Chương 580: Hạnh phúc thật tiến đến?

Bộ truyện: Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không

Tác giả: Nguyên Lai

Đám hạ nhân kia vốn định cầu xin Ma Đế khai ân, đem toàn bộ sự tình vừa rồi kể rõ, mong Ma Đế minh giám phân xử. Nhưng bọn họ cũng hiểu, Ma Đế thân là chí tôn Ma Giới, việc bề bộn, cho dù hôm nay may mắn giữ được tính mạng, chờ đến khi việc lắng xuống, vẫn khó thoát khỏi tai họa sát thân.

Cổ Vương là kẻ cực kỳ thù dai, dù giờ phút này Ma Đế ở đây, có thể làm chỗ dựa cho bọn họ, thì bọn họ cũng chẳng dám hy vọng xa xôi vào cành cao ấy. Tất cả đều cúi đầu thật thấp, chỉ mong Cổ Vương nể tình bọn họ biết điều mà tha cho một mạng.

Tuy trong lòng vẫn canh cánh chuyện đại trưởng lão trốn thoát, nhưng hiện tại, vấn đề lớn nhất đã được giải quyết.

Minh nhìn lướt qua từng gương mặt run rẩy của đám hạ nhân, trong lòng cũng cảm thấy không giống như là bọn họ. Có thể ở lại Cổ Vương điện hầu hạ, đều là những kẻ tinh mắt, cơ bản có thể tín nhiệm. Nàng đoán, bọn họ cũng không có lá gan lớn đến thế mà tự tiện giấu người.

Một thoáng trầm ngâm, Minh nở một nụ cười, quay sang Xích Diễm nói:

“Bọn họ vừa rồi phạm chút sai lầm, ta đang trừng phạt đôi chút. Bất quá, đã không còn việc gì rồi.”

Xích Diễm gật đầu, trầm giọng: “Không còn việc gì là tốt. Sau này ngươi sẽ là Ma hậu, là nữ chủ nhân của Ma Giới này. Những người này, đều là con dân của ngươi, phải đối đãi tử tế.”

Lời của Xích Diễm, nghe thế nào cũng khiến người ta cảm thấy thoải mái. Minh lập tức cảm thấy ba ngàn sáu trăm lỗ chân lông toàn thân như mở toang ra, sảng khoái chưa từng có.

Nàng hơi khom mình, mềm giọng đáp: “Là. Kỳ thật Minh Nhi cũng chỉ là giáo huấn đôi chút mà thôi.”

Dứt lời, nàng quay sang đám hạ nhân: “Các ngươi lui xuống đi.”

“Chờ đã!” – Ngay khi đám người như được đại xá chuẩn bị lui xuống, Xích Diễm lại gọi họ dừng lại. Cả đám vội vàng lần nữa quỳ rạp xuống đất.

“Năm ngày sau, bản tôn sẽ cùng Cổ Vương thành thân. Từ nay đến đó, các ngươi phải canh chừng nàng cho thật tốt. Tuyệt đối không để nàng rời khỏi nơi này.”

“Tuân mệnh!” – Cả đám đồng thanh đáp.

Xích Diễm lại quay sang Minh, dịu dàng nói: “Ngươi không có nhà mẹ đẻ, vậy thì Cổ Vương điện chính là nhà mẹ đẻ của ngươi. Trong năm ngày này, ngươi hãy an phận ở lại đây, không được chạy lung tung. Chờ tới ngày thành thân, ngươi sẽ là tân nương của bản tôn.”

“Minh Nhi tuân mệnh.”

“Những ngày này, bản tôn sẽ phái người đến hầu hạ ngươi, đồng thời chuẩn bị nghi lễ cần thiết cho đại hôn. Ngươi cố gắng học cho quen.”

“Vâng.”

“Theo tập tục, trong năm ngày trước hôn lễ, bản tôn sẽ không đến thăm nữa. Ngươi muốn ăn gì, làm gì, cứ phân phó hạ nhân là được.”

“Minh Nhi hiểu rồi. Đế quân cứ yên tâm.”

Giờ phút này, dù có cho Minh rời đi, nàng cũng chẳng đi đâu. Nàng chính là chủ nhân Ma Giới, còn muốn đi nơi nào nữa?

Còn về đại trưởng lão kia, đã bị nàng đánh đến trọng thương, đừng nói năm ngày sau không thể gây loạn, cho dù về sau hắn dám bước vào Ma Giới một bước, nàng cũng có thể khiến hắn tan xương nát thịt, không còn mảnh vụn.

Xích Diễm hài lòng gật đầu: “Tốt. Vậy ngươi ngoan ngoãn ở lại đây. Có việc gì, cứ bảo hạ nhân đến tìm bản tôn.”

“Vâng.” – Minh vui vẻ đến mức miệng không khép lại được, để lộ hàm răng trắng bóng.

Cả đời nàng, chưa từng vui sướng đến thế!

“Vậy… Bản tôn đi lo việc đây.”

“Vâng.”

“Nhớ ngoan ngoãn đó.”

“Vâng.”

Minh thật lòng yêu chết rồi cái ngoảnh đầu nhìn lại mỗi bước của Xích Diễm.

Truy cập prostab2016.org để đọc trọn bộ...

Khó trách Vân Nguyệt lại kiên trì với tình yêu này đến thế, khó trách sau khi mất đi Xích Diễm, nàng lại thay đổi cả tính cách. Thì ra nam nhân này, một khi dịu dàng lên, sẽ khiến người ta cảm thấy bản thân là người hạnh phúc nhất trần thế, khiến người ta nguyện giao cả tính mệnh cho hắn!

Nhìn theo thân ảnh Xích Diễm chậm rãi biến mất ở phía chân trời, Minh rốt cuộc mới khống chế được niềm vui sướng cuồng nhiệt trong lòng, quay đầu lại, đắm chìm hoàn toàn vào hạnh phúc sắp đến.

Chỉ là, Minh không hề nhìn thấy — gương mặt Xích Diễm vốn cười ôn nhu sủng nịch, vừa quay lưng đi, đôi con ngươi đỏ rực như hỏa kia lập tức bắn ra một tia sát ý lạnh thấu xương.

Thời gian tại Tiên giới và Ma Giới chỉ một ngày, thế gian đã qua một năm.

Thu qua đông tới, nhân gian chớp mắt đã trôi qua tám tháng.

Tuy bên ngoài đã bước vào thời điểm rét lạnh nhất trong năm, nhưng trong rừng rậm dày đặc, bởi có cây cối che chắn, không khí nơi này vẫn ấm áp hơn nhiều.

Đặc biệt là khu vực trung tâm của rừng rậm, nơi đây có một vùng trời đất riêng biệt – suối nước nóng trải rộng khắp nơi, lớn nhỏ hơn trăm dòng suối, khiến nơi này trở nên ấm áp dễ chịu quanh năm.

Hơi nước lượn lờ, mờ ảo như cảnh tiên. Hơn trăm ngàn huyền thú tụ tập tại đây, kẻ tắm suối, người lim dim ngủ, kẻ khác lại bế quan tu luyện, vô cùng thoải mái thanh nhàn.

Kỳ thực, thân là huyền thú, bọn chúng vốn không sợ lạnh, cũng chẳng cần ngủ đông. Chúng tụ hội nơi này, hoàn toàn là vì chủ nhân của mình.

Trước kia, khi Vân Nguyệt lần đầu bước vào rừng rậm dày đặc, huyền thú không hiểu vì sao huyết khí nàng lại thuần khiết như vậy, càng không rõ vì sao trong lòng bọn chúng lại nảy sinh cảm giác thân thuộc sâu sắc đối với nàng.

Về sau mới hay — nàng là công chúa tiên giới, là chủ nhân thú vương! Là người bọn chúng nguyện ký kết khế ước, trung thành cả đời.

Cho nên hiện tại, bất luận nàng đi đâu, chúng cũng theo đó. Có nàng, bọn chúng có thể vĩnh viễn tồn tại. Chỉ cần cố gắng, một ngày kia, bọn chúng sẽ tiến giai — trở thành thần thú!

Vân Nguyệt như ngồi giữa không trung, quanh thân bao phủ bởi một tầng ánh sáng vàng nhàn nhạt, thuần khiết mà thánh khiết. Chỉ cần nhìn thôi, cũng khiến người muốn quỳ xuống bái lạy.

— Đây mới thật sự là một vị thần tiên!

Mấy ngày nay, để dung hợp và điều khiển dòng chân khí hùng hậu trong cơ thể, Vân Nguyệt gần như mỗi ngày đều đến rừng rậm dày đặc để tu luyện.

Một phần vì Thánh cung vốn không lớn, bụng nàng ngày càng to, phụ mẫu cùng Thải Hà lại lo lắng quá mức, khiến mỗi gian phòng đều chật kín người. Thiên binh thiên tướng quanh năm lơ lửng giữa không trung, ngay cả chỗ ngồi cũng không có, càng không thích hợp cho nàng tu luyện.

Mặt khác, nàng hiện tại không thích ồn ào. Người càng nhiều, nàng lại càng cảm thấy khó chịu.

Tiểu Hiên Hiên tuy đáng yêu, nhưng lại là một tiểu ma vương gây rối khắp nơi. Phượng Minh đã quay về Phượng tộc lo liệu sự vụ, tính theo thời gian, cũng sắp trở lại rồi.

Từ khi mang thai đến nay, bên cạnh nàng chỉ còn mỗi Thải Hà trông nom Tiểu Hiên Hiên. Theo chủ trương “mẹ nhiều, con hỏng”, nàng thật sự không chịu nổi tiểu tử kia.

Thế nên, nàng dứt khoát nhường lại Thánh cung cho mọi người náo loạn, còn bản thân thì đến nơi thanh tĩnh này tu luyện.

Khi dòng chân khí trong cơ thể vận chuyển hoàn thành một vòng tiểu chu thiên, Vân Nguyệt nhẹ nhàng thở ra một ngụm trọc khí, từ từ mở mắt, khóe môi nở nụ cười hài lòng.

Dưới sự vận động đá chân kiên cường của bảo bảo trong bụng, ba tháng trước, nàng đã nhận được truyền thừa từ Xích Diễm — một triệu năm rưỡi công lực.

Lúc ấy, lượng chân khí dồn dập ấy suýt khiến nàng vỡ nát.

Sau đó, nhờ có Chiến Tân Đường trợ giúp, nàng mới miễn cưỡng gánh vác nổi nguồn sức mạnh này.

Từ đó, mỗi ngày nàng đều đến rừng rậm luyện hóa từng chút, từng chút một…

Cuối cùng, hôm nay — nàng đã hoàn toàn dung hợp, thông hiểu dòng chân khí cường đại ấy.

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Luận Bàn Truyện:

Scroll to Top