Sáng hôm sau, khi Tần Tranh tỉnh giấc thì đã là giờ Tỵ. Sau khi rửa mặt chải đầu xong, tỳ nữ đến dẫn nàng đi nói rằng muốn đưa nàng tới thủy tạ dùng bữa.
Lúc Tần Tranh bước ra khỏi phòng, thấy phòng của Lâm Chiêu bên cạnh vẫn đóng chặt, bèn hỏi: “Cô nương ở phòng bên cạnh không đi sao?”
Tỳ nữ đáp: “Đại nhân chỉ cho một mình cô nương qua đó thôi.”
Tần Tranh khẽ nhíu mày, chẳng lẽ Thẩm Diễn Chi có điều gì muốn nói riêng với nàng, nên mới tránh mặt Lâm Chiêu?
Tình cảnh hiện tại của các nàng, quả thực nên tránh gây điều tiếng.
Nghĩ một lát, nàng đến gõ cửa phòng Lâm Chiêu, định rủ nàng ấy cùng đi, nhưng trong phòng không có ai lên tiếng.
Tần Tranh thấy có phần lạ lùng, liền nghe tỳ nữ kia vẻ mặt khẽ biến, nói: “Vị cô nương đó vừa tỉnh dậy đã đi xuống nhà bếp lấy đồ ăn rồi.”
Câu nói ấy bề ngoài thì kín kẽ, nhưng bên trong lại lộ ra vài phần khiến người ta khó chịu.
Chốn đại môn cao hộ, từ trước tới nay vẫn là hạ nhân đem cơm nước tới tận viện, nào có chuyện khách nhân lại sáng sớm tự chạy vào bếp người ta lấy đồ ăn?
Rốt cuộc cũng là hành vi kém thể diện, đã là khách trong phủ thì sao lại thiếu ăn thiếu uống?
Tỳ nữ kia cố tình nói như vậy, chẳng qua là muốn châm chọc các nàng chưa từng thấy qua sự đời, mang theo mùi vị tiểu gia tử.
Tần Tranh biết rõ Lâm Chiêu lớn lên trong sơn trại, đã quen với việc đi ăn cơm ở đại trù phòng, vốn chẳng hiểu những quy củ bất thành văn trong phủ đệ nhà quyền quý.
Tối qua Lâm Chiêu nói sau này chỉ ăn dưa muối bánh bao, lúc ấy Tần Tranh còn tưởng tiểu cô nương chỉ nói chơi, nhưng giờ nghĩ lại, chắc nàng ấy thật sự đã xuống nhà bếp lấy bánh bao rồi.
Tỳ nữ kia hôm qua lúc nhắc đến tổ yến, cố tình đề cập đến giá cả, khi ấy Tần Tranh đã nhận ra vài phần ẩn ý, chỉ liếc nhìn đối phương một cái rồi không nói gì, vốn tưởng đối phương sẽ thu liễm đôi chút, chẳng ngờ lại được đà lấn tới.
Tần Tranh vốn là người rất biết bảo vệ người của mình, lập tức quay sang tỳ nữ nói: “Là ta nhớ nhầm, tối qua đã bảo với A Chiêu rằng muốn ăn dưa muối bánh bao rồi. Ăn quen ngũ cốc thô lương, giờ mà đột nhiên dùng sơn hào hải vị trong quý phủ, trái lại không tiêu hóa nổi. Ta không tới thủy tạ nữa đâu.”
Tỳ nữ lập tức biến sắc, “Ngài… ngài đừng làm khó nô tỳ.”
Đại nhân rõ ràng có lòng với nữ tử này, nếu để nàng ta thêm mắm dặm muối vài câu trước mặt đại nhân, nghĩ đến thủ đoạn xưa nay của Thẩm Diễn Chi… tỳ nữ rùng mình ớn lạnh.
Nàng rưng rưng nước mắt, khẩn cầu: “Nhà nô tỳ còn phụ mẫu già, dưới còn vài đệ muội cần nuôi dưỡng, nô tỳ vụng về, ăn nói không khéo, xin cô nương rộng lượng đừng chấp kẻ ti tiện như nô tỳ.”
Khóe môi Tần Tranh khẽ nhếch nụ cười nhạt, nhưng đôi mắt lại lạnh lẽo dị thường: “Cô nương cũng là kẻ đang nương nhờ người khác như ta, nói những lời này với ta thì có ích gì? Chẳng phải những lời khi nãy là thay chủ tử nhà cô nương thể hiện thái độ sao?”
Tỳ nữ mặt tái mét, nàng ta có là gì đâu, sao dám đại diện cho Thẩm Diễn Chi?
Chẳng qua nghe nói đại nhân mang hai nữ tử từ ổ thổ phỉ về, lại thấy đại nhân có vẻ đặc biệt để tâm đến một người trong đó, trong lòng cảm thấy đối phương không xứng, nên mới sinh ra xem thường, lời nói cũng mang đầy mỉa mai.
“Ngài… ngài nói đùa rồi, nô tỳ chỉ là phận hèn mọn, đâu dám đại diện cho đại nhân?” Tỳ nữ nói mà giọng run run, tay chân lạnh buốt.
Lúc này nàng mới nhận ra bản thân ban nãy ngu xuẩn đến mức nào, tưởng mình khôn ngoan mà ra vẻ, chẳng ngờ đối phương vốn chẳng phải loại dễ bắt nạt, tối qua không nói gì chỉ vì không thèm để tâm tới nàng.
Tần Tranh thấy nàng ta sợ đến mức đó thì cũng thôi không dọa thêm, bị giam lỏng nơi đây vốn đã buồn bực, lại còn phải nghe người này nói năng châm chọc bóng gió, thật khiến tâm tình thêm tệ hại.
Chỉ mong đối phương từ nay về sau biết điều một chút là tốt rồi.
Tần Tranh xoay người trở về phòng mình.
Tỳ nữ thấy vậy, hoảng sợ đến mức quỳ rạp xuống đất: “Nô tỳ lúc trước lỡ lời, xin dập đầu nhận tội, mong cô nương đừng làm khó nô, hãy tới thủy tạ một chuyến.”
Bước chân Tần Tranh khẽ khựng lại, chỉ thản nhiên nói: “Phiền ngươi chuyển lời đến đại nhân nhà ngươi, ta là người đã có phu quân, được ở nhờ quý phủ đã là ân trọng, để tránh bị lời ra tiếng vào, ta sẽ không cùng dùng bữa nữa.”
Tỳ nữ kia vốn không biết thân phận Tần Tranh, giờ nghe nàng nói mình là phụ nhân đã có chồng, trên mặt càng thêm ngạc nhiên.
Nghĩ đến mức độ quan tâm của Thẩm Diễn Chi đối với nàng, trong lòng lại không khỏi sinh ra mấy phần khinh miệt — đã từng gả chồng, còn từng rơi vào tay thổ phỉ, loại nữ nhân như vậy, ngoài gương mặt họa thủy ra, còn chỗ nào xứng với đại nhân nhà bọn họ?
Dù mới bị Tần Tranh nhắc nhở, nhưng nàng ta cũng không dám thể hiện gì ra mặt, chỉ đành cúi người hành lễ, cung kính lui xuống.
Tần Tranh chẳng hề để tâm đến những tính toán vụn vặt của tỳ nữ ấy. Việc nàng bảo tỳ nữ chuyển lời như vậy cho Thẩm Diễn Chi, một là vì quả thực không muốn có quá nhiều qua lại với hắn, hai là cũng muốn thử xem giới hạn nhẫn nại của hắn đến đâu.
Hiện tại Thẩm Diễn Chi vẫn chưa trở thành kẻ phản diện điên loạn như trong nguyên tác, nhiều chuyện vẫn chưa làm đến mức cực đoan, thăm dò ranh giới nhượng bộ của hắn cũng là một bước chuẩn bị cho việc thoát thân sau này.
Tần Tranh chưa ngồi được bao lâu trong phòng, thì Lâm Chiêu đã bưng một khay cháo gà và bánh bao trở về: “Tỷ Tần, muội xuống bếp lấy bữa sáng.”
Nàng đặt cháo và bánh bao lên bàn, nói: “Trong bếp không có cháo trắng, chỉ có mỗi cháo gà.”
Bánh bao được làm từ bột mì tinh luyện, trắng mềm đầy đặn, cầm lên tay mềm mại, cắn một miếng thì thơm ngọt tinh tế, khác biệt hoàn toàn với loại bánh bao làm từ bột kiều mạch thô mà Lâm Chiêu từng ăn trong sơn trại.
Lâm Chiêu xưa nay là người hoạt bát ồn ào, lúc này lại chỉ lặng lẽ cúi đầu ăn, không nói một lời.
Tần Tranh đặt bát cháo vừa uống được một ngụm xuống, hỏi nàng: “Sao thế?”
Nàng sợ người trong bếp cũng đã nói gì khiến Lâm Chiêu cảm thấy khó chịu.
Lâm Chiêu nuốt vội miếng bánh bao cuối cùng, buồn bã nói: “Làm quan thật tốt, loại bánh bao trắng mịn thế này mà chỉ để cho đám hạ nhân thấp kém nhất trong phủ ăn. Nếu có một ngày, người trong sơn trại chúng ta cũng được ăn thứ bánh bao bột mì tinh này mỗi ngày thì tốt biết bao.”
Thiên hạ có biến, khổ vẫn là dân chúng tầng lớp thấp nhất.
Tần Tranh nhìn nàng, nói: “Rồi sẽ có ngày như thế.”
Lời an ủi ấy nghe có vẻ nhạt nhòa, hoàng thành tuy đã thất thủ trong tay phản quân, nhưng hiện nay ba phe lớn chia cắt thiên hạ, bất luận là Hoài Dương vương phía nam hay Liên Khâm hầu phía bắc, cũng không phải phản quân có thể dễ dàng tiêu diệt trong một sớm một chiều.
Thiên hạ cuối cùng sẽ về tay ai, vẫn chưa thể nói chắc được.
Giọng Lâm Chiêu càng thêm trầm thấp: “Muội nghe nói phía nam lại sắp đánh nhau, triều đình chuẩn bị tấn công Ứng châu. Mà Mẫn châu liền kề với Ứng châu, triều đình đã vận chuyển một lô binh khí theo đường thủy tới Mẫn châu, ai ngờ lại bị bọn thủy phỉ cướp mất, nên việc tấn công Ứng châu mới bị trì hoãn.”
Tần Tranh thoáng trầm ngâm — Ứng châu là địa bàn của nhà họ Lục, triều đình tấn công Ứng châu, mục đích rõ ràng là nhằm vào Lục gia.
Nhưng Lục gia giờ đã đầu quân cho Hoài Dương vương, có người che chở như vậy, triều đình liệu có đánh hạ được Ứng châu hay không, còn là điều khó đoán.
Thiên hạ hiện nay, ba thế lực lớn sớm muộn cũng sẽ đối đầu, tấn công Ứng châu chỉ là bước mở màn.
Truyện được dịch đầy đủ tại prostab2016.org
Chỉ có dân đen khốn khổ nơi đáy xã hội mới thật sự hiểu chiến tranh tàn khốc ra sao — ruộng đồng không thể canh tác, nam nhân bị ép bắt lính ra trận, nơi chiến trường cát bụi mịt mờ, chẳng biết sẽ có bao nhiêu người ngã xuống mà xương cốt vùi nơi sa trường.
Tần Tranh không kìm được thở dài: “Các phản vương lớn đều chẳng chịu nhường ai, ai cũng muốn ngồi lên long ỷ cao nhất quyền lực đỉnh phong. Có lẽ, chỉ khi lại xuất hiện một vị như Vũ Gia Đế ba trăm năm trước, dùng vũ lực khiến các phản vương phải khuất phục, thiên hạ mới có thể thái bình thực sự.”
Lâm Chiêu nghe vậy, trong mắt không khỏi hiện lên vài phần bùi ngùi: “Hồi trước muội từng nghe thầy kể chuyện nói rằng, năm xưa Vũ Gia Đế chinh phạt bốn phương, dân gian oán than dậy đất, không ít văn nhân trách mắng ngài ấy là kẻ hiếu chiến, chỉ xứng làm đồ tể, không xứng là minh quân. Lúc ấy muội còn tưởng thầy bịa chuyện, giờ nghĩ lại mới thấy hiểu ra đôi chút.”
“Lúc đó trong ngoài đều loạn, so với tình hình hiện tại còn hỗn loạn hơn. Dân chúng chịu khổ bởi chiến loạn, khi tình hình ổn định đôi chút thì lại không muốn khơi lại binh đao. Nhưng Vũ Gia Đế hiểu rằng chỉ khi đánh cho các quốc gia xung quanh sợ hãi, mới có thể đổi lấy hòa bình thực sự.”
“Quả nhiên, sau khi ngài ấy dùng thủ đoạn lôi đình quét sạch các bộ tộc phía nam và phía bắc, tuy lên ngôi chưa đầy một năm đã băng hà, nhưng những dị tộc phương bắc thường xuyên quấy nhiễu biên cương Đại Sở vào mùa đông hằng năm, suốt hơn mười năm sau khi ngài mất cũng không dám xâm phạm nữa. Khi ấy nước Sở không đủ sức tái chiến, nhưng dị tộc xung quanh bị Vũ Gia Đế đánh cho trọng thương, không có mười mấy năm dưỡng sức thì khó mà hồi phục nguyên khí.”
Không hiểu vì sao, khi nghe Lâm Chiêu nhắc đến những chuyện đó, trong đầu Tần Tranh lại bất giác nhớ đến phản ứng của Thái tử khi lần đầu nàng nhắc tới Vũ Gia Đế.
“Chẳng phải ai cũng chửi người là kẻ hiếu chiến, máu lạnh giết người, là đồ tể đất Lũng Tây sao?”
Khi hắn nói câu đó, trong mắt dường như mang theo vài phần hoang lạnh cùng tự giễu.
Lẽ nào là vì bất bình thay cho tổ tiên mình năm xưa phải gánh những tiếng xấu kia?
Nhưng nước Sở hưng thịnh hơn ba trăm năm, dân chúng về sau sớm đã xem Vũ Gia Đế như hiện thân của Võ thần, lập miếu dâng hương thờ phụng, không còn ai cho rằng những cuộc chinh chiến năm xưa là sai trái nữa. Đứng từ góc nhìn của hậu thế mà xét, thậm chí còn cảm thấy may mắn vì Vũ Gia Đế đã quét sạch mối họa từ trước, giúp nước Sở hưng vượng cả sau khi ngài mất.
Vậy Thái tử năm đó, bất bình điều gì chứ?
Tần Tranh càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, chẳng lẽ lúc đó hắn đã cảm nhận được Đại Sở tất sẽ diệt vong, nên mới nghĩ vị khai quốc đế vương kia cũng không tránh khỏi bị người đời lôi ra bêu riếu?
Nàng ngẩn người thật lâu, đến khi Lâm Chiêu gọi mấy lần mới giật mình hoàn hồn: “Sao thế?”
Lâm Chiêu nghi hoặc nhìn nàng: “A Tranh tỷ tỷ đang nghĩ gì vậy? Muội gọi mấy tiếng mà tỷ chẳng đáp.”
Tần Tranh thu lại tâm tư, nói: “Ta đang nghĩ, năm xưa Vũ Gia Đế càng về sau lại càng hiếu chiến, chẳng lẽ là vì ngài biết mình sắp tận số, nên khi còn có thể ra trận, liền muốn dẹp sạch mọi hiểm họa, để bá tánh thiên hạ sau khi ngài chết không còn phải chịu khổ vì chiến loạn nữa.”
Lâm Chiêu nghe thế thì sống mũi cay cay: “Hoàng đế Vũ Gia là vị vua tốt nhất của Đại Sở.”
Nghĩ đến việc nước Sở do chính tay Vũ Gia Đế khai sáng giờ đã diệt vong, Lâm Chiêu càng thấy chua xót: “Về sau mỗi năm đến ngày sinh của Vũ Gia Đế, muội sẽ tới chùa dâng hương, cầu phúc cho ngài.”
Tần Tranh nhìn vành mắt đỏ hoe của nàng, trong lòng cũng dâng lên một tia cảm khái — ở bất cứ thời đại nào, luôn có những bậc đế vương khiến người đời sau vượt qua dòng chảy lịch sử mà tưởng nhớ khắc ghi.
Họ sở dĩ bất hủ, là vì những công tích họ tạo ra, thực sự xứng đáng lưu danh thiên cổ.
Có lẽ họ từng bị giới hạn bởi thời đại và tầm nhìn của người đương thời, bị đàm tiếu thị phi vây quanh, nhưng thời gian sẽ chứng minh tất cả.
Chỉ đáng tiếc, là sau khi họ yên giấc nghìn thu trong quãng thời gian thuộc về mình, chưa chắc đã hay biết, hậu thế từng có người kính ngưỡng họ đến thế.
Tần Tranh siết tay Lâm Chiêu, dịu dàng an ủi: “Ta từng nghe người ta nói, chỉ cần còn có người nhớ đến, thì người được nhớ sẽ mãi mãi tồn tại.”
Lâm Chiêu lau nước mắt, khẽ nói: “Nếu Vũ Gia Đế còn sống, biết nước Sở đã diệt, thiên hạ giờ chia năm xẻ bảy thế này, chắc sẽ đau lòng lắm…”
Tần Tranh khẽ ngưng lời, rồi mỉm cười đáp: “Ta nghĩ, có khi ngài ấy sẽ chỉ muốn chỉnh đốn lại giang sơn này một lần nữa thôi.”
Một câu ấy khiến Lâm Chiêu bật cười, xua tan nỗi u sầu vừa nãy.
…
Ứng Châu, phủ họ Lục.
Lão gia nhà họ Lục, tuổi đã quá năm mươi, cầm thư từ chim bồ câu mang đến, sắc mặt trầm ngưng.
Ông ta và Lục Thái sư là đường huynh đệ, năm xưa nhà họ Lục xuất thân một vị hoàng hậu, Lục Thái sư dẫn một phần tộc nhân vào kinh thành, còn lão gia này thì lưu lại Ứng Châu cùng phần còn lại của gia tộc.
Nào ngờ, hành động cẩn trọng ngày ấy, nay lại hóa ra là nước cờ bảo toàn gia tộc.
Trưởng tử của lão gia thấy phụ thân thần sắc không ổn, liền hỏi: “Phụ thân, thư viết gì vậy ạ?”
Lục Nhị gia đặt mạnh chén trà lên kỷ cao, giọng thản nhiên: “Ta nói rồi, tiền triều đã hết số, thái tử lại không nắm binh quyền, chạy trốn khắp nơi thì làm nên trò trống gì? Hoài Dương Vương nắm trọng binh, nay ta còn an tọa nơi đây đều nhờ vương gia che chở, sau này một lòng phò tá vương gia là được rồi! Nếu để vương gia biết ta còn qua lại với thái tử, e là sinh nghi kỵ đấy!”
Con gái trưởng của hắn đã gả cho Hoài Dương Vương làm trắc phi, nên luôn đứng về phía Hoài Dương Vương.
Lục Đại gia trừng mắt nhìn hắn: “Chuyện nhà họ Lục liên hệ với thái tử, Hoài Dương Vương làm sao biết được? Hay là biết từ ngươi?”
Lục Đại gia là trưởng tử chính phòng, nhưng từ khi nhị phòng có con gái gả vào vương phủ, người nhị phòng liền không ngừng lấn át. Nhị phòng tranh đấu không ngừng.
Lục Nhị gia tức giận đập bàn đứng dậy: “Huynh có ý gì?”
Thấy hai huynh đệ lại sắp cãi nhau, lão gia trầm giọng: “Cãi gì mà cãi?”
Lục Đại gia hừ một tiếng quay đầu sang chỗ khác, Lục Nhị gia cũng gắng nén giận ngồi lại chỗ cũ.
Lão gia lúc này mới chậm rãi nói: “Thái tử trong thư bảo ta xuất binh công đánh Mẫn Châu.”
Lục Đại gia cùng Lục Nhị gia đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên là không hiểu vì sao.
Lão gia trầm ngâm: “Triều đình phong tỏa tin tức, binh khí chuyển tới Mẫn Châu đã bị cướp, nếu lúc này chúng ta xuất binh đánh Mẫn Châu, quân của Hoài Dương Vương lại từ Ngạc Châu áp tới, Mẫn Châu ắt sẽ nằm gọn trong tay ta.”
Hiện tại nhà họ Lục dựa vào mối quan hệ với vương phủ mà giữ chỗ đứng, nếu giành được Mẫn Châu, ắt sẽ trở thành công thần hàng đầu.
Trong nhất thời, ba cha con nhà họ Lục đã thống nhất ý kiến. Nhưng Lục Nhị gia vẫn còn lo lắng: “Phụ thân, thái tử yên ổn không lo, sao lại bảo ta công đánh Mẫn Châu?”
Chẳng lẽ thái tử cũng định đầu quân về phía Hoài Dương Vương?
Lão gia khoanh tay đứng trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc sau mới đáp: “Tam lang nhà họ Thẩm được giao nhiệm vụ diệt phỉ, đang đóng ba vạn tinh binh tại Thanh Châu. Mẫn Châu gặp biến, đường điều binh nhanh nhất của triều đình chính là đội binh ấy.”
Nếu thái tử bị khống chế tại Thanh Châu bởi ba vạn quân này, thì khi mất đi đội binh ấy, rất có thể Thanh Châu cũng rơi vào tay kẻ khác.
Xin cảm ơn bạn OLIVIA donate 20K! Xin cảm ơn bạn Le Thi Tuyet Ngan donate 10K.
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

cảm ơn group rừng và bản dịch giả đã làm bộ này, bộ này drop lâu rồi, mayyyy quá, xin đc donate ủng hộ.
Ủng hộ bộ này, cảm ơn dịch giả nha