Lời của Bạch Cẩn Sơn như từng mũi kim châm vào lòng Minh, suýt nữa khiến nàng tức đến thổ huyết. Nàng lập tức quỳ xuống, nước mắt ngân ngấn:
“Đế quân, Minh Nhi đối với ngài một mảnh chân tâm, trời đất chứng giám! Nếu Minh Nhi có nửa phần bất trung, nguyện chết không có chỗ chôn! Khi nãy cũng chỉ là một lời đề nghị xuất phát từ lo lắng cho thân thể ngài mà thôi. Nếu đế quân không tin Minh Nhi, vậy có thể tự mình lấy Hỗn Nguyên Thiên Tinh ra bảo tồn. Đợi thân thể hoàn toàn khỏe mạnh rồi, lại để nó trở về thể nội cũng chưa muộn.”
“Hừ! Ai biết một khi chủ thượng lấy Hỗn Nguyên Thiên Tinh ra thì sẽ gặp phải chuyện gì?” Bạch Cẩn Sơn không chút nhượng bộ, cứng giọng đáp: “Chủ thượng, ngài hiện tại chẳng qua là cảm thấy thân thể không khỏe mà thôi, quá một thời gian, tự nhiên sẽ ổn. Nhưng nếu ngài tùy tiện lấy Hỗn Nguyên Thiên Tinh ra, vạn nhất xảy ra chuyện không thể lường trước… thì sao? Ngài đừng quên, ba ngàn năm trước, chúng ta là vì cớ gì mà ngã xuống!”
Nói tới đây, hắn hung hăng trừng mắt Minh: “Nếu nàng thật như lời nói yêu ngài như vậy, thì suốt ba ngàn năm qua, nàng đã ở đâu?”
Bạch Cẩn Sơn vừa dứt lời, Minh đã gần như bùng nổ, gào lên:
“Ngươi có ý gì? Ngươi chỉ là một tên hộ pháp nho nhỏ, lấy tư cách gì mà chỉ trích bản vương? Sau khi đế quân bị đào tâm, rơi vào luân hồi, ta nào biết ngài sống lại nơi đâu? Nếu ta biết, sớm đã tìm đến rồi, sao còn phải chờ tới bây giờ?
Đế quân! Ngài nhất định phải tin tưởng Minh Nhi!”
Minh lúc này đã tức đến run rẩy toàn thân.
Lần đầu hạ cổ thất bại vì ra tay chưa đủ tàn nhẫn.
Lần thứ hai, rõ ràng đã hạ cổ cực nặng, lại gặp phải Vân Nguyệt giở trò âm thầm đưa Hỗn Nguyên Thiên Tinh cho Xích Diễm.
Giờ thì đám hộ pháp bên cạnh lại từng người một đều như uống nhầm thuốc, dám ngang nhiên chống đối nàng, dám trắng trợn vạch mặt trước mặt Xích Diễm!
Lũ vô dụng này… thật khiến nàng ngột ngạt đến muốn giết người!
Nghe hai người khẩu chiến kịch liệt, Xích Diễm trong lòng sớm đã có phán đoán.
“Bạch Cẩn Sơn,” Xích Diễm trầm giọng, “bản tôn đã nói, Minh mới là người bản tôn yêu, là tương lai Ma hậu của Ma Giới. Dù chưa cử hành đại hôn, nhưng sáu ngày sau, nàng sẽ là nữ chủ nhân của thiên hạ này. Bốn người các ngươi – không được vô lễ!”
“Chủ thượng!” Bạch Cẩn Sơn bất mãn kêu lên, sắc mặt có phần tuyệt vọng.
Thấy Xích Diễm vì mình mà răn dạy Bạch Cẩn Sơn, Minh thầm thở phào nhẹ nhõm, đắc ý liếc Bạch Cẩn Sơn một cái, khiến tứ đại hộ pháp nghiến răng nắm chặt quyền.
Nếu không phải có Xích Diễm ở đây, bọn họ dám thề – đã sớm quần ẩu nữ nhân kia một trận nên thân!
Thế nhưng, khi Minh còn chưa kịp cao hứng bao lâu, một chậu nước lạnh liền dội thẳng lên đầu nàng.
Chỉ thấy Xích Diễm giọng bình thản nói:
“Minh Nhi, lời ngươi nói tuy cũng có lý, nhưng Hỗn Nguyên Thiên Tinh vẫn chưa hoàn toàn dung hợp với bản tôn, giờ lấy ra không thích hợp. Tấm lòng của ngươi, bản tôn xin ghi nhận. Trong thiên hạ này, ngươi và tứ đại hộ pháp đều là những người bản tôn yên tâm nhất. Về sau phải sống hòa thuận, cùng bản tôn phân ưu.”
Lời này khiến Minh cắn chặt răng đến suýt gãy, tim như rơi xuống đáy cốc.
Không thể lấy Hỗn Nguyên Thiên Tinh, cũng không thể tiếp tục hạ cổ — nàng làm sao còn cảm thấy an toàn?
Song nàng biết rõ lúc này không thể cưỡng ép, đành phải hít sâu, cố đè nén tâm tình đang rối loạn, lại giở chiêu khác:
“Đế quân, nhưng… Hỗn Nguyên Thiên Tinh vốn là ngài chi vật, sao lại xuất hiện trên người Vân Nguyệt công chúa?”
Xích Diễm nhíu mày trầm ngâm, rồi đáp: “Không biết, ta không nhớ rõ. Chỉ là từ sau khi quen biết nàng nửa năm trước, mới biết được vật ấy ở trên người nàng.”
Thấy Xích Diễm trả lời mơ hồ, Minh giả vờ khó xử, thấp giọng dò hỏi: “Đế quân… thật sự không nhớ sao?”
“Nhớ cái gì?”
“Trước kia, lý do Thiên Đế có thể uy hiếp ngài thành hôn với Vân Nguyệt, chủ yếu là vì ngài mất đi Hỗn Nguyên Thiên Tinh, thực lực không đủ. Khi ấy, chúng ta đã hoài nghi chính Vân Nguyệt lấy mất Hỗn Nguyên Thiên Tinh, nên ngài mới giả ý cầu hôn, muốn moi ra tung tích của vật ấy. Nhưng bất kể ngài hỏi thế nào, Vân Nguyệt sống chết cũng không chịu nói.”
Minh cười lạnh: “Cho nên mới nói, người thông minh quá cũng sẽ có lúc tính sai. Vân Nguyệt là kẻ giảo hoạt như vậy, khẳng định không ngờ Hỗn Nguyên Thiên Tinh lại dễ dàng bị ngài tìm lại như thế.”
Nói đoạn, nàng kiêu ngạo kéo tay Xích Diễm, nũng nịu cười:
Bạn đang đọc truyện tại prostab2016.org. Chúc vui vẻ!!!
“Hiện tại đế quân đã lấy lại Hỗn Nguyên Thiên Tinh, đã không cần e ngại đế trời cao, lại càng không cần vì cưới nàng ta mà ép bản thân nữa rồi.”
“Ngươi nói bậy!”
Một tiếng quát lớn vang lên, cắt ngang nụ cười của Minh.
Độc linh Thiệu Hoa rốt cuộc không nhịn được, giận dữ hét:
“Chủ thượng ta yêu nhất là Vân Nguyệt! Ngươi là cái gì? Một dã nữ nhân từ đâu chui ra, chẳng có danh chẳng có phận, chủ thượng ta làm sao có thể thích ngươi? Ngươi nói xem, rốt cuộc ngươi đã làm gì chủ thượng? Có phải nhân lúc hắn chưa tỉnh, đã hạ cổ lên người hắn hay không?”
Lời nói của Thiệu Hoa khiến Minh kinh hoảng tột độ, lập tức hạ quyết tâm: Nếu có cơ hội, nhất định phải diệt trừ bốn tên hộ pháp chướng mắt này!
“Đế quân…”
Minh còn muốn giải thích, nhưng Xích Diễm đã lạnh lùng giơ tay ngăn lại.
Hắn quay đầu, ánh mắt tối sầm, nhìn Thiệu Hoa chằm chằm, thanh âm trầm lạnh như băng:
“Các ngươi không nghe lời bản tôn nói sao? Bất kể trước kia bản tôn và Vân Nguyệt thế nào, hiện tại người bản tôn yêu là Minh, nàng chính là Ma hậu tương lai của Ma Giới. Lúc trở về, cả bốn các ngươi tự đến Luật Hình Tư lĩnh phạt! Không tôn trọng Ma hậu, chính là bất kính với bản tôn, cứ theo luật xử lý!”
“Chủ thượng!”
Thiệu Hoa còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị tà linh Nam Cung Dịch kéo mạnh tay ngăn lại.
Xích Diễm thấy tứ đại hộ pháp đều yên lặng, liền xoay người, dẫn mọi người tiếp tục hướng về Ma Giới.
Trên đường đi, hắn thấp giọng nói với Minh:
“Minh Nhi, tứ đại hộ pháp luôn trung thành với bản tôn. Trước kia họ thấy bản tôn yêu Vân Nguyệt, nên mới xem nàng là chủ tử. Suốt nửa năm sống chung, họ với nàng cũng có tình nghĩa chủ tớ. Vì thế mới nhiều lần đối nghịch ngươi. Ngươi hãy cho họ chút thời gian thích ứng, tin rằng sau này, họ cũng sẽ đối đãi với ngươi như với Vân Nguyệt.”
Lời hắn khiến tứ đại hộ pháp phía sau đồng loạt siết chặt tay áo.
Bọn họ phục Vân Nguyệt, là vì nàng xứng đáng. Là vì bọn họ thật sự từ tận đáy lòng bội phục nàng, yêu kính nàng.
Nhưng với Minh? Một nữ nhân không rõ lai lịch, một kẻ nửa đường chen ngang?
Bằng cái gì?!
Mặc dù đầy bất mãn, nhưng tứ đại hộ pháp lúc này chỉ có thể âm thầm cúi đầu, không dám nói thêm gì nữa.
Minh mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay Xích Diễm, làm bộ rộng lượng:
“Đế quân, Minh Nhi hiểu mà. Minh Nhi nhất định sẽ ‘hảo hảo’ chung sống với bọn họ.”
“Ân.” Xích Diễm hài lòng gật đầu.
“Đế quân,” nàng lại hỏi, “theo lời ngài, chỉ cần một ngày là có thể hoàn toàn dung hợp Hỗn Nguyên Thiên Tinh với thân thể?”
“Không cần đến một ngày. Chỉ cần không có ai quấy rối, bảy tám canh giờ là đủ.”
“Thì ra là vậy… trách không được đế quân không chịu lấy nó ra. Mong đế quân đừng trách Minh Nhi nhiều chuyện.”
“Làm sao trách được? Ngươi nghĩ nhiều rồi.”
Cảm ơn bạn LÊ QUỐC HIỂN donate cho bộ Quang Âm Chi Ngoại 50K!!!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Truyện tới đây là hoàn luôn rồi hả Ad, có ngoại truyện thêm ko ạ?
Truyện đã hoàn và không có ngoại truyện bạn nhé
add ơi truyện này full bao nhiêu chương vậy ạ ?
Truyện đã hoàn rồi chắc khoảng gần 1k chương bạn nhé.