Tôn ma ma lại khẽ lắc đầu: “Lão nô không dám điều tra rộng rãi, tự nhiên cũng không tra ra được gì rõ ràng.”
“Con bé có một tiểu cung nữ thân thiết, tên là Thanh Lam. Thanh Lam nói rằng nhà Phúc Nhã có chút của cải, biết đọc biết viết, có một vị cữu phụ làm tri huyện ở Tô Châu. Thanh Lam từng trông thấy Phúc Nhã thêu một chiếc khăn tay, trên đó có thêu một chữ ‘Khang’.”
Cố Thậm Vi nghe vậy liền cùng Hàn Thời Yến liếc mắt nhìn nhau, nhất thời cảm thấy hồ đồ khó hiểu.
Trước đó bọn họ còn tưởng Tôn ma ma đã tra ra được manh mối giữa Phúc Nhã và Lý Xướng.
Nào ngờ… chữ “Khang” với “Xướng” cách biệt xa xôi, căn bản chẳng có mối liên hệ nào.
Cố Thậm Vi nghĩ vậy, liền trực tiếp hỏi: “Vậy Phúc Nhã có từng qua lại gì với ngự đới Lý Xướng không?”
Tôn ma ma do dự một lát, rồi hạ giọng nói: “Thanh Lam từng thấy hai người nói chuyện với nhau, nhưng cũng không có gì đặc biệt. Chỉ là Phúc Nhã cũng họ Lý, tên thật là Lý Dương.”
“Sau khi án Phi Tước xảy ra, trong cung nhất thời gió nổi mây vần, lão nô không dám tiếp tục điều tra sâu thêm.”
“Hơn nữa, sau này cũng không ai dùng cái chết của Phúc Nhã để vu vạ cho nương tử, nhiều một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện, chúng ta cũng chẳng cần truy cứu nữa.”
Tôn ma ma nghĩ một hồi, xác nhận không còn điều gì sót lại, bèn nghiêm túc nói: “Những điều này, chính là toàn bộ những gì nương tử và lão nô biết được.”
Cố Thậm Vi khẽ gật đầu, nheo mắt nhìn về phía Thẩm Tiệp Dư đang ngồi đó, sắc mặt điềm tĩnh như nước.
“Người vì cớ gì lại chịu nói ra những chuyện này? Dù rằng sự việc đã trôi qua ba năm, nhưng chuyện một tiểu cung nữ trong cung có thai, lại còn có thể có sự xuất hiện của nam nhân lạ mặt… những điều này đều có thể khiến nương tử gặp họa đấy.”
Nàng và Hàn Thời Yến đều chưa từng có giao tình gì với Thẩm Tiệp Dư, hôm nay cũng là lần đầu gặp mặt.
Từ lời nói của họ có thể nhận ra, Phúc Nhã cũng chẳng phải tâm phúc của Thẩm Tiệp Dư, giữa hai người không hề có tình cảm sâu sắc gì.
Trong cung, kẻ muốn sống yên ổn luôn phải biết thủ thân cẩn trọng. Thẩm Tiệp Dư vì sao lại nguyện ý phối hợp với bọn họ tra án?
Làm vậy chẳng khác nào rước họa vào thân, không đem lại chút lợi lộc gì.
Huống hồ, chủ tớ hai người này, cũng chẳng phải hạng lương thiện gì, tuyệt không phải vì muốn đòi lại công bằng muộn màng cho Phúc Nhã.
Ánh mắt Thẩm Tiệp Dư khẽ động, trong khoảnh khắc dường như có điều gì lay động trong lòng bà ta.
Thẩm Tiệp Dư xoay chuỗi Phật châu trong tay: “Ta đã chẳng còn gì để mất, còn sợ điều chi mà chẳng dám nói? Một người không còn giá trị, ngay đến gây rắc rối cũng không ai buồn để mắt tới, Cố chỉ huy sứ cứ yên tâm cho trọn.”
Thẩm Tiệp Dư nói đoạn, dừng lại một chút, thần sắc càng thêm chân thành.
“Thân phận ta thế nào, Cố chỉ huy sứ và Hàn ngự sử đều rõ ràng. E rằng, ngoài hai vị ra, ta chính là người thứ ba mong vụ án Phi Tước sớm được sáng tỏ nhất. Quan gia vì sao lại sinh nghi với Thái tử? Không phải vì cho rằng án Phi Tước là do Thái tử chỉ đạo sao?”
Sau khi án Phi Tước xảy ra, chính là thời khắc điên cuồng cuối cùng của phe Thái tử.
Bọn họ từng dựng lên những tòa lầu cao chót vót, cho rằng thiên hạ đã định, nào ngờ lầu đổ thì đất cũng bị đập thành hố sâu…
Ấy chính là cái huyệt mà họ tự đào cho chính mình.
Cố Thậm Vi thầm nghĩ, tuy Thẩm Tiệp Dư không nói thẳng, nhưng nếu bà ta là cánh tay trái của Hoàng hậu, thì gia tộc bà ta hẳn cũng là người của phe Thái tử.
“Cho đến hôm nay, ta vẫn muốn nói, Thái tử điện hạ nhất định là bị hàm oan.”
Thẩm Tiệp Dư thoáng chốc trở nên kích động, giọng bà ta cao lên vài phần, rồi lại hít sâu một hơi, lấy lại vẻ bình thản như ban đầu.
“Những điều chúng ta biết, đều đã nói hết với hai vị đại nhân. Nếu đại nhân không tin, ta cũng chẳng còn cách nào khác.”
Truy cập prostab2016.org để đọc trọn bộ...
Thẩm Tiệp Dư vừa nói vừa đứng dậy, chuỗi Phật châu trong tay xoay chuyển cực nhanh.
“Cũng đến giờ ta lễ Phật rồi, xin hai vị đại nhân hãy hồi cung cho.”
Cố Thậm Vi nghe vậy, khẽ lắc đầu với Hàn Thời Yến, hai người không tiếp tục truy ép, sóng vai bước ra khỏi Tử Trúc Hiên.
Từ đây men theo tường cung đi qua một con đạo hẹp dài, chẳng bao lâu là đến cổng phụ bên cung.
Giờ này trong cung tĩnh lặng vô cùng, Cố Thậm Vi cùng Hàn Thời Yến mới đi được mấy bước, liền thấy phía trước có một đoàn người đang tiến lại gần.
Người đi đầu, mặc giáp phục, khí thế bừng bừng, chính là Phó đô kiểm điểm của Điện tiền ty — Đào Nhiên.
Thấy Cố Thậm Vi cùng Hàn Thời Yến, Đào Nhiên chắp tay thi lễ: “Cố thân sự, Hàn ngự sử, nơi đây là chốn trọng địa của cung đình, hai vị nếu không có việc gì thì nên mau rời đi thì hơn.”
Cố Thậm Vi nhướn mày nhìn hắn, cười nói: “Đào đại nhân vẫn còn sống à! Ta còn đang tính hôm nay có thể tới quý phủ ăn tiệc.”
“Nghe nói Trường Châu núi non hữu tình, tang lễ ở đó lại đặc biệt phong phú. Ta sắp tới phải đến phủ Thái sư dự yến, chưa thấy đại sự nào sợ người ta chê cười, còn đang tính tới quý phủ nếm thử một vòng trước! Đáng tiếc thay!”
Đào Nhiên, cái loại hồ ly còn chưa kịp thành tinh, vừa nghe Cố Thậm Vi giở giọng châm chọc, sắc mặt liền vặn vẹo.
Hắn cố nặn ra một nụ cười, ánh mắt nhìn chằm chằm Cố Thậm Vi: “Cố đại nhân nói đùa rồi! Trường Châu chúng ta…”
Đào Nhiên còn chưa nói hết lời, chỉ thấy Cố Thậm Vi bất ngờ lui về sau một bước, lớn tiếng cảnh giác nói: “Nhắc đến mới nhớ, hôm qua ta rời khỏi phủ Đào đại nhân thì lập tức bị người tập kích. Để ta nghĩ xem, ta có nói gì về việc muốn đi thăm Trì ngỗ tác ở chỗ Đào đại nhân không nhỉ?”
“Hôm qua quả thực là một ngày vận đỏ của ta, mở rộng tầm mắt!”
Giọng Cố Thậm Vi vang dội, khiến những binh lính tuần tra gần đó đều dựng tai lắng nghe, ánh mắt đổ dồn về phía này.
Mặt Đào Nhiên tối sầm, vừa nhấc chân muốn rời đi, lại nghe Cố Thậm Vi nói tiếp:
“Một ngày mà ta liên tiếp nhìn thấy đủ loại dược vật, nào là khiến người giả chết, rồi lại khiến người mất hết nội lực… Thành Biện Kinh này quả là ngọa hổ tàng long, đến cả cao nhân chế dược cũng khắp nơi!”
Người nói có ý, kẻ nghe cũng chẳng ngu.
Toàn thân Đào Nhiên cứng đờ, vô cùng hối hận vì sao lại bước tới bắt chuyện với Cố Thậm Vi, nói mấy câu vớ vẩn kia.
Hắn âm thầm chú ý ánh mắt xung quanh, chỉ hận không thể tự tát cho mình một bạt tai…
Văn võ toàn triều đều nói không lại hai người này, là ai cho hắn can đảm đứng ra đụng đầu giữa chốn đông người? Quả thực là tự chuốc nhục!
Cố Thậm Vi nhướn mày, chẳng thèm để ý đến Đào Nhiên, cùng Hàn Thời Yến đi thẳng ra ngoài cung.
“Lý Xướng, Lý Dương… hai cái tên này đúng là có vài phần tương đồng. Vương phu nhân từng nói với chúng ta, Phó đô điểm kiểm Vương Thân của Điện tiền ty từng nói hắn từng thấy Lý Xướng đốt giấy tiền trong cung, đúng lúc cung nữ bên cạnh Thẩm Tiệp Dư là Phúc Nhã qua đời.”
“Khi đó Vương Thân tuy nghi ngờ Lý Xướng và Phúc Nhã có quan hệ đặc biệt, nhưng không truy cứu sâu. Khi hắn quát người đuổi theo điều tra, đã nhặt được một viên ngọc thủy tiên nơi Lý Xướng dừng chân.”
“Ta nghi ngờ rằng ngự đới hành thích Quan gia là Lý Xướng, chính là huynh đệ với cung nữ Phúc Nhã đã chết.”
Cố Thậm Vi nghe Hàn Thời Yến nói xong, gật đầu: “Ta có một nghi vấn — Phúc Nhã chết trước, Lý Xướng hành thích sau. Kẻ đã chết thì không thể dùng làm con tin. Vậy tại sao Lý Xướng lại chịu nghe lệnh đi hành thích Quan gia?”
Xin cảm ơn bạn OLIVIA donate 20K! Xin cảm ơn bạn Le Thi Tuyet Ngan donate 10K.
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.