Chương 585: Đỡ đẻ một tay hảo thủ

Bộ truyện: Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không

Tác giả: Nguyên Lai

“Ta… bụng đau quá…”

Nghe lời Vân Nguyệt, Địch nhẹ giọng an ủi:
“Ngươi thả lỏng, không cần phải nói gì cả, cứ đều đặn hít sâu, sau đó dùng sức.”

Một bên, Chiến Tân Đường nhíu mày.
Yêu nghiệt a yêu nghiệt! Phô trương a phô trương! Cái tên hồ ly tao nhã này ngay cả chuyện sinh nở cũng hiểu biết?

“Nguyệt Nhi, ngươi chờ ta một chút, ta vào không gian lấy chút đồ cho ngươi.”

Nói dứt lời, Địch chớp mắt một cái đã lắc mình tiến vào không gian của Vân Nguyệt.

Chiến Tân Đường nghi hoặc quan sát, trong lòng ngẫm lại vừa rồi khi hắn còn ở đây, Vân Nguyệt đã bực đến mức phải nhét cỏ xanh vào lỗ tai. Ấy vậy mà tên hồ ly kia chỉ nói một câu, nàng liền như thể bình tĩnh hơn hẳn.

Lông mày hắn hơi nhíu lại, thoáng chốc, trong lòng lại cảm thấy hồ ly kia… thật ra cũng không tệ.

Thế là sinh lòng hiếu kỳ, muốn xem tên hồ ly này rốt cuộc muốn làm gì. Chẳng lẽ hắn thật sự biết đỡ đẻ?

Chẳng mấy chốc, Địch liền từ không gian trở ra, tay áo phất qua, từng món vật phẩm lần lượt lấy ra từ nạp giới.

Đầu tiên là một cái lều, sau đó là một chiếc bồn tắm siêu lớn, trong bồn đầy nước suối linh lực óng ánh. Bên cạnh còn đặt sẵn y phục sạch sẽ, đệm lót cùng những vật dụng cần thiết khác.

Chiến Tân Đường nhìn một màn này, đầy vẻ tò mò, hoàn toàn không đoán được Địch muốn làm gì.

“Nguyệt Nhi đang sinh hài tử, ngươi chuẩn bị bồn tắm làm gì?” Hắn cất bước tiến vào trong lều, ánh mắt ngây thơ như một đứa trẻ tò mò hỏi.

Mặc cho hắn hỏi han rôm rả, Địch vẫn bận rộn dọn dẹp, sắp xếp lại mọi thứ trong lều, chăm chú chuẩn bị căn phòng sinh cho Vân Nguyệt, hoàn toàn coi Chiến Tân Đường như người vô hình. Với những câu hỏi liên tục của hắn, hắn chẳng buồn đáp lại nửa lời.

Từ khi Địch xuất hiện đến giờ, sắc mặt vẫn luôn lãnh đạm, khiến Chiến Tân Đường cũng hiểu rằng hắn vẫn chưa nguôi giận chuyện trước đây bị hắn… mò tay.

Tuy thấy ấm ức trong lòng, nhưng hắn cũng không nhắc lại chuyện cũ.

Ngẫm lại, nếu đổi lại là hắn, gặp phải chuyện như vậy, phản ứng có lẽ cũng chẳng khá hơn.

Hiện tại có thể giữ yên, không bị đánh đuổi ra ngoài, đã xem như may mắn lắm rồi.

Ngay sau đó, Địch đưa tay, lòng bàn tay phát ra một luồng ánh sáng đỏ rực. Thấy vậy, Chiến Tân Đường liền tiến lên, đưa tay chạm lấy tay hắn.

Lúc tay hắn vừa chạm vào tay Địch, Địch liền theo phản xạ giật tay lại như bị điện giật.

“Ngươi làm cái gì?”
Địch trừng mắt nhìn hắn đầy cảnh giác – trong mắt hắn, người này chính là biến thái!

Rõ ràng đã buông bỏ, không so đo chuyện cũ nữa, vậy mà tên này còn dám chạm vào hắn?

Trước ánh mắt đầy đề phòng của Địch, Chiến Tân Đường cũng cảm thấy khó chịu vô cùng.

Xem ra, hồ ly này thật sự cực kỳ phản cảm với hắn.

Mà hắn… hắn cũng thật thấy uất ức. Chính mình đã hao tổn hai mươi lăm ngày chân khí để chữa thương cho hắn, chân nguyên cạn kiệt, đến nay vẫn chưa phục hồi. Vậy mà đối phương chẳng những không cảm kích, còn xem hắn như kẻ háo sắc biến thái thích sàm sỡ nam nhân.

Xin nhờ, hắn hướng tình dục rất bình thường được không?!
Dù hồ ly này có đẹp hơn nữ nhân đi chăng nữa, hắn vẫn là nam tử chân chính, nghiêm túc đứng đắn!

Bất lực nhìn Địch, Chiến Tân Đường cố nhẫn nhịn nói:

“Ngươi vẫn còn nội thương, cần phải thi pháp thì cứ để ta làm.”

Địch nhìn hắn một cái đầy nghi hoặc, trong mắt tràn đầy hoài nghi.

Tên biến thái này… thật có thể tin được sao?

Nhìn ánh mắt như nhìn tội phạm kia, Chiến Tân Đường ở trong lòng trợn trắng mắt một lượt. Nhưng ngoài mặt, hắn vẫn giữ vẻ bình thản, nghiêm túc nói:

“Chuyện sinh nở ta đúng là không hiểu gì cả, hiện tại ở đây chỉ có hai ta bồi Vân Nguyệt. Có việc gì ngươi cứ phân phó, ta đều nghe theo.”

Hiện tại, trong lòng hắn, chuyện của Vân Nguyệt mới là quan trọng nhất.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn…

…Địch mới miễn cưỡng bớt chút kháng cảm, nói:

Truy cập prostab2016.org để đọc trọn bộ...

“Ngươi thi pháp giữ cho nước trong bồn giữ được nhiệt độ ổn định.”

“Hảo, không vấn đề.”

Địch gật đầu, xoay người rời khỏi.

Đợi Chiến Tân Đường làm xong việc giữ ấm cho nước trong bồn, Địch liền ôm Vân Nguyệt đi vào, nhẹ nhàng đặt nàng vào trong bồn tắm đã chuẩn bị sẵn.

Chiến Tân Đường hai mắt trợn to:

“Nguyệt Nhi đang sinh hài tử, ngươi sao lại đặt nàng vào trong bồn tắm? Nếu như bảo bảo sinh ra, chẳng phải sẽ bị chết đuối sao?!”

Mới rồi, lúc Địch cùng nàng trò chuyện, Vân Nguyệt mới lấy cục cỏ xanh trong tai ra. Vừa mới lấy ra xong, đã lại bị lời nói của Chiến Tân Đường khiến cho chán nản không thôi.

Vân Nguyệt và Địch đồng thời quay đầu, cùng nhau lườm hắn một cái.

Không văn hóa, thật là đáng sợ! Thật sự quá đáng sợ!

Vân Nguyệt lúc này cả người đau nhức, chẳng còn tâm tư giải thích. Cuối cùng vẫn là Địch, không để bụng chuyện cũ, lên tiếng giải thích:

“Đây gọi là sinh đẻ dưới nước. Nhiều loài động vật sống dưới nước đều sinh sản theo cách này, có thể giúp giảm bớt cơn đau khi sinh. Còn về chuyện ngươi lo bảo bảo bị chết đuối, điều đó sẽ không xảy ra.

Chỉ cần Nguyệt Nhi sinh hạ hài tử, chúng ta lập tức ôm ra khỏi nước là được.”

“Nhưng mà…” Nhưng mà hắn vẫn sợ, nếu bảo bảo vừa sinh ra đã hít nước thì làm sao?

Nhìn thấy sắc mặt Vân Nguyệt rõ ràng là không muốn nói chuyện với mình, hắn đành ngậm miệng. Hắn chưa từng thấy nàng không muốn nói chuyện với hắn như bây giờ.

“Vậy… ngươi có việc gì cứ gọi ta, ta sẽ ở bên ngoài.”

Thấy Vân Nguyệt gật đầu, Chiến Tân Đường lại nói với Địch:

“Ngươi cần thi pháp thì cứ kêu ta.”

Đợi Địch cũng gật đầu, hắn mới chịu lui ra khỏi lều, phẫn nộ kéo màn xuống.

Địch trải một tấm vải sạch lên mặt bồn tắm, xác nhận thân thể Vân Nguyệt đã được che chắn xong, mới thi pháp trừ bỏ y phục trên người nàng. Sau đó, lại dùng pháp lực khoác cho nàng một bộ y phục mỏng vừa đủ che thân.

Ngồi xổm bên cạnh bồn tắm, nhìn Vân Nguyệt mồ hôi đầm đìa, Địch nhẹ giọng nói:

“Ngươi hãy nỗ lực sinh đẻ trong nước. Ta sẽ ở bên ngoài chờ ngươi. Có chuyện gì, chỉ cần gọi ta là được. Ta nhắm mắt cũng có thể rời khỏi đây. Không cần phải cảm thấy khó xử, ta chỉ là thú sủng của ngươi.”

Nhìn gương mặt nghiêm túc lại ôn nhu của Địch, sống mũi Vân Nguyệt cay xè, cảm động gật đầu.

Nàng hiểu ý của Địch – hắn sợ nàng khó chịu, tự trách, nên cố ý nói như vậy để nàng yên tâm.

Dù Địch và Chiến Tân Đường đều rất tốt, nhưng nàng vẫn hy vọng người bên cạnh nàng lúc này là Ngọn Lửa của nàng.

Nếu hắn ở đây, nàng có thể kêu, có thể tựa vào, chỉ cần nhìn thấy hắn, nàng liền có sức mạnh. Cả ba người bọn họ cùng nhau cố gắng, sẽ đưa bảo bảo đến thế giới này một cách an lành.

Nhìn vành mắt đỏ hoe của Vân Nguyệt, cảm nhận được nỗi cô đơn trong lòng nàng, tim Địch cũng đau nhói từng hồi.

Hắn là thú sủng của Vân Nguyệt, tâm tình nàng, hắn hoàn toàn cảm nhận được. Hắn yêu nàng, nguyện dâng hiến mọi thứ cho nàng. Nếu như Xích Diễm không trở về, hắn cũng bằng lòng ở bên nàng cả đời, chăm sóc nàng, nuôi lớn bảo bảo như con ruột của mình.

Hắn càng mong mỏi, Vân Nguyệt giờ phút này đừng xem hắn là người ngoài, đừng đau lòng như thế nữa.

Thấy nàng yếu ớt lại thất vọng, tim hắn như bị bóp nghẹt.

“Quá trình sinh nở là một hành trình dài, hiện giờ ngươi mới chỉ bắt đầu, không nên nóng vội. Hãy coi đây là một lần tu luyện, bình tĩnh, nhẹ nhàng từng bước một.

Trong ngày thường, chân khí trong cơ thể ngươi lưu thông rất tốt, cho nên việc sinh hài tử sẽ không quá khó, càng không cần quá lo lắng. Ngươi chỉ cần cố gắng hết sức là được.”

Nghe lời của Địch, Vân Nguyệt lại lần nữa gật đầu, ánh mắt kiên định hơn.

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Luận Bàn Truyện:

Scroll to Top