành thịt nát, rồi chăm chú quan sát quá trình chúng phục sinh.
Sau khi lặp lại nhiều lần và lắng nghe tiếng cầu xin của ba phạm nhân, cùng với ngón tay Thần Linh ngày càng run rẩy, Hứa Thanh cuối cùng kết thúc nghiên cứu của mình.
Trong phòng, Hứa Thanh mở mắt ra, lộ vẻ ngộ ra chân lý.
“Hóa ra những người trấn thủ đinh 132 trước đây đều chết do vận rủi, và ta cũng từng trải qua nhiều lần lãng quên.”
“Những phạm nhân này chính là một phần của vận rủi, vì vậy ở mức độ nào đó, chúng không thể chết.”
“Việc ta lãng quên là do ta bị vận rủi lây nhiễm, đồng thời khí vận và vận rủi dung hợp, tạo ra sức mạnh lãng quên.
Dùng lãng quên để cắt đứt nhân quả, đây chính là cốt lõi của đinh 132.”
“Sức mạnh lãng quên… là kết quả của sự giao hòa và bộc phát đồng thời giữa vận rủi và khí vận trong cơ thể ta.”
Hứa Thanh trầm ngâm, để Nguyên Anh của mình bay về phía ngón tay Thần Linh, đặt lên đó.
Ngón tay không tình nguyện, nhưng không dám phản kháng.
Khi Nguyên Anh và ngón tay chạm vào nhau, Hứa Thanh trong phòng bỗng trở nên mờ mịt, đầu óc hắn giằng co trong sự lãng quên.
Cho đến khi hắn cảm nhận được dao động từ Nghịch Nguyệt Điện truyền đến, Hứa Thanh mới lấy ra tấm gương mà Thế tử đưa cho, tiến vào cung điện cao nhất.
Ngay khi bước vào, trên cửa hiện ra hình ảnh của Đội trưởng nhảy múa, kèm theo tiếng kêu rên.
“Tiểu A Thanh, không đúng rồi!
Lần này thực sự không đúng!
Ta đã thông qua Nghịch Nguyệt Điện, dù không thể xác định chính xác, nhưng vẫn cảm nhận được tất cả dấu vết huyết nhục trên thân thể mình.
Nhưng… ta thiếu một thứ!”
“Ta… ta… kiếp trước của ta, hình như thiếu đi một cái thận!
Sao ta không thể cảm nhận được nó?”
“Ta đã thử nhiều lần nhưng không tìm thấy!
Điều đó không thể xảy ra!
Dù cho thận của ta bị người ăn, cũng phải để lại dấu vết trong huyết mạch, ta cũng có thể cảm nhận được!”
“Nhưng bây giờ… không còn chút dấu tích nào!
Thận của ta, chuyện gì đã xảy ra với nó rồi…?”
Xin cảm ơn bạn OLIVIA donate 20K! Xin cảm ơn bạn Le Thi Tuyet Ngan donate 10K.
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Ôi Hứa ma đầu bỏ rơi Linh Nhi rồi. Ở cùng Tử Huyền 40 năm ko biết có hài tử chưa nhỉ
Ha ha, mau tới cứu ta
Khả năng Nhị Ngưu là Thần Minh Tối Sơ đầu tiên sáng tạo ra 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn, tự phong ấn tu vi ở Quang Âm Chi Ngoại mà chuyển sinh xuống Đệ Cửu Tinh Hoàn, còn Bán Bộ Thần Minh Thượng Hoang chính là Hứa Thanh và Tử Thanh, Tử Thanh về sau khả năng thành toàn cho Hứa Thanh đột phá Thần Minh, cùng Nhị Ngưu siêu thoát 36 Tinh Hoàn, tiến nhập cuộc phiêu lưu mới bên ngoài thời gian (Quang Âm Chi Ngoại)
:))))
Thượng hành có 36 tinh hoàn trong đó tinh hoàn thứ 9 do Hoàng Thiên thần tộc cai trị nên được gọi là Hoàng Thiên Tinh Hoàng chứ làm gì có 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn
nghe hợp lý v
hay quá tiếp đi ad ơi không hổ đọc ngày đọc đêm
Hôm nay, chưa thấy có đạo hữu ạ.
Nhà đầu tư mới Trần Ngọc Lưu 😉
Móm nữa rồi
ko móm, ko móm, chuẩn bị tiếp chiêu 1 chương ạ!