Xuân Phương nếm trải mùi vị thất bại ngay khi vừa bắt đầu, trong lòng không khỏi lo lắng cho kế hoạch về sau.
“Lục Huyền tuy không nhớ gì, nhưng biểu hiện rõ ràng khác biệt với Lục Mặc, ta lo rằng người nhà hắn sẽ nhận ra.”
Lục Huyền và Lục Mặc là một đôi huynh đệ song sinh, dung mạo giống nhau như đúc, chỉ có tính tình là hoàn toàn đối lập.
Xuân Sinh lại không lấy làm lo: “Hắn bị mất trí, với phủ Quốc công mà nói là đã mất tích hơn hai năm, tính tình thay đổi cũng là lẽ thường. Chỉ cần hắn tin mình là Lục Mặc, dù có người trong phủ nghi ngờ, cũng sẽ đợi đến khi Lục Mặc thật trở về từ Thái Hoa Sơn mới có thể xác nhận.”
Nói đến đây, Xuân Sinh khẽ cười: “Kế hoạch của chúng ta nằm trong mấy ngày tới, Lục Mặc thật không thể trở về. Đợi kế hoạch thành công, ai là Lục Mặc, ai là Lục Huyền, đã không còn quan trọng nữa.”
“Vẫn không thể lơ là.” Xuân Phương đặt tay lên bàn, như muốn trấn an nỗi bất an trong lòng, “Theo tin tức điều tra được, trong phủ Quốc công, người thân thiết nhất với Lục Mặc chính là mẫu thân hắn – Phương thị. Nói cách khác, Phương thị chính là người có khả năng vạch trần Lục Huyền nhất.”
“Hay là——” Xuân Sinh làm động tác tay như chém xuống.
“Không được.” Xuân Phương lập tức phủ quyết, “Nếu Phương thị chết, phủ Quốc công phải để tang, chỉ riêng việc đặt linh cữu cũng mất không ít thời gian, trái lại sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta.”
“Vậy muội nói nên làm thế nào?”
Ánh mắt Xuân Phương khẽ nheo lại, thần sắc trở nên lạnh lẽo: “Tuy không thể lấy mạng bà ta, nhưng khiến bà ta bệnh vài ngày cũng được. Bà ta vốn dĩ đã mang bệnh trong người rồi mà.”
Xuân Sinh gật đầu: “Chủ ý này không tồi, Phương thị vừa bệnh, tinh thần mê man, tiếp xúc với con trai cũng sẽ ít đi.”
“Ta vẫn cảm thấy biến số lớn nhất là bản thân Lục Huyền.” Trong lòng Xuân Phương vẫn chưa yên tâm.
“Ta sẽ trông chừng hắn kỹ lưỡng, nếu có điều gì bất thường lập tức ra tay. Muội nhân dịp hồi thôn cũng vừa lúc động thủ với Phương thị.”
Xuân Phương gật đầu: “Chỉ có thể như vậy. Ban đầu ta nghĩ, nếu lấy danh nghĩa thê tử chưa xuất giá kiêm ân nhân cứu mạng thì hành động sẽ dễ dàng hơn, nay đành nhờ huynh thay ta.”
Hai người thương nghị xong, bèn ra phố giả vờ thuê một cỗ xe ngựa, Xuân Phương lên xe rời đi, Xuân Sinh thì quay lại chỗ Lục Huyền.
“A Nhai, đói rồi phải không, ăn chút gì đi.”
Xuân Sinh đặt một bát mì lên trước mặt Lục Huyền.
Mì được đựng trong bát sứ men xanh, nước dùng thanh trong, sợi mì mảnh nhỏ, bên trên rắc thịt bò kho cắt lát thật mỏng và hành lá xanh mướt, nhìn một cái đã khiến người ta thèm thuồng.
Lục Huyền nhíu mày lộ vẻ khó chịu: “Đau đầu buồn nôn, ăn không nổi.”
“A Nhai, cố gắng ăn một chút đi.” Xuân Sinh nhẫn nại khuyên nhủ.
“Thật sự không ăn nổi, Xuân Sinh ca dùng đi.” Lục Huyền lắc đầu tỏ vẻ đau đớn.
Xuân Sinh tuy có phần ngu ngốc, nhưng bát mì bưng tới trông thật hấp dẫn, không thể ăn được quả là khổ sở.
Nhớ lời Xuân Phương dặn, Xuân Sinh không dám ép Lục Huyền, gật đầu: “Vậy ta ăn trước, lúc nào đói thì nói với ta.”
Lục Huyền lặng lẽ nhìn Xuân Sinh húp mì từng miếng lớn, nhai thịt bò kho, ánh mắt dần trầm xuống.
Xuân Sinh ăn xong, đặt chiếc bát trống xuống, lau miệng: “A Nhai, nếu ngươi thấy đỡ hơn, chúng ta lên đường nhé. Nếu không có gì trở ngại thì trước khi trời tối ngày mai là đến kinh thành.”
“Được.” Lục Huyền lập tức đáp lời.
Cỗ xe ngựa đậu bên ngoài khách điếm có chút cũ kỹ, Xuân Sinh đỡ Lục Huyền lên xe, ngượng ngùng giải thích: “Nghĩ đến việc phải tiết kiệm lộ phí, nên đành làm phiền ngươi chịu khổ một chút.”
“Xuân Sinh ca khách khí rồi, huynh là ân nhân cứu mạng của ta, còn đưa ta về nhà, nếu ta còn kêu khổ thì chẳng phải là đồ vong ân phụ nghĩa hay sao. Xuân Sinh ca yên tâm, đợi đến phủ Quốc công, nếu thật sự chứng minh được ta là nhị công tử, tất sẽ hậu tạ huynh.”
Xuân Sinh vội xua tay: “Ta nào dám nghĩ đến chuyện báo đáp, chỉ cần thấy ngươi nhận lại người thân là ta đã vui rồi.”
“Xuân Sinh ca thật lòng nhân hậu.” Lục Huyền nói xong, liền vào trong xe.
Xuân Sinh ngồi trên đầu xe, tay cầm roi ngựa, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi bất an không rõ nguồn cơn.
Chẳng lẽ khách khí quá mức, để tiểu tử kia tưởng là thật, đến lúc đó thực sự đuổi hắn đi thì sao?
Xuân Sinh càng nghĩ càng thấy không yên lòng, âm thầm nhắc nhở bản thân khi mở miệng phải cẩn trọng hơn nữa.
Xe ngựa vững vàng tiến về phía trước, mãi đến khi hoàng hôn nhuộm ráng chiều rực đỏ, mới dừng lại trước phủ Thành Quốc Công.
Trời đã bắt đầu nóng, đôi sư tử đá trước cửa phủ cũng như ủ rũ không có thần sắc, đèn lồng đỏ treo dưới mái hiên vì không có gió mà lặng lẽ buông rủ, trông cũng chẳng có chút sức sống nào.
Thế tử phu nhân – Phương thị vốn đã thể nhược nhiều bệnh, hôm qua lại bất ngờ ngất xỉu, đến giờ vẫn nằm liệt trên giường, trong ngoài phủ Thành Quốc Công dĩ nhiên cũng vì thế mà thu lại mọi tiếng cười nói.
Có tiếng gõ cửa, người giữ cửa đi ra xem xét tình hình.
Truy cập prostab2016.org để đọc trọn bộ...
“Xin hỏi đây có phải là phủ Thành Quốc Công chăng?” Ngoài cửa là một thiếu niên dung mạo đoan chính, giọng nói khiêm tốn lễ độ.
“Đúng là phủ Quốc Công.” Người giữ cửa đánh giá thiếu niên trước mặt, “Ngươi là——”
Nhìn cách ăn mặc này, thật sự chẳng giống người có thể liên hệ gì với phủ Quốc Công.
May thay, người của phủ Thành Quốc Công không có thói quen đánh giá người khác qua bề ngoài, thái độ vẫn còn khá ôn hòa.
Sự ôn hòa này lập tức bị thay thế bởi sự kinh ngạc sau câu nói tiếp theo của thiếu niên kia.
“Ta là người đưa nhị công tử quý phủ hồi phủ.”
“Ngươi nói cái gì!”
Thiếu niên xoay người, bước đến cạnh xe ngựa, vén rèm xe, đỡ Lục Huyền bước xuống.
Bạch y như tuyết, tóc đen mắt đen, tựa công tử xuất trần như ngọc.
Người giữ cửa chỉ cảm thấy đầu óc “ong” một tiếng, miệng không kiềm được thốt lên: “Nhị công tử!”
Lục Huyền đứng yên tại chỗ, nét mặt không biểu cảm.
Người giữ cửa đã lao vội tới, mắt trợn tròn như chuông đồng, giọng run rẩy: “Nhị công tử, thật sự là nhị công tử!”
Đối diện với sự kích động của gã, thần sắc Lục Huyền chẳng có nhiều biến hóa, chỉ khẽ nhếch môi cười.
Hắn mặc bộ y phục này liền được nhận ra là Lục Mặc, nếu thay sang một bộ hắc y gọn gàng, chắc chắn sẽ bị gọi là Lục Huyền.
Đôi khi, lừa gạt ánh mắt thiên hạ, chỉ đơn giản đến vậy.
Sự trầm mặc của Lục Huyền không hề ảnh hưởng đến sự phấn khích của người giữ cửa, gã gấp gáp lao vào trong, vừa chạy vừa hô lớn: “Nhị công tử còn sống! Nhị công tử trở về rồi!”
Một tiếng hô ấy, chẳng khác nào tiếng sấm giữa trời quang, vang dội khắp phủ Thành Quốc Công.
Người trong phủ lần lượt đổ ra, vây quanh Lục Huyền càng lúc càng nhiều.
Phu nhân phủ Quốc Công đi nhanh đến nỗi mấy nha hoàn theo sau suýt chút không đuổi kịp.
“Mặc nhi, là Mặc nhi sao?”
Thấy thiếu niên đứng nơi con đường lát đá xanh, hốc mắt phu nhân phủ Quốc Công lập tức đỏ hoe.
Sắc mặt Lục Huyền cuối cùng cũng có chút thay đổi: “Ngài là——”
Phu nhân phủ Quốc Công sững người, rất nhanh liền nhận ra có điều khác thường nơi tôn nhi.
“Mặc nhi, con không nhận ra tổ mẫu sao?”
Lục Huyền liếc nhìn Xuân Sinh, đáp: “Ta đã mất trí nhớ.”
Sắc mặt phu nhân phủ Quốc Công khẽ biến, lúc này mới chú ý tới Xuân Sinh.
Người trong phủ nghe được lời Lục Huyền, đồng loạt xôn xao kinh ngạc.
Nhị công tử lại mất trí nhớ, trách nào mất tích hơn hai năm mới trở lại.
“Vị này là——” Ánh mắt phu nhân phủ Quốc Công chuyển sang Xuân Sinh.
Xuân Sinh rụt rè hành lễ: “Tham kiến lão phu nhân.”
Lục Huyền chủ động giới thiệu: “Hai năm trước, Xuân Sinh ca cứu ta. Gần đây tình cờ biết được thân phận của ta, bèn đưa ta hồi phủ.”
Nghe nói là ân nhân cứu mạng của cháu trai, thái độ phu nhân phủ Quốc Công lập tức trở nên nhiệt tình, khách sáo: “Thật cảm tạ ngươi, mời vào trong rồi nói tiếp.”
Rồi lập tức sai người đi truyền Quốc Công gia hồi phủ.
Vào nhà, phu nhân phủ Quốc Công nắm tay Lục Huyền, lệ rơi đầy mặt, kích động nói: “Trời cao có mắt, Mặc nhi con còn sống!”
Xin cảm ơn bạn OLIVIA donate 20K! Xin cảm ơn bạn Le Thi Tuyet Ngan donate 10K.
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.