Cái tiện nhân này, rõ ràng chỉ có ba trăm ngàn năm công lực. Dù thường ngày nàng tận lực che giấu, nhưng nếu thật sự thực lực vượt qua hắn, thì lẽ nào hắn lại không nhận ra?
Khi đại trưởng lão bị quang cầu màu xám oanh kích bay ra ngoài, kinh ngạc trong lòng hắn liền hóa thành sợ hãi đến tan nát cõi lòng.
Vì một mặt hắn muốn tránh thoát sóng xung kích mãnh liệt ấy, một mặt lại vận hết pháp lực muốn đánh bật quang cầu đi.
Thế nhưng khi phát hiện ra dù hắn dốc toàn bộ bảy trăm ngàn năm công lực cũng không thể làm lay động viên quang cầu kia, khi hắn nghe thấy phòng hộ tráo của chính mình dưới cú va chạm vang lên âm thanh nứt vỡ, hắn chẳng những nghe thấy tiếng tim mình tan nát, mà còn cảm nhận rõ rệt âm thanh kinh mạch bị đánh đứt đoạn.
“A ——”
Ngay khoảnh khắc phòng hộ tráo vỡ vụn, đại trưởng lão phát ra tiếng rên cực độ thống khổ. Ngay sau đó, quang cầu như thể đã bắt trúng mục tiêu, liền lập tức khuếch đại thành một vòng sáng rộng lớn.
Màu xám ấy mỗi lúc một lớn, mỗi lúc một sáng. Tiếng kêu của đại trưởng lão cũng ngày một thê lương, dần dần xa xăm.
Dưới lực công kích mãnh liệt của quang cầu, thân thể đại trưởng lão chẳng khác nào diều đứt dây, phá tan mái điện Cổ Vương, bị đánh bay về phía chân trời.
Minh ánh mắt co lại, sát khí lóe lên trong mắt, lập tức phi thân đuổi theo.
Tuân theo đạo lý “sấn ngươi bệnh, muốn ngươi mệnh”, nàng không hề lưu tình, nhân lúc đại trưởng lão bị vòng sáng màu xám vây khốn, lại tung thêm một đợt công kích hung mãnh.
Chỉ thấy Minh giữa không trung như cuồng ma múa loạn, liên tiếp phát ra vô số chưởng đánh về phía đại trưởng lão. Mỗi chưởng đều sáng rực, uy lực sánh ngang đòn đánh lén trí mạng vừa rồi.
Lúc ban đầu, đại trưởng lão còn có thể phát ra tiếng kêu thảm thiết khi đón nhận ba chưởng đầu tiên, nhưng từ chưởng thứ tư trở đi, hắn hoàn toàn im bặt.
Nếu nói trước đó thân thể hắn giống như diều đứt dây, thì giờ phút này dưới cơn mưa chưởng của Minh, hắn chẳng khác gì một khối thịt chết, chẳng những không có sức phản kháng, mà ngay cả không khí cũng không thể cản nổi thân thể hắn trượt dài.
Nhưng Minh vẫn chưa chịu dừng lại, vẫn tiếp tục oanh kích.
Sau mấy chục chưởng, từ lúc nàng đánh hắn bay lên trời đến khi hắn rơi xuống đất, nàng mới ngừng tay.
Giờ phút này, ngay cả nàng cũng không thể trông thấy thân hình của đại trưởng lão nữa.
Đến lúc này, nàng mới cảm thấy bản thân dường như thật sự có phần điên cuồng.
Dựa vào trăm vạn năm pháp lực của nàng, chỉ một chưởng đã đủ khiến hắn trọng thương, hai chưởng có thể khiến kinh mạch đứt đoạn, ba chưởng là đủ hồn phi phách tán.
Nhưng hiện nay, Xích Diễm đã xuất quan. Bất luận nàng có thành công trong việc giở trò trên Hỗn Nguyên Thiên Tinh hay không, đại trưởng lão đều không thể để sống sót.
Bằng không, một khi Xích Diễm biết nàng từng câu kết với đại trưởng lão, với tính khí hung bạo của hắn, tuyệt đối sẽ xé nàng thành trăm mảnh.
Cho nên, việc hắn đến đây chất vấn, lại trở thành thời cơ tốt nhất để nàng giết người diệt khẩu.
Nàng xưa nay không thích để lộ thực lực, dù đối diện với bất kỳ ai – kể cả người nàng yêu, hay kẻ yêu nàng – nàng cũng sẽ giấu một tay.
Bất kể là khi hạ cổ Xích Diễm hay là hôm nay giết chết đại trưởng lão, đều chứng minh phương pháp này của nàng hoàn toàn chính xác.
Chính vì không ai biết rõ thực lực của nàng, cho nên họ luôn coi nàng chỉ là một tiểu nhân vật không đáng lo ngại.
Những kẻ mạnh ấy, đều không hiểu một đạo lý – đôi khi, một con kiến cũng có thể giết chết một con voi.
Voi đối đầu với voi, thường chẳng đến mức ngươi chết ta sống, bởi vì thực lực cân bằng, thế lực tương đương, ai cũng dè chừng. Nhưng khi đối mặt với một con kiến như nàng, bọn họ sẽ không có tâm phòng bị, thậm chí đến hiểu rõ đối thủ là ai cũng chẳng thèm để tâm.
Chính vì thế, bất kể đối mặt với ai, Minh đều sẽ ngụy trang thành kẻ yếu. Như vậy, một khi nàng có ý đồ ra tay, cơ hồ mỗi lần đều có thể một kích tất sát.
Đại trưởng lão từng ở bên nàng lâu như vậy, vậy mà đến điểm này cũng không nhận ra – đúng là đáng đời!
Phía chân trời, một đạo quang mang đỏ rực bừng sáng. Minh quay đầu nhìn lại – đó chính là phương hướng tầng mười tám địa ngục, nơi đặt Ma Cung.
Thực lực Xích Diễm quả nhiên không tầm thường. Luồng sáng kia có thể xuyên phá không gian, chiếu sáng cả mười bảy tầng địa ngục phía trước.
Bạn đang đọc truyện tại prostab2016.org. Chúc vui vẻ!!!
Nhìn hồng quang đại chấn, lòng Minh bỗng co rút dữ dội.
Giờ phút này, nàng sắp đối mặt với đại khảo nghiệm của đời mình.
Nếu Hỗn Nguyên Thiên Tinh không phát hiện ra độc trong cơ thể hắn, thì từ nay về sau, nàng sẽ có thể sóng vai cùng Xích Diễm, trở thành chúa tể của thiên địa này.
Còn nếu Xích Diễm phát hiện… nàng chỉ còn một con đường – là vong mệnh chân trời.
Trước kia, nàng còn có thể ẩn thân trong Long Tộc, được đại trưởng lão bảo hộ. Giờ thì hắn cũng đã chết, Long Tộc không thể quay về, nàng chỉ có thể chạy trốn tới nhân gian.
Nhưng nàng không hề hối hận vì đã giết đại trưởng lão. Một kẻ bụng dạ hẹp hòi như hắn, một khi biết nàng ngay từ đầu đã lợi dụng hắn, thì dù sau này nàng không đến được với Xích Diễm, hắn cũng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho nàng.
Hơn nữa, sau này nàng chẳng những phải đối mặt với sự truy sát của Xích Diễm, thiên đình, mà còn là Long Tộc.
Cho nên, giết chết đại trưởng lão – chính là một quyết định không thể chính xác hơn.
Giờ khắc này, Xích Diễm đã xuất quan. Minh lập tức quay đầu trở lại, chuẩn bị xử lý thi thể đại trưởng lão, hủy diệt mọi dấu vết.
Thế nhưng, ngay khi ánh sáng vừa tan, bụi đất chưa kịp lắng xuống, vừa nhìn rõ tình huống dưới mặt đất, sắc mặt Minh đã đại biến, rít lên giận dữ: “Đáng chết!”
Với pháp lực của đại trưởng lão, ba chưởng vừa rồi đã đủ lấy mạng hắn. Lúc đó để chắc chắn hơn, nàng còn đánh thêm mấy chục chưởng, làm sao hắn có thể còn sống?
Cho dù sống, cũng không thể nào trong tình trạng trọng thương như vậy mà bỏ trốn!
Minh giận dữ phi thân lên trời, không dám trì hoãn dù chỉ nửa khắc, đảo quanh giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống toàn bộ lãnh địa phía dưới.
Nơi này chính là phạm vi thế lực của nàng – Cổ Vương điện. Từng hoa cỏ, từng phiến lá nơi đây, nàng đều quen thuộc như lòng bàn tay.
Đại trưởng lão bị nàng đánh trọng thương, cho dù không chết, cũng không thể chạy trốn nhanh như vậy!
Minh một mặt lo lắng tìm kiếm, một mặt âm thầm oán giận: Chẳng lẽ trong Ma Giới này vẫn còn có người là nội ứng của hắn?
Nhất định là thế!
Nghĩ tới đây, Minh nghiến răng, hai tay lập tức kết ấn. Ngay sau đó, toàn bộ cung nữ và ma binh trong phạm vi Cổ Vương điện đều bị nàng dùng lực siết chặt cổ họng, tụ tập đến trước mặt.
Tất cả đều hoảng sợ trừng lớn hai mắt, không hiểu vì sao Cổ Vương lại nổi điên, đã giết người rồi, nay còn muốn lấy bọn họ trút giận.
Ngay lúc mọi người cảm thấy sắp không thở nổi, Minh buông tay, cả đám liền rơi từ giữa không trung xuống đất, bị chấn động đến mức kêu rên liên tục.
Nếu không phải bọn họ là ma tộc, giờ này đã sớm bị té chết tại chỗ.
Dù vậy, những vết thương này với họ cũng chẳng nhẹ nhàng gì. Mỗi người nằm sóng soài trên mặt đất, lăn qua lăn lại, lòng tràn đầy căm phẫn, nhưng vẫn không ai dám nói lời nào.
Minh từ không trung chậm rãi hạ xuống, đứng giữa bọn họ, giọng lạnh như băng:
“Nói! Rốt cuộc là ai giấu cái lão già kia?!”
Lời vừa dứt, toàn bộ hạ nhân đưa mắt nhìn nhau – ai nấy ngơ ngác, mờ mịt.
“Ta quỷ thần cũng không biết hắn là ai…”
“Cái lão vật gì kia chứ?”
Trong lòng mọi người cùng lúc gào thét: Chúng ta còn không biết nàng đang nói cái gì, làm sao trả lời đây?
Cảm ơn bạn LÊ QUỐC HIỂN donate cho bộ Quang Âm Chi Ngoại 50K!!!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Truyện tới đây là hoàn luôn rồi hả Ad, có ngoại truyện thêm ko ạ?
Truyện đã hoàn và không có ngoại truyện bạn nhé
add ơi truyện này full bao nhiêu chương vậy ạ ?
Truyện đã hoàn rồi chắc khoảng gần 1k chương bạn nhé.