Lục Huyền và Lục Mặc tuy là một đôi huynh đệ song sinh, tính cách lại trái ngược hoàn toàn, nhưng tình cảm giữa hai người vẫn luôn tốt đẹp.
Khi biết đệ đệ mình làm chuyện hồ đồ, Lục Huyền tuy tức giận nhưng không tránh khỏi lo lắng.
“Hắn biết mình sai rồi, trông có phần mệt mỏi, uể oải.”
Lục Huyền đưa tay day day huyệt Thái Dương, mấy ngày căng thẳng cùng việc xác nhận Lục Mặc từng bị quân Tề lợi dụng khiến đầu hắn đau nhức không thôi.
“Đồ ngốc này, chờ về rồi ta sẽ dạy dỗ lại!”
Hoàng thượng đã chết, thái tử xưa nay đối với Thành Quốc Công phủ luôn khoan hòa, tin rằng tính mạng của đệ đệ vẫn có thể giữ được.
“Khi nào thì nàng về vậy?”
Phùng Tranh mỉm cười:
“Ta đã về ba ngày rồi.”
Lục Huyền khẽ nhíu mày:
“Vậy sao nàng không tìm cách vào thành liên lạc với ta, lại chạy đến gần doanh trại quân Tề?”
Phùng Tranh không định giấu hắn:
“Ta chỉ mang theo năm mươi người, vào thành cũng chẳng tạo được bao nhiêu tác dụng, trái lại còn dễ kinh động quân Tề khiến chúng nhân cơ hội. Chi bằng ở ngoài thành quan sát tình hình, nắm rõ địa hình, bố trí doanh trại địch, thời gian tuần tra thay phiên…”
Lục Huyền càng nghe càng thấy không ổn, cảnh giác hỏi:
“Nàng định làm gì?”
Dù biết quanh đây không có ai nghe lén, Phùng Tranh vẫn hạ giọng thật thấp:
“Ta định đốt kho lương của quân Tề.”
Chính vì điều này mà nàng mới nén lòng không vào thành.
Bọn họ vào thành chẳng qua chỉ thêm vài chục người giữ thành, nhưng ở ngoài thành thì có thể trở thành mũi kiếm đâm vào sau lưng địch.
“Không cần mạng nữa sao?” Lục Huyền nhấc ngón tay gõ nhẹ trán nàng.
Phùng Tranh liếc xéo hắn:
“Nếu đổi lại là chàng, chàng sẽ làm thế nào?”
Lục Huyền bị hỏi nghẹn.
Nếu đổi lại là hắn, đương nhiên hắn cũng sẽ không vào thành.
Vài chục người vào thành thì có ích gì?
Trái lại ở ngoài thành, phía sau quân địch, có thể thành kỳ binh đánh thẳng vào gót giày chúng.
“Nhưng vẫn không được, quá nguy hiểm. Cho dù kế hoạch thuận lợi thiêu hủy được lương thảo địch quân, đến lúc đó bị vây giữa thiên binh vạn mã, nàng định thoát thân kiểu gì?”
“Bọn ta sẽ cải trang thành quân Tề, đến khi hỗn loạn thì trà trộn vào đám đông, trong chốc lát chúng cũng khó phân biệt.”
“Không đơn giản vậy đâu, vẫn rất nguy hiểm.” Lục Huyền lắc đầu.
Phùng Tranh nhìn hắn, nghiêm túc hỏi:
“Vậy chàng nói xem, có việc gì không có nguy hiểm? Chàng đêm nay xâm nhập địch doanh gặp phản tướng Chu Thành Quân, chẳng lẽ không nguy hiểm sao?”
“Chuyện đó khác.”
“Khác chỗ nào? Lục Huyền, thật ra trong lòng chàng chỉ nghĩ chàng có thể mạo hiểm, còn ta thì không.”
Lục Huyền giang tay kéo thiếu nữ đang tức giận vào lòng, thản nhiên nói:
“Đúng vậy, ta chính là nghĩ thế đấy. Ta không muốn nàng phải mạo hiểm.”
Vòng tay thiếu niên ấm áp vững chãi, có thể nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của hắn, chút giận trong lòng Phùng Tranh lập tức tan biến, nàng nhìn vào mắt hắn, nhẹ nhàng hỏi:
“Vậy ta cũng không muốn chàng mạo hiểm, chàng có thể không ra giữ thành được không?”
“Ta—” Lục Huyền há miệng, lại không thể đáp lời.
Phùng Tranh dụi mặt vào lòng hắn, nhẹ giọng nói:
“Có quá nhiều chuyện ta không muốn, nhưng quốc nạn lâm đầu, còn có thể làm gì? Ta biết chàng quan tâm ta, cho rằng nữ tử núp sau nam nhân là chuyện đương nhiên, nhưng từ khi ta tiếp nhận Trảm Hà đao của Trưởng công chúa Vĩnh Bình thì đã không còn là nữ tử tầm thường nữa rồi. Khi xưa trưởng công chúa không vì ta là nữ tử mà không truyền võ nghệ cho ta, thì khi thành mất nước tan, người Tề cũng sẽ chẳng vì ta là nữ tử mà sinh lòng thương xót.”
Nàng từng tận mắt chứng kiến—vào thời điểm đó, nữ nhân sẽ càng thê thảm hơn.
Lục Huyền áp cằm lên mái tóc nàng, không thể không thừa nhận—hắn đã bị nàng thuyết phục.
Chính khoảnh khắc này, Lục Huyền mới sâu sắc nhận ra—nàng không chỉ là cô nương hắn yêu thương, mà còn là chiến hữu, là đồng bào của hắn.
“Vậy nàng hứa với ta, tạm thời đừng hành động thiếu suy nghĩ, chờ tin tức từ ta trước.”
“Tin gì?”
“Ta đêm nay mạo hiểm đột nhập địch doanh là để khuyên Chu Thành Quân quay đầu, nếu ông ta chịu hối cải, ta sẽ nhân lúc ông ta còn trong doanh trại quân Tề mà mưu tính, nàng có thể lựa thời điểm ấy mà hành động.”
“Nếu ông ta không quay đầu thì sao?” Phùng Tranh nhìn thẳng hắn, “Đợi chàng quay lại, e là ông ta sẽ giữ chàng lại luôn.”
Lục Huyền im lặng một thoáng, rồi vòng tay ôm lấy vai nàng:
“Khả năng ông ta quay đầu là rất lớn. Qua lời trò chuyện đêm nay có thể thấy ông ta không phải kẻ tham sống sợ chết, ông ta chỉ quá căm hận kẻ đã hại chết nữ nhi của mình. Nếu ông ta thực sự nhận ra hung thủ là người Tề, chắc hẳn sẽ không vì khó xử mà tiếp tục làm ác.”
Truy cập prostab2016.org để đọc trọn bộ...
“Nhưng vẫn có khả năng đó.”
Lục Huyền khẽ cười:
“Vậy nàng theo ta về thành chứ?”
“Không.” Phùng Tranh đáp không chút do dự.
“Vậy thì chúng ta đều có việc nhất định phải làm, ngốc ạ.” Hắn cúi đầu, hôn nhẹ lên trán nàng.
Phùng Tranh ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ nhàng mím môi:
“Lục Huyền, ngày thành hôn của chúng ta sắp tới rồi đấy.”
Ánh mắt rực rỡ của thiếu nữ khiến gương mặt vốn lạnh lùng của thiếu niên bất giác ửng đỏ.
Phùng Tranh nhìn hắn đầy nghi hoặc.
Nàng cảm khái việc hôn sự có lẽ không thể thành, hắn đỏ mặt làm gì?
Thật ra Lục Huyền hiểu rõ ý nàng, chỉ là khoảnh khắc đó suy nghĩ bất giác đi lệch hướng.
Hắn còn tưởng nàng muốn sớm động phòng hoa chúc.
Chuyện đó thì không được!
Thiếu niên lập tức chỉnh lại vẻ mặt, giả vờ như chưa từng thẹn thùng:
“Vậy thì chúng ta dốc hết sức khiến Bắc Tề lui binh, tranh thủ để hôn sự cử hành đúng hạn.”
“Được.”
Hai người mắt đối mắt, quý trọng khoảnh khắc ngắn ngủi bình yên này.
Nếu hôn sự có thể đúng hạn cử hành, ấy chính là lời chúc phúc tốt đẹp nhất cho nhau.
“Lục Huyền, ta đi đây. Chàng cũng mau trở về thành đi.”
“Ừ.”
Phùng Tranh định đứng dậy, lại bị Lục Huyền kéo về ôm chặt trong lòng.
Hắn cúi người hôn nàng.
Nụ hôn này so với cái ôm vội vàng lúc trùng phùng, tuy không còn khẩn thiết cuồng loạn, nhưng lại dạt dào tình ý.
Những nhành cỏ mềm yếu không chịu nổi sức nặng đổ rạp xuống đất, hương vị cỏ xanh lẫn mùi đất ẩm bao bọc lấy hai người, khiến hơi thở càng thêm dồn dập.
Lục Huyền buông nàng ra, không tiếp tục dây dưa.
Nếu còn để lộ dấu vết, sợ rằng sẽ dẫn đến quân Tề.
“Hãy nhớ kỹ, chờ tin ta.” Giọng hắn hơi khàn, nói ra lời biệt ly mà lòng trĩu nặng.
Gió đêm nổi lên, thổi làm ánh đèn xa nơi tường thành lúc tỏ lúc mờ, hai người lặng lẽ chia tay, mỗi người đi về một hướng.
…
Trong phủ Trưởng công chúa Vĩnh Bình, đèn vẫn sáng suốt đêm. Trưởng công chúa thi thoảng lại đưa mắt nhìn ra cửa, lòng nóng như lửa đốt mong Lục Huyền trở về.
Cuối cùng, thị nữ vào bẩm:
“Điện hạ, Lục đại công tử đã về.”
“Mời hắn vào.”
Chẳng bao lâu rèm được vén lên, Lục Huyền sải bước tiến vào.
“Thế nào rồi?”
“Hắn nói cần một ngày suy nghĩ, sẽ cho thânf đáp án vào tối mai.”
Trưởng công chúa Vĩnh Bình nhíu mày:
“Vậy tối mai ngươi lại đi? Nguy hiểm quá.”
Lục Huyền cười nhẹ, chẳng lấy gì làm lo:
“Chuyện đã quyết, xin điện hạ đừng lo lắng. Ngoài ra, thần còn nhận được một tin trọng yếu—Tiểu Mộng phu nhân ở Kim Thủy Hà thực ra là công chúa tiền triều, là muội muội của Thái hậu Bắc Tề. Trước đây thần kịp phong tỏa thành môn, bà ta rất có thể còn trong thành, cần gia tăng truy tra…”
Trưởng công chúa Vĩnh Bình kinh ngạc trước việc Lục Huyền chỉ đi một chuyến mà mang về tin tức bí mật hệ trọng như thế:
“Chuyện này chắc chắn không phải do Chu Thành Quân nói ra chứ?”
Nghĩ đến thì không thể nào.
Ánh mắt Lục Huyền thoáng qua nét dịu dàng, không giấu gì với Trưởng công chúa:
“Là Phùng Tranh nói cho thần.”
Đây là công lao của Phùng Tranh, đáng được ghi nhận.
Cảm ơn bạn TRAN MANH DUNG donate cho bộ Thôn Phệ Tinh Không 50K!!!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.