Trong số những người xung quanh, người chuyển cách xưng hô với Vân Sương nhanh nhất, nhiệt tình nhất không ai khác ngoài Ngô Khởi.
Dù sao thì đó cũng là người khi Vân Sương và Giang Tiếu còn chưa có gì rõ ràng, đã hí hửng gọi nàng là “phu nhân” rồi.
Vân Sương liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: “Chi tiết vụ án là do ta bảo Vu thị lang cố ý lan truyền ra ngoài một ít.”
Ngô Khởi sững người: “A? Vì sao vậy?”
Vân Sương còn chưa kịp đáp, thì xe ngựa đã đến cổng nhà họ Do.
Nàng chỉ kịp mỉm cười đáp qua loa: “Tự có dụng ý của bọn ta. Hôm nay đến nhà họ Do chúc Tết, chuyện vụ án tạm thời gác lại đã.”
Ngay lúc ấy, Do Tranh Huệ vốn đang uể oải liền sáng bừng cả mặt, ngồi bật dậy, thò đầu ra cửa sổ xe vui mừng reo lên: “Thanh Lạc tỷ tỷ!”
Chỉ thấy phía trước không xa, trước cổng phủ Vệ Quốc công, đã dừng sẵn một cỗ xe ngựa trầm ổn mà không mất khí độ. Lúc này, từ trong xe bước xuống, chẳng phải là Viên nhị nương thì còn ai vào đây?
Xe của họ vừa dừng lại, Do Tranh Huệ đã vội vàng nhảy xuống, chạy đến trước mặt Viên Thanh Lạc, cười hớn hở nói: “Thanh Lạc tỷ tỷ, tỷ đến sớm quá!”
Từ sau khi nghe biểu tẩu nói chuyện đêm qua, trong lòng nàng, Thanh Lạc tỷ tỷ đã lại một lần nữa trở thành “tẩu tử tương lai” của mình.
Hôm nay Viên Thanh Lạc mặc một chiếc áo ngắn màu lam nhạt thêu hoa diên vĩ, phối cùng váy dài xanh đậm thêu hoa bảo tướng, cả người toát lên vẻ thanh tú lạnh lùng, song lại không mất đi nét ôn nhu nhã nhặn. Giữa khí trời se lạnh của mùa đông, nàng như một món sứ mỹ lệ mong manh, mà lại ẩn chứa phong thái kiên cường độc lập.
Gặp lại một lần nữa, Vân Sương không khỏi tán thán, trên người Viên nhị nương quả thật có một loại khí chất rất riêng biệt.
Viên Thanh Lạc mỉm cười nhìn cô bé vui vẻ trước mặt, hỏi: “Tranh Huệ, sao muội lại từ ngoài vào?”
“Vì tối qua muội ngủ lại nhà biểu tẩu.”
Do Tranh Huệ cười tươi giới thiệu người đi theo sau mình: “Biểu tẩu muội, tỷ hôm qua cũng gặp rồi đấy, còn có biểu huynh và hai đứa nhỏ nữa.”
Không đợi Viên Thanh Lạc mở lời, một vị phu nhân dáng vẻ phúc hậu, quý khí bên cạnh nàng liền bước tới, chủ động chào hỏi: “Không ngờ lần này đến chúc Tết, lại có thể may mắn gặp được Trường Lưu hầu cùng hầu phu nhân. Hai vị tiểu hài tử đây… chẳng phải là con của hầu gia và hầu phu nhân sao? Trời ơi, sao mà ngoan ngoãn lanh lợi thế này!”
Ánh mắt vị phu nhân ấy nhanh chóng bị cặp song sinh bên cạnh Vân Sương hấp dẫn, cả đôi mắt sáng bừng.
Không có gì khiến các phu nhân lớn tuổi vừa ý hơn những đứa nhỏ thông minh đáng yêu.
Vân Y và Vân Doãn không hề sợ người lạ, liền bước tới hành lễ đoan chính, giọng ngọt ngào: “Phu nhân hảo!”
“Ôi chao, ngoan lắm! Tốt! Tốt lắm!”
Vị phu nhân kia cười rạng rỡ đến nỗi không khép nổi miệng, “Bảo sao lão gia nhà họ Do từ Hạ Châu trở về, tâm tình cứ tốt mãi, cũng không bế quan nữa, thì ra là vì có được hai đứa chắt ngoại lanh lợi ngoan ngoãn như thế này, vui đến tận trong lòng rồi!”
Vân Sương nhanh chóng nhận ra thân phận vị phu nhân này, mỉm cười tiến lên, nói: “Trước kia đã nghe Tranh Huệ nhắc đến Hứa phu nhân là người sảng khoái, hiền hòa, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền.”
“A, thì ra con bé Tranh Huệ lại âm thầm khen ta như vậy sao?”
Hứa phu nhân không hề có vẻ gì là khách khí, cười tủm tỉm quan sát Vân Sương: “Danh tiếng của Vân phu nhân ta cũng đã nghe từ lâu. Trước kia còn không biết trên đời có nữ tử kỳ lạ đến nhường ấy, có thể cưới được Vân phu nhân, thật là phúc phận của Trường Lưu hầu đấy!”
Từ sau khi đến Minh Kinh, phần lớn người ngoài mà Vân Sương gặp đều mang theo thái độ nghi ngờ, hoặc ít nhất cũng là ánh mắt dò xét.
Thiện ý thẳng thắn như thế này từ người ngoài, hôm nay nàng mới lần đầu gặp được, nét mặt cũng theo đó dịu đi vài phần: “Hứa phu nhân khen quá lời.”
Hứa phu nhân thấy nàng phong độ điềm tĩnh, khiêm tốn mà thân thiện, chợt liếc nhìn Viên Thanh Lạc đang đứng không xa, âm thầm thở dài một hơi: “Nhà ta Thanh Lạc năm nay chắc cũng xấp xỉ tuổi Vân phu nhân, vậy mà Vân phu nhân đã là mẫu thân hai con, còn Thanh Lạc nhà ta thì vẫn…”
Truyện được dịch đầy đủ tại prostab2016.org
“Ây, nếu không phải năm xưa xảy ra chuyện đó, thì có khi nhà ta Thanh Lạc đã sớm trở thành người một nhà với Vân phu nhân rồi…”
Vừa nói đến đây, Hứa phu nhân bỗng nhìn thấy khóe môi Giang Tiếu khẽ mím lại, liền như sực nhớ ra điều gì, lập tức lộ vẻ ngượng ngùng: “Ôi chao, ta già rồi, nên dễ cảm khái chuyện cũ. Ta còn đang lo Thanh Lạc qua đây sẽ không ai bầu bạn, giờ thấy Vân phu nhân cũng có mặt, lòng ta liền yên tâm rồi.”
Vân Sương kín đáo liếc nhìn Giang Tiếu một cái, khẽ mỉm cười: “Hôm qua ta có gặp Viên nhị nương một lần ở Đại Chiêu tự, nay lại có dịp trò chuyện thêm, ta cũng thấy rất vui mừng.”
Mọi người đứng trước cửa trò chuyện một lúc, thì phu nhân nhà họ Do — Tần thị — đã nhận được tin liền vội vàng ra nghênh đón. Thấy Hứa phu nhân và Viên Thanh Lạc đến, bà liền tươi cười rạng rỡ, nồng nhiệt dẫn họ vào sảnh chính.
Lúc này trong đại sảnh đã đầy người, ngoài các thành viên chính tộc nhà họ Do, còn có một số thân thích xa gần. Ở vị trí trên cùng là Vệ Quốc công và Tần thị.
Lão gia nhà họ Do, từ sau khi từ bỏ tước vị Vệ Quốc công, xưa nay vốn không thích lui tới nơi đông người như thế này, mọi người cũng đã quen.
Nhưng vừa vào sảnh, Vân Sương liền nhận ra một điều — Do Dã không có mặt.
Từ sau khi về nhà, Do Hứa vốn bị mẫu thân liên tục thúc giục chuyện cưới gả, vừa thấy Giang Tiếu và Vân Sương liền như gặp được người thân, nhanh chóng tiến lại gần. Nhìn thấy ánh mắt Vân Sương đảo quanh tìm kiếm, hắn lập tức đoán ra nàng đang tìm ai, bèn bĩu môi nói: “Đừng tìm nữa, đại huynh sáng sớm nay đã đến hình bộ rồi.”
Vân Sương nhíu mày, lộ vẻ nghi hoặc nhìn Do Hứa.
Chẳng phải Do Dã từng nói hiện giờ hình bộ thiếu nhân thủ, manh mối của vụ án cũng chưa thu thập được gì nhiều hay sao?
Do Hứa đưa mắt nhìn trời, gương mặt đầy ai oán: “Những ngày như thế này mỗi năm, luôn là lúc nương thúc ép cưới hỏi dữ dội nhất, huống chi hôm nay… Viên nhị nương đến, trong lòng nương ta, nàng ấy luôn là người con dâu lý tưởng nhất. Những năm qua, bà vẫn luôn trách đại huynh vì đã quyết hủy hôn với nhà họ Viên năm xưa, huynh ấy chắc là trốn để được yên thân đó.”
Vân Sương nghe vậy thì im lặng trong chốc lát.
“Ôi, mấy ngày này ta cũng bị nương thúc ép đến đau cả đầu, vẫn là Hạ Châu yên bình hơn biết bao.”
Do Hứa khổ sở xoa đầu than thở.
Hoạt động chúc Tết như thế này kỳ thực khá nhàm chán, may mà nhà họ Do không đông người, bầu không khí cũng khá hài hòa. Sau khi Vân Sương cùng hai đứa nhỏ chúc Tết từng vị trưởng bối, ánh mắt mọi người liền bị cặp song sinh đáng yêu hấp dẫn hết cả.
Vân Sương không chút do dự “đẩy” hai đứa nhỏ ra làm “con tin”, rồi lấy cớ cùng Do Tranh Huệ đưa khách đi tham quan, dẫn theo Viên nhị nương rời khỏi đại sảnh.
Vừa ra đến ngoài, Do Tranh Huệ liền không nhịn được than vãn: “Đại huynh thật là! Biểu tẩu hiếm khi đến nhà, huynh ấy lại một mình chạy đến hình bộ!”
Vân Sương liếc nhìn Viên Thanh Lạc đang hơi cụp mắt, khẽ cười: “Biết đâu huynh muội thật sự có chuyện gấp cần giải quyết.”
“Giải quyết cái gì chứ? Biểu tẩu tối qua chẳng nói là vụ án hôm qua vẫn chưa có tin gì mới sao?”
Do Tranh Huệ lần đầu cảm thấy đại huynh của mình đúng là không nên thân.
“Liên quan đến vụ án hôm qua…”
Viên Thanh Lạc bỗng mở miệng: “Sáng nay, quả thật đã tra được một manh mối quan trọng.”
Không chỉ Do Tranh Huệ, đến cả Vân Sương cũng bất ngờ nhìn sang nàng.
Viên Thanh Lạc khẽ cười, giọng nhàn nhạt: “Đại huynh ta hiện là Thiếu Doãn của Kinh Triệu phủ, sáng nay ta nghe huynh ấy nói, đã tra ra thân phận của nữ tử bị hại hôm qua.”
Xin cảm ơn bạn OLIVIA donate 20K! Xin cảm ơn bạn Le Thi Tuyet Ngan donate 10K.
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.