Khổ Sinh sơn mạch.
Vì huyết quang lan tràn khắp chân trời, báo hiệu Hồng Nguyệt sắp trở lại, ác niệm trong lòng chúng sinh bộc phát mất kiểm soát, dẫn đến hỗn loạn và giết chóc lan rộng khắp nơi.
Tuy nhiên, tại biên giới Khổ Sinh mạch, trên sườn núi có một thổ thành nhỏ bé, nơi đây lại ấm áp và yên bình như thường.
Người dân trong thổ thành này đều tươi cười với nhau, không có bất kỳ sự thù địch nào, tình cảm giữa họ chan hòa, tràn đầy tình thương.
Một nửa cư dân ở đây là đệ tử dưới trướng Lý Hữu Phỉ, họ vì ngưỡng mộ tình yêu lớn lao của thế tử mà cam tâm tình nguyện ở lại.
Nửa còn lại là các tu sĩ từ bên ngoài đến trong thời gian gần đây.
Những người ngoại lai trước khi vào thành đều mang trong mình sự điên cuồng, nhưng sau khi cảm nhận được không khí ấm áp ở đây, họ đã buông bỏ ác niệm, ôm lấy điều tốt đẹp.
“Nơi đây ấm áp như thế, chỉ khi phụ vương còn sống, vùng đất này mới có bầu không khí tương tự.
Vạn tộc cùng sống hòa thuận.”
Thế tử cảm thán khi đi dọc con đường náo nhiệt.
Minh Mai công chúa, trong bộ áo bào trắng, nhìn đám người xung quanh, gật đầu đồng ý.
Nàng biết thế tử thực sự yêu thích nơi này.
Ngũ muội cũng hiện lên vẻ hồi ức trong mắt.
So với những tháng ngày dài bị phong ấn, trở về nhân gian dù chỉ một góc nhỏ nhưng cũng làm trái tim băng giá của nàng ấm áp hơn.
Nhưng đúng lúc này, thanh niên khôi ngô đi sau lưng họ không nhịn được mở miệng.
“Ca, ngươi gọi đây là ấm áp sao?
Mỗi cọng cỏ, mỗi ngọn gió nơi đây đều chịu ảnh hưởng từ lực lượng của ngươi.
Cỏ lắc hay gió thổi đều phải theo tâm trạng của ngươi.”
Sắc mặt thế tử trở nên trầm lặng, không vui nhìn Lão Bát một cái.
Minh Mai công chúa quay đầu lại, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Ngũ muội cũng nhíu mày, cùng nhìn về phía Lão Bát.
Bị ba huynh đệ tỷ muội nhìn chằm chằm như vậy, thân thể khôi ngô của thanh niên run lên, bản năng hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười nịnh nọt, rồi thân hình co rút lại, biến thành dáng vẻ một lão già.
“Nơi này thật tốt, thật ấm áp, ta rất thích!”
Thế tử mặt không biến sắc, tiếp tục đi về phía trước.
Minh Mai công chúa và Ngũ muội cũng thu hồi ánh mắt.
Lão Bát nhẹ nhàng thở phào.
Hứa Thanh đăm chiêu, hắn nhận ra địa vị giữa các con của Chúa Tể.
“Minh Mai công chúa có địa vị cao nhất, thế tử không kém là bao, nhưng cả hai đều nhường nhịn Ngũ công chúa.
Còn vị Lão Bát này…”
Hứa Thanh nhớ lại cảnh tượng Lão Bát bị đánh lúc trước mà hắn đã chứng kiến qua thần thức.
“Đại khái địa vị của hắn cũng tương tự Ninh Viêm.”
Với nhận thức này, Hứa Thanh bước đi theo sau Minh Mai công chúa và Ngũ công chúa, dần tiến gần hơn đến cửa hàng thuốc.
Rất nhanh, bóng dáng của Ngô Kiếm Vu và Mặc Quy lão tổ hiện ra trong tầm mắt của Hứa Thanh.
Thi từ của Ngô Kiếm Vu vang lên, lọt vào tai hắn vào đúng lúc đó.
“Thập thiên cửu địa bát phong thất hải lục đạo ngũ hành nhĩ đẳng khoái mãi, nhất lai nhị khứ tam đan tứ thái ngũ linh lục văn khảm giới bất mại!”
[“Trời đất mười phương, tám ngọn gió bảy biển sáu đạo ngũ hành các ngươi nhanh mua, một đến hai đi, ba đan bốn thái ngũ linh lục văn trả giá không bán!”]
Thi từ của Ngô Kiếm Vu đã thay đổi khá nhiều trong thời gian qua, hiện giờ càng sáng tạo và độc đáo hơn, thu hút không ít cư dân đến mua sắm tại cửa hàng thuốc.
Bên cạnh đó, Mặc Quy lão tổ trông có vẻ buồn chán nhưng trong lòng vẫn đang tìm cách thoát khỏi nơi này.
Hắn rất cẩn thận, vì thế những ngày qua không dám hành động bừa bãi, mà chỉ âm thầm quan sát.
Hiện giờ, hắn đã nhận ra một số manh mối, đang suy tính kế hoạch thì bỗng nhiên ánh mắt hắn vô tình chú ý đến đám đông phía xa.
Thân thể hắn run lên, trên mặt lộ rõ sự kinh hoàng.
Hắn vừa định học theo Ngô Kiếm Vu đọc thi từ thì đột nhiên ánh mắt hắn đổ dồn về hai bà lão một đen một trắng bên cạnh thế tử.
Khi nhìn thấy bà lão mặc áo bào trắng, đầu óc của Mặc Quy lão tổ nổ tung.
“Lại là một Uẩn Thần nữa?”
Thân thể hắn run rẩy, lòng đầy hoảng loạn, sau đó ánh mắt chuyển sang bà lão mặc áo đen thứ hai, khiến hắn càng thêm sợ hãi.
“Bà ấy cũng là Uẩn Thần!”
Mặc Quy lão tổ ngơ ngác nhìn về phía Lão Bát khôi ngô đứng ở phía sau cùng.
“Và còn…
Mặc Quy lão tổ hô hấp ngưng trệ, cảm giác như mọi thứ trước mắt đều quá đỗi không thật, tựa như một giấc mơ.
Ngay cả trong mơ, hắn cũng không dám tưởng tượng những điều này.
Cảnh tượng đó khiến cơ thể hắn mềm nhũn, “phù phù” một tiếng, hắn quỳ rạp xuống đất.
Lần đầu tiên trong đời, hắn hoàn toàn thuận phục, không còn bất kỳ ý định nào muốn chạy trốn.
Hắn hiểu rằng, trừ khi Hồng Nguyệt thần điện toàn lực ứng phó hoặc Xích Mẫu đích thân hàng lâm, thì không ai có thể cứu hắn thoát khỏi tình cảnh này.
Ngô Kiếm Vu, nhìn theo ánh mắt của Mặc Quy lão tổ, cũng chú ý tới Hứa Thanh cùng với nhóm người thế tử đang tiến tới.
Hắn vừa định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy hai lão thái thái cùng lão đầu phía sau, hắn sững sờ.
Hình ảnh bốn lão gia gia và lão nãi nãi cùng xuất hiện khiến Ngô Kiếm Vu dụi dụi mắt, không tin vào những gì mình thấy.
Sau khi chắc chắn mình không nhầm, trong đầu hắn như sấm sét nổ tung.
“Không thể nào, chẳng lẽ… lại tới ba cái Uẩn Thần nữa?!”
Ngô Kiếm Vu choáng váng, dù không chắc chắn nhưng cũng không thể ngăn cản sự chấn động trong tâm trí.
Khi hắn còn đang sững sờ, nhóm người Hứa Thanh đã đi qua trước mặt.
Lão Bát đi ngang qua Ngô Kiếm Vu, cười nhếch miệng và nói:
“Tiểu oa nhi, thi từ không tệ đâu.”
Lời này rơi vào tai Ngô Kiếm Vu như sấm động, hắn lập tức mềm nhũn và quỳ xuống, ngơ ngác nhìn theo bóng dáng những người vừa vào tiệm thuốc.
Dù hắn cắn đầu lưỡi để chắc chắn không phải mơ, cơn đau kịch liệt cũng không giúp hắn thoát khỏi cơn choáng ngợp.
“Ta rõ ràng gặp được bốn Uẩn Thần còn sống!”
Hình ảnh này khắc sâu vào ký ức Ngô Kiếm Vu, chắc chắn suốt đời hắn không bao giờ quên được.
Trong khi đó, khi Hứa Thanh vừa bước vào tiệm thuốc, Linh Nhi lập tức vui mừng chạy tới, nhưng khi thấy bên cạnh hắn có thêm ba lão gia gia và lão nãi nãi, nàng chần chừ, bối rối.
“Tiểu nữ oa này không tệ.” Minh Mai công chúa nhìn Linh Nhi, mỉm cười.
Minh Mai công chúa luôn đánh giá cao phong cách chiến đấu của Cổ Linh tộc.
Trước đây, nàng cũng có vài người bạn trong Cổ Linh tộc, nên khi nhìn thấy Linh Nhi, nàng không cảm thấy xa lạ.
“Nãi nãi hảo.” Linh Nhi nhu thuận tiến đến bên cạnh Hứa Thanh, kéo nhẹ góc áo của hắn rồi cung kính chào Minh Mai công chúa.
Minh Mai công chúa mỉm cười hiền lành, gật đầu.
Ngũ muội đứng bên cũng nhận ra mối quan hệ giữa Hứa Thanh và Linh Nhi, nên biểu hiện của nàng trở nên hòa nhã hơn.
Lão Bát thì cười ngây ngô, tỏ ra thân thiện.
Cùng lúc đó, Anh Vũ từ sau viện bay tới, vừa bay vừa khóc lóc kể lể.
“Gia gia, ngươi đã trở về.
Mấy ngày nay ta thật khổ sở…”
Nhưng chưa kịp đến gần, Anh Vũ liền bị một bàn tay to lớn chộp lấy giữa không trung.
Người bắt lấy nó chính là Lão Bát.
Lão Bát nhìn chằm chằm vào Anh Vũ, ánh mắt đầy tò mò, ngạc nhiên hỏi:
“Ca, ngươi không thấy huyết mạch của tiểu đồ chơi này quen thuộc sao?”
Thế tử mỉm cười.
“Xem như là hậu duệ của một vị kia, được người ngoài bồi dưỡng.”
Lão Bát nghe vậy, lộ ra thần sắc kỳ lạ.
Hắn liếc mắt nhìn Ngô Kiếm Vu bên ngoài, rồi lại xem xét Anh Vũ kỹ lưỡng.
Anh Vũ run rẩy, đôi mắt đầy hoảng sợ.
Nó cảm nhận được trước mặt mình là một cường giả kinh khủng đến mức chỉ cần một chút sơ hở, nó sẽ lập tức bị thiêu thành tro bụi.
Không chỉ Anh Vũ, mà cả Ninh Viêm cũng đang run sợ.
Hắn, giống như Ngô Kiếm Vu, hoàn toàn choáng ngợp trước những gì đang xảy ra.
Suy nghĩ của hắn không ngừng vang dội: “Đều là Uẩn Thần?
Tất cả đều đến tiệm thuốc?”
Lý Hữu Phỉ đã sớm quỳ xuống, run rẩy không thôi.
Tuy nhiên, khác với họ, U Tinh lại khá bình tĩnh.
Mặc dù nội tâm nàng cũng có chút hoảng sợ khi nhìn thấy Minh Mai công chúa và những người khác, nhưng nàng nhanh chóng ổn định lại.
Dù phải hầu hạ một Uẩn Thần hay bốn Uẩn Thần, với nàng cũng không có gì quá khác biệt, vì cuối cùng việc của nàng vẫn chỉ là nấu nước.
Điều nàng quan tâm nhất vẫn là sự chán ghét và căm hận đối với Đội trưởng.
Còn Đội trưởng, thần sắc đầy kích động, nhanh chóng chạy ra từ phòng sau, nụ cười nịnh nọt không ngừng hiện rõ trên mặt.
“Lão gia gia, người đã về rồi!
Sáng sớm nay ta đã nghe tiếng Anh Vũ, liền đoán rằng hôm nay gia gia sẽ quay lại, thật là may mắn.”
“Nãi nãi thật tốt, gia gia cũng thật tốt.” Đội trưởng khom lưng cúi đầu, cố gắng để giọng nói của mình ngọt ngào hơn, đồng thời trong lòng hắn run rẩy không ngừng.
Hắn dù có phần đoán trước được tình hình, nhưng không ngờ rằng Hứa Thanh lại mang về một lúc bốn người.
Lão Bát nghe vậy, ánh mắt rời khỏi Anh Vũ, nhìn sang Đội trưởng, rồi quay sang hỏi thế tử:
“Ca, ngươi làm sao lại có một Thần nghiệt ở đây?”
“Thần nghiệt này rất quen thuộc.
Ta nhớ nhiều năm trước, khi ta còn chút thần trí, có một tu sĩ với khí tức tương tự đến trước cửa phong ấn của ta.
Mỗi lần ta đánh vào Môn, hắn lại gõ cửa, trông thật đê tiện.”
“Ngươi là kẻ đó đúng không?”
Lão Bát nói xong, ánh mắt sắc bén nhìn Đội trưởng.
Đội trưởng chớp mắt, định mở miệng thì từ phía Ngũ muội vang lên một giọng nói lạnh lùng.
“Nhiều năm trước, có một kẻ sử dụng Thần Linh Tế Vũ, dùng thần niệm tiến vào vùng phong ấn của ta, đòi hỏi những yêu cầu vô lý và bị ta ăn tươi nuốt sống.”
Lời của hai người khiến Ninh Viêm và Ngô Kiếm Vu bên ngoài hít thở không thông.
Hứa Thanh cũng nhìn Đội trưởng với ánh mắt thăm dò.
Đội trưởng sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy.
“Nhị Ngưu, ngươi năm đó giày vò như thế sao?” Thế tử nhẹ nhàng hỏi.
Đội trưởng nhanh chóng lắc đầu, cẩn thận từng li từng tí nói nhỏ:
“Gia gia, ngươi xem ta đây nghe lời lắm mà…
Đây nhất định là hiểu lầm thôi!”
Thế tử như cười mà không cười, không truy cứu thêm việc này, chỉ dẫn theo huynh đệ tỷ muội của mình về chỗ ngồi như thường lệ.
Khi họ ngồi xuống, U Tinh mang theo ấm nước nhanh chóng xuất hiện, cung kính rót bốn chén trà.
Minh Mai công chúa nâng chén trà lên, uống một ngụm, nhìn xung quanh và nhẹ gật đầu.
“Nơi này rất tốt.”
Ngũ muội nhìn quanh tiệm thuốc, liếc qua Ninh Viêm và những người khác, rồi nhẹ nhàng gật đầu.
“Tuổi trẻ thật là tốt.”
Lão Bát uống một ngụm trà lớn, thở dài.
“Các ngươi thấy tốt thì đó là thật sự tốt rồi!”
Cứ thế, trong sự căng thẳng của mọi người trong tiệm thuốc, một ngày đã trôi qua.
Ngày hôm sau, tiệm thuốc khai trương như thường lệ.
Bạn đang đọc truyện tại prostab2016.org. Chúc vui vẻ!!!
Ninh Viêm lau dọn, U Tinh nấu nước, Ngô Kiếm Vu và Mặc Quy lão tổ thì rao hàng, Đội trưởng làm những việc vặt.
Dù họ đều ra sức làm việc hơn trước, nhưng những người ngồi uống trà lại đã tăng thành bốn.
Tuy nhiên, thường chỉ có thế tử ngồi ở đó, vì trong nửa tháng sau, Minh Mai công chúa dường như rất chú ý đến Linh Nhi, nhiều lần dẫn nàng ra ngoài.
Mỗi lần trở về, Linh Nhi đều hưng phấn, tu vi rõ ràng tăng tiến.
Ngũ muội cũng bị thu hút bởi những con gà con ở sân sau, nàng rất thích chúng và tiếp quản luôn công việc chăm sóc chúng từ Ninh Viêm.
Còn lão Bát thì sau một thời gian tiếp xúc, sinh ra hiếu kỳ với Trần Nhị Ngưu (Đội trưởng).
Đội trưởng cố gắng nịnh nọt, và cả hai thường nói chuyện rất vui vẻ.
Trong khi đó, Hứa Thanh đã dần thích ứng với sức nặng của chiếc mũ trên đầu, việc tu hành của hắn cũng nhờ thế tử mà tiến triển rõ rệt.
Lần này, ngoài thế tử còn có Minh Mai công chúa cùng chỉ điểm.
“Hứa Thanh, thiên đạo của ngươi, Uẩn Thần Sơn, cùng với việc ngươi hóa thành lao lồng Nguyên Anh, ba loại này rất đặc biệt.
Chờ sau khi tu vi ngươi đột phá, ngươi có thể tiếp tục cảm ngộ,” thế tử nói.
“Về Quang Âm bình và Triều Hà quang, Tam tỷ ta thích hợp hơn để chỉ điểm cho ngươi.”
Nói đến đây, thế tử nhìn về phía Minh Mai công chúa.
Hứa Thanh, ngồi đối diện thế tử, rất nghiêm túc lắng nghe.
Khi thế tử đề cập đến Minh Mai công chúa, hắn cũng quay sang nàng.
“Quang Âm bình là một bảo vật hoàng tộc, ta không rõ nguồn gốc thần bí của nó, nhưng trong đó ẩn chứa pháp thuật thời gian.
Pháp thuật này không thể học theo cách thông thường, ngươi phải thường xuyên cảm ngộ, khắc sâu trong tâm trí.
Thời gian huyền diệu đến cực điểm, mỗi người có một con đường riêng,” Minh Mai công chúa nói, ánh mắt lướt qua Hứa Thanh.
Hứa Thanh cảm thấy như bị nàng nhìn thấu toàn bộ, toàn thân cứng đờ.
“Mệnh đăng của ngươi đã đi trên con đường thời gian chi đạo, tiếp tục đi sẽ đến đích.
Có lẽ đây cũng là lý do thế tử rất xem trọng ngươi.”
Thế tử cười cười.
“Đáng tiếc, phong ấn của lão Cửu hiện giờ quá mạnh, chúng ta không thể mở ra một cách âm thầm.
Nếu lão Cửu thoát khốn, mệnh đăng thần hỏa quyết của hắn rất thích hợp với tiểu tử này,” thế tử nói tiếp.
Minh Mai công chúa gật đầu, rồi nói thêm:
“Về phần Triều Hà quang, thứ ánh sáng này rất hiếm gặp, ta cũng không nghiên cứu nhiều.
Nhưng ta từng thấy một hoàng tử triển khai nó.
Khi đó, hắn có thể hóa thân thành Thái Dương, phát ra ánh sáng chói lọi và mênh mông.
Dù chưa thể bộc phát toàn bộ uy lực, nhưng nó đã thể hiện phần lớn sức mạnh của mặt trời.
Không một thuật pháp nào có thể đả thương hắn.”
Vừa nói, nàng vừa nhìn Hứa Thanh đầy mong đợi.
“Vì vậy, tiểu oa nhi, đừng để suy nghĩ của ngươi giới hạn sức mạnh.
Một số thần thông, sức mạnh của chúng phụ thuộc vào sức tưởng tượng của ngươi.
Ngươi hoàn toàn có thể kết hợp các khả năng khác của mình để tạo ra một đòn sát thủ.”
Lời nói của Minh Mai công chúa để lại ấn tượng sâu sắc trong Hứa Thanh.
Từng câu chữ nàng nói ra như quanh quẩn trong đầu hắn, không tan biến.
Cảm giác như thể được khai sáng dâng lên trong lòng Hứa Thanh.
Hàng loạt suy nghĩ và ý tưởng lóe lên, đan xen và va chạm, sinh ra những tia lửa sáng tạo.
Một lúc sau, Hứa Thanh bỗng hiểu ra điều gì đó.
Hắn ngẩng đầu lên, mắt lóe sáng, thần sắc vô cùng nghiêm túc.
“Đa tạ tiền bối, ta đã hiểu rồi!”
Câu nói này khiến thế tử đang uống trà khẽ khựng lại, trong lòng dâng lên dự cảm không lành.
Minh Mai công chúa nhàn nhạt hỏi:
“A?
Ngươi hiểu gì rồi?”
Hứa Thanh hít một hơi sâu và tiếp tục:
“Tiền bối muốn nói với ta rằng ánh sáng không chỉ có một hình thái duy nhất!
Hình thái của ánh sáng có thể thay đổi tùy ý, và sự biến đổi chính là sức mạnh vô cùng to lớn.”
Minh Mai công chúa dừng lại một chút khi cầm chén trà.
Hứa Thanh phấn khởi, tiếp tục nói:
“Vậy nếu Triều Hà quang có thể đánh vạn thuật, thì nó cũng có thể hóa thành vạn pháp!
Giới hạn sức mạnh của nó không phải là thần thông, mà là sức tưởng tượng của ta!”
Nói xong, Hứa Thanh đứng lên, ánh mắt đầy phấn khích nhìn về phía Minh Mai công chúa, chờ đợi sự tán thưởng từ nàng.
Thế tử trầm mặc, còn Minh Mai công chúa nhìn Hứa Thanh trong giây lát, sau đó nhẹ gật đầu, cầm lấy chén trà và tiếp tục uống.
Thấy nàng đồng ý, Hứa Thanh cảm thấy cực kỳ phấn khích, bèn cúi đầu bái lạy Minh Mai công chúa rồi quay người đi thẳng về phòng, bắt đầu nghiên cứu.
Sau khi Hứa Thanh rời đi, Minh Mai công chúa đặt chén trà xuống, quay đầu nhìn thế tử thật sâu.
Thế tử cười khổ, truyền âm nói:
“Tiểu tử này ngộ tính thế nào?
Rất hiếm thấy phải không?”
Minh Mai công chúa nhàn nhạt đáp lại:
“Hãy chú ý lời nói của ngươi.
Hắn không phải nửa đệ tử của ngươi.
Nếu trong ba tháng tới, hắn hoàn thành được những gì ta muốn, ngươi sẽ không cần dạy hắn nữa.”
“Ta sẽ dạy!”
Thời gian trôi qua, ba ngày nhanh chóng trôi qua.
Trong ba ngày này, Hứa Thanh không ngừng chìm đắm trong việc nghiên cứu Triều Hà quang.
Hắn liên tục thử nghiệm và phát tán Triều Hà quang từ phòng phía sau, cố gắng tìm ra cách biến đổi nó.
Dù quá trình không dễ dàng, nhưng Hứa Thanh không bỏ cuộc.
Hắn suy nghĩ sâu xa, thậm chí nhớ đến những kiến thức từ ảnh lưu niệm Ngọc Giản.
“Ảnh lưu niệm Ngọc Giản có thể ghi lại mọi thứ.
Nguyên lý này cũng liên quan đến ánh sáng!” Hứa Thanh thầm nghĩ.
“Còn đại sư huynh lúc ở mảnh vỡ thế giới, đã khắc chưởng ấn lên da người, cũng là sử dụng ánh sáng để hội tụ…”
Nghĩ đến đây, Hứa Thanh không khỏi cảm khái.
“Minh Mai tiền bối quả thực là cao nhân, chỉ điểm của nàng vô cùng chuẩn xác.
Trước đây ta thật sự ngu muội, giờ mới hiểu được Triều Hà quang thực sự là gì!”
“Muốn mô phỏng Triều Hà quang, trước hết ta cần một vật dẫn!” Hứa Thanh trầm ngâm.
Hắn lập tức nghĩ đến Ngọc Giản, lấy ra và bắt đầu nghiên cứu.
Tối hôm đó, khi Hứa Thanh đang nghiên cứu và đạt được một số tiến triển, Đội trưởng lén lút tìm đến, vẻ mặt đầy bí hiểm.
“Tiểu A Thanh, chuẩn bị làm đại sự, trong vài ngày tới thôi.”
Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn Đội trưởng, hỏi:
“Đại sự?”
Hắn biết rõ Đội trưởng đến Khổ Sinh sơn mạch để làm một việc lớn, nhưng cụ thể là việc gì, Hứa Thanh chưa từng hỏi.
“Tiểu A Thanh, thời cơ đã đến!
Khi Hồng Nguyệt xuất hiện cùng với huyết quang trên chân trời, đó là lúc chúng ta xuất phát!” Đội trưởng nói đầy tự hào.
“Lần này khác với những lần trước, chúng ta không còn lén lút hành động rồi bỏ chạy.
Lần này, chúng ta sẽ làm cho toàn bộ Tế Nguyệt đại vực phải nhìn thấy chúng ta!”
Đội trưởng ngồi xổm xuống trước mặt Hứa Thanh, nói nhỏ:
“Ngươi có thể coi lần này như một màn biểu diễn lớn, mà Tế Nguyệt đại vực sẽ là khán giả dưới đài!”
“Hơn nữa, lần này cả Đại Kiếm Tiểu Ninh Ninh và Linh Nhi đều tham gia.
Chúng ta sẽ xuất động toàn bộ lực lượng!”
Đội trưởng đắc ý, nhưng rồi giọng trầm xuống:
“Đáng tiếc là ta đã cố thuyết phục các lão gia gia, nhưng họ đều từ chối tham gia.”
Nói đến đây, Đội trưởng nhìn Hứa Thanh, hy vọng:
“Vì vậy, ta đến tìm ngươi.
Ngoài việc báo tin, ta còn muốn nhờ ngươi khuyên họ giúp.”
Hứa Thanh định nói gì đó, nhưng ngay lúc đó, tâm thần hắn nghe thấy tiếng hừ lạnh của thế tử.
“Không đi!”
Hứa Thanh quay lại nhìn Đội trưởng, giọng nghiêm túc:
“Đại sư huynh, ta nghĩ nếu chúng ta muốn trưởng thành, cần phải tự mình trải nghiệm và mài giũa nhiều hơn.”
Đội trưởng trừng mắt nhìn Hứa Thanh, nhưng rồi đành nhẹ gật đầu.
“Được rồi… vậy thì tự mình làm!”
Sau đó, Đội trưởng rời đi trong bất đắc dĩ.
Trong ba ngày sau, mỗi khi đêm xuống, từ phòng của Ngô Kiếm Vu vang lên tiếng kêu rên của Đội trưởng.
Thậm chí có một đêm, Ninh Viêm cũng bị kéo vào.
Không ai biết Đội trưởng đang làm gì, nhưng mỗi sáng, Ngô Kiếm Vu xuất hiện với khuôn mặt tái nhợt, vô cùng mệt mỏi.
Ninh Viêm sau lần tham gia cũng trở về với sắc mặt trắng bệch.
Linh Nhi tò mò hỏi thăm, nhưng cả Ngô Kiếm Vu lẫn Ninh Viêm chỉ thở dài:
“Không có gì, chỉ là chuyện cũ thôi…”
Linh Nhi càng thêm tò mò, nhưng tiếng kêu rên cũng chỉ kéo dài ba ngày rồi chấm dứt.
Khi Đội trưởng xuất hiện trở lại, hắn trông cũng không khác gì, vẫn tái nhợt nhưng kiên định.
Hắn đến tìm Hứa Thanh trong phòng sau.
“Tiểu A Thanh, lần này chúng ta phải dựa vào chính mình!
Ta đã chuẩn bị xong đạo cụ, giờ ngươi cho ta mượn Khí Linh.”
Đội trưởng thở hổn hển, mắt lóe lên kiên định.
“Đại sự lần này là gì?” Hứa Thanh dừng việc nghiên cứu Ngọc Giản, phất tay lấy ra xương cá và ném cho Đội trưởng.
“Diễn kịch!” Đội trưởng đáp ngay, bắt lấy xương cá, bên trong Kim Cương tông lão tổ run lên.
“Khí Linh này, trước kia ta nhớ nghe nói hắn từng đọc thoại bản, nên hắn chắc chắn có kinh nghiệm viết kịch bản.
Ta cần hắn biên soạn một kịch bản cho ta!”
“Ta cũng cần một số trang phục cổ đại, nhưng điều này có chút khó khăn.
Trang phục thời cổ hoàng rất tinh tế, nguyên liệu cũng rất đắt đỏ…
Nhưng không sao, cái mông bự hẳn cất giấu không ít đồ.”
Nói về đại sự, tinh thần Đội trưởng trở nên phấn khích.
“Tiểu A Thanh, lần này đại sự của chúng ta hoàn toàn khác trước!
Đây sẽ là một màn biểu diễn kinh thiên!”
Xin cảm ơn bạn OLIVIA donate 20K! Xin cảm ơn bạn Le Thi Tuyet Ngan donate 10K.
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Ôi Hứa ma đầu bỏ rơi Linh Nhi rồi. Ở cùng Tử Huyền 40 năm ko biết có hài tử chưa nhỉ
Ha ha, mau tới cứu ta
Khả năng Nhị Ngưu là Thần Minh Tối Sơ đầu tiên sáng tạo ra 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn, tự phong ấn tu vi ở Quang Âm Chi Ngoại mà chuyển sinh xuống Đệ Cửu Tinh Hoàn, còn Bán Bộ Thần Minh Thượng Hoang chính là Hứa Thanh và Tử Thanh, Tử Thanh về sau khả năng thành toàn cho Hứa Thanh đột phá Thần Minh, cùng Nhị Ngưu siêu thoát 36 Tinh Hoàn, tiến nhập cuộc phiêu lưu mới bên ngoài thời gian (Quang Âm Chi Ngoại)
:))))
Thượng hành có 36 tinh hoàn trong đó tinh hoàn thứ 9 do Hoàng Thiên thần tộc cai trị nên được gọi là Hoàng Thiên Tinh Hoàng chứ làm gì có 36 Hoàng Thiên Tinh Hoàn
nghe hợp lý v
hay quá tiếp đi ad ơi không hổ đọc ngày đọc đêm
Hôm nay, chưa thấy có đạo hữu ạ.
Nhà đầu tư mới Trần Ngọc Lưu 😉
Móm nữa rồi
ko móm, ko móm, chuẩn bị tiếp chiêu 1 chương ạ!