Kinh thành đêm khuya phồn hoa náo nhiệt, nhưng trong trường săn lại không còn sự huyên náo của ban ngày.
Lần này Hoàng đế và Hoàng hậu tránh nóng không triệu mời các quan viên cùng gia quyến, nên buổi tối cũng không có yến tiệc. Dưới ánh lửa bập bùng, chỉ có Sở Chiêu và Tiêu Vũ ngồi cùng nhau dùng bữa.
Món chính tối nay là con mồi do Tiêu Vũ tự tay săn được, ngự trù dốc lòng chế biến, song lòng dạ đế hậu lại chẳng đặt vào chuyện ăn uống.
Sở Chiêu đem chuyện của Tạ Yến Phương cùng quyết định của mình nói rõ với Tiêu Vũ.
Ánh lửa chập chờn chiếu lên gương mặt Tiêu Vũ, thần sắc hắn khi sáng khi tối.
“Ta không ngờ Tam cữu lại làm vậy,” hắn khẽ nói, rồi lắc đầu, “nhưng Tam cữu làm gì cũng chẳng có gì lạ. Từ nhỏ ta đã biết người rất thông minh, rất lợi hại. Mẫu thân từng nói, người muốn làm gì cũng đều có thể làm được.”
“Ngài ấy không có lòng phản nghịch với bệ hạ, một lòng phò trợ bệ hạ xưng đế,” Sở Chiêu nói, “nhưng, A Vũ, hoàng đế là do chính đệ làm, đệ không thể trở thành hoàng đế của kẻ khác.”
Tiêu Vũ gật đầu: “Ta nghe lời tỷ tỷ.” Nhưng nói xong liền sực tỉnh, vừa rồi Sở tỷ tỷ mới dặn không được làm hoàng đế của người khác, mà tỷ tỷ cũng là người khác, nói thế hẳn nàng sẽ không vui, hắn vội sửa lời: “Ta nhớ rồi, ta sẽ làm chính mình.”
Sở Chiêu bật cười, đưa tay vỗ nhẹ vai hắn. Nói về thông minh, đứa nhỏ này cũng là kẻ rất linh tuệ.
“Chẳng bao lâu nữa A Vũ sẽ thân chính, tuy tuổi còn nhỏ, lại chẳng còn tiên đế hay thái tử để dẫn dắt, nhưng đệ đã từng trải sinh tử khổ nạn, những trải nghiệm ấy sẽ chỉ đường cho đệ, dạy đệ cách làm một vị hoàng đế,” Sở Chiêu chậm rãi nói, “không biết thì học, chỉ cần học, thất bại mà không nản, thì chẳng có điều gì không thể học được. A Vũ, làm hoàng đế là việc cả đời học hỏi, cho nên đừng sợ, cũng chẳng cần vội.”
Tiêu Vũ mỉm cười, gật đầu: “Tỷ tỷ yên tâm, ta không sợ.” Hắn ôm lấy cánh tay Sở Chiêu, “Có tỷ tỷ bên cạnh, ta chẳng sợ gì cả.”
Sở Chiêu rút tay lại, đỡ hắn ngồi ngay ngắn: “Dù không có tỷ tỷ, đệ cũng không cần sợ. Phải nhớ rằng, dù thiếu ai đi nữa, đệ cũng có thể làm hoàng đế.”
Tiêu Vũ vâng lời, ngồi thẳng dậy, thấy đĩa thịt trước mặt liền phấn khởi cắt một miếng thịt: “Tỷ tỷ, nếm thử đi, đây là thịt nai ta tự tay săn được.”
Hắn cẩn thận gắp miếng thịt đặt vào đĩa Sở Chiêu, ngẩng đầu nhìn nàng, rồi như chợt nhận ra mình đổi đề tài quá nhanh.
“Tỷ tỷ,” hắn ngượng ngùng nói, “thịt nguội thì ăn không ngon nữa.”
Chuyện lớn đến thế, vậy mà hắn chỉ lo thịt nguội ăn không ngon? Sở Chiêu vừa bực vừa buồn cười, nói: “Ta không chỉ muốn giam Tạ Yến Phương, còn muốn định tội Tạ thị.”
Một khi định tội, liền có thể danh chính ngôn thuận chặt bỏ cây đại thụ Tạ thị.
Mà đó lại là nhà ngoại tổ của Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ bị nàng vạch trần tâm tư, cũng chẳng che giấu nữa, cười nói: “Ta biết tâm ý Tam cữu đối với ta. Chỉ cần ta còn đó, ta là hoàng đế, Tạ thị là người thân của ta, cũng là thần tử của ta. Tỷ tỷ giờ giam ngài ấy, là vì muốn tốt cho ta. Tam cữu nhất định cũng hiểu điều ấy nên mới cam tâm tự trói. Hơn nữa, Tam cữu quả thực đã làm sai, sai thì phải chịu phạt, đó là lẽ thường. Huống hồ trừng phạt chỉ là giam giữ, định tội Tạ thị cũng chỉ là xét tội, đâu phải tru di tam tộc, bởi vậy ta không có gì phải lo lắng cả.”
Sở Chiêu nghe hắn nói mà lặng người. Hắn nói rất đúng, nhưng có một số việc, không chỉ đúng là đủ. Hắn với Tạ thị, quả thực chỉ coi là ngoại thích, chẳng xem là người thân ruột thịt.
Đây là kết quả từ sự dạy dỗ của Tạ Yến Phương?
Hay là, những đứa trẻ sinh ra trong hoàng tộc, trời sinh đã biết kiềm chế tình cảm?
“A Vũ, đệ bình tĩnh đến vậy, ta cũng chẳng biết nên vui hay buồn nữa.” Nàng nói đầy bất lực.
Tiêu Vũ cười: “Vậy thì tỷ tỷ nếm thử thịt nai ta săn được đi, nếu thấy ngon, tỷ có thể vui rồi.”
Sở Chiêu bật cười, theo lời ăn một miếng thịt nai.
“Ngon không?” Tiêu Vũ sốt sắng hỏi.
Sở Chiêu không đáp, chỉ ăn thêm một miếng nữa, rồi nhìn hắn nói: “Cắt thêm thịt cho ta, một miếng sao đủ?”
Tiêu Vũ cười rạng rỡ.
Ăn xong, Sở Chiêu liền bảo Tiêu Vũ sớm nghỉ ngơi, dẫu sao săn bắn cũng mệt mỏi. Còn nàng, đêm nay định sẵn là vô mộng, kinh thành, bốn phương tám hướng, tin tức không ngừng truyền về.
Tiêu Vũ rửa mặt xong vẫn chưa đi nghỉ, chỉ ngồi trên giường, lặng lẽ lắng nghe hai nội thị bàn luận xem ngày mai nên săn loài gì.
“Đám thú bên sườn núi này nô tài đã xem qua, mai sang phía tây, bên đó nhiều trĩ rừng lắm.”
“Vẫn nên đi hướng đông thì hơn, nghe nói chuẩn bị thả lợn rừng.”
Tiêu Vũ bỗng đứng bật dậy, hai nội thị vội ngưng lời, hoảng hốt hỏi: “Bệ hạ muốn điều gì?”
Tiêu Vũ đưa mắt nhìn ra ngoài màn trướng, nói: “Trẫm muốn ra ngoài dạo một lát.”
Hắn muốn đi gặp Tam cữu, dẫu trong lòng chẳng mấy hứng thú, nhưng nếu không đi, Sở tỷ tỷ sẽ cho rằng hắn là kẻ máu lạnh vô tình.
“Đi hỏi xem còn thịt nướng không?” Hắn lại dặn dò.
Nội thị đáp: “Bệ hạ và nương nương đã ban thưởng chỗ còn lại cho người khác rồi, e là đã bị tranh hết cả.”
Hôm nay số con mồi bệ hạ săn được chẳng nhiều, đế hậu lại ăn chẳng bao nhiêu, ban xuống dưới thì sao đủ phần?
Tiêu Vũ liếc hắn một cái: “Ai nói nhất định phải là con trẫm săn được? Hôm nay trẫm tới trường săn, thì mọi con mồi đều là của trẫm.”
Nội thị bừng tỉnh, thì ra ý bệ hạ là cứ cắt bừa một miếng thịt mang đi là được.
“Nô tài ngu dốt!” Hắn tự vả vào mặt, rồi hớt hải chạy đi.
Tiêu Vũ biết bọn họ vụng về, mười người cũng chẳng bằng một mình Tề công công. Khi còn nhỏ hắn thích có những người thông minh dựng tường che chắn cho hắn, để hắn có thể ẩn mình phía sau. Nhưng giờ hắn đã lớn, có kẻ thông minh bên cạnh lại khiến hắn cảm thấy phiền.
Kẻ thông minh không cần nói, ánh mắt thôi cũng đã đủ ồn ào.
Bạn đang đọc truyện tại prostab2016.org. Chúc vui vẻ!!!
Nghe nói Tiêu Vũ đến, Đỗ Thất đang ngồi xếp bằng liền đứng dậy, nở nụ cười trên môi.
“Quả nhiên bệ hạ vẫn nhớ thương công tử, không bị nữ nhân kia mê hoặc.” Hắn nói.
Tạ Yến Phương đang tựa nghiêng nhắm mắt liền bật cười: “Ta đâu có dạy ra một vị bệ hạ như thế.”
Vừa nói dứt, Tiêu Vũ đã bước vào, tay còn xách một hộp thức ăn.
“Tam cữu, đây là con mồi hôm nay ta săn được, đã nướng chín rồi, người cũng nếm thử một chút đi.” Hắn nói đầy vui vẻ.
Chẳng hề nhắc tới chuyện vừa xảy ra, cũng chẳng để tâm tới dãy binh vệ đứng dày đặc dọc đường hắn bước vào.
Tạ Yến Phương ngồi dậy, mỉm cười gật đầu: “Đa tạ bệ hạ, thật là tốt quá.” Lại hỏi, “Hôm nay bệ hạ săn được gì vậy?”
Tiêu Vũ đáp: “Thứ họ thả ra, trẫm thứ nào cũng bắn trúng.”
Tạ Yến Phương mỉm cười mở hộp thức ăn, nhìn những lát thịt đã cắt sẵn.
“Chỉ là hơi nguội rồi.” Tiêu Vũ nói, “Người muốn ăn thì tự hâm lại, không muốn ăn thì cứ bỏ đi.”
Tạ Yến Phương cũng chẳng bận tâm thái độ của hắn, đứa nhỏ này từ lâu đã chẳng còn che giấu sự lạnh nhạt trước mặt hắn.
Tiêu Vũ tùy tiện ngồi xuống, đưa mắt nhìn quanh, không nói một lời.
“Bệ hạ đang nhìn gì vậy?” Tạ Yến Phương hỏi.
Tiêu Vũ đáp: “Không gì cả, trẫm đang đếm thời gian, gần đủ rồi, trẫm sẽ đi.”
Đỗ Thất ngẩn người bên cạnh, có ý gì đây?
Tạ Yến Phương thì mỉm cười: “Chớ bận tâm thời gian, bệ hạ chỉ cần đến là đủ rồi, thật ra không đến cũng không sao, tỷ tỷ người sẽ không chấp nhặt chuyện ấy đâu.”
Tiêu Vũ cũng không lấy làm ngạc nhiên khi bị Tạ Yến Phương nhìn thấu tâm tư, không phủ nhận cũng chẳng thừa nhận, chỉ dựa người vào lưng ghế, khẽ thở dài: “Tam cữu xảy ra chuyện, bên cạnh trẫm chỉ còn lại mình tỷ tỷ.” Tuy thở dài, nhưng ánh mắt hắn đầy ý cười, “Tỷ tỷ sẽ không rời trẫm nữa, sẽ vì trẫm mà lao tâm khổ tứ, luôn ở bên trẫm.”
Tạ Yến Phương cười, nói: “Bệ hạ nói quá lời rồi, dẫu ta không có chuyện gì, hoàng hậu cũng sẽ không rời xa bệ hạ.”
Lời vừa dứt, chẳng nghe thấy Tiêu Vũ đáp lại, hắn bèn ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy tiểu thiếu niên ngồi trên ghế, trong mắt ánh lên vẻ u ám.
Tỷ tỷ thật sự sẽ không rời đi sao? Một năm qua, tỷ tỷ thường hay nói những lời kỳ lạ, như là “khi tỷ không còn ở đây”, như là “sau này đệ phải tự mình”… Tỷ tỷ cũng không còn thích nắm tay hắn, buổi tối trước khi ngủ cũng chẳng đến nhìn hắn nữa.
Hắn không còn là đứa trẻ, hắn có thể cảm nhận được ẩn ý trong lời nói ấy, và sự xa cách trong lòng tỷ tỷ.
Thế nhưng giờ thì tốt rồi, tỷ tỷ đã bắt giam cả Tam cữu, bên cạnh hắn giờ chỉ còn lại tỷ tỷ, tỷ tỷ nhất định sẽ ở bên hắn mãi mãi.
“Con người sẽ không rời khỏi nhà mình,” Tạ Yến Phương nói, “hoàng hậu và A Vũ giống nhau, đều không còn phụ mẫu thân nhân, hai người chính là người thân của nhau, cho nên nơi nào có A Vũ, nơi đó chính là nhà của hoàng hậu.”
Lời nói ấy chẳng thể xua đi nét u ám trong mắt thiếu niên, ngược lại còn khiến hắn thêm phần bất an.
Phụ mẫu, thân nhân sao?
“A Vũ.” Tạ Yến Phương nâng giọng, “người đang lo điều gì?”
Tiêu Vũ bừng tỉnh, đưa mắt nhìn ông, nét u ám nay lại pha thêm vài phần phiền muộn: “Ta không lo gì cả, người cũng đừng lo, đợi tỷ tỷ hết giận, sẽ thả người ra. Ta đi đây.”
Nói đoạn đứng dậy bước ra ngoài.
“Hoàng hậu có phải vẫn còn người thân không? Ngoài Sở Lam ra, nàng còn ai khác nữa?”
Giọng Tạ Yến Phương từ sau lưng vang tới.
Bước chân Tiêu Vũ khựng lại.
Giọng Tạ Yến Phương vẫn đều đều vang lên:
“Nếu như vậy thì Sở tỷ tỷ quả thật sẽ rời khỏi A Vũ.”
Tiêu Vũ bất chợt xoay người lại: “Không có chuyện đó!”
Hắn quay đầu, chỉ thấy Tạ Yến Phương đang nắm một miếng thịt nướng lạnh trong tay, trong mắt ánh lên nét cười lạnh lùng.
Bàn tay đang buông của Tiêu Vũ siết chặt lại, hắn trầm giọng nói: “Sở tỷ tỷ đã gả cho ta rồi, chúng ta là người một nhà, nàng sẽ không rời bỏ ta.”
Tạ Yến Phương đưa miếng thịt—không biết là thịt gì—vào miệng, từ tốn nhai nuốt: “Việc đó không gọi là gả. Nàng ở bên ngươi là vì phụ mẫu ngươi đã mất, nàng đang phụ trợ ngươi. Nếu nàng còn người thân, nàng sớm muộn gì cũng rời xa ngươi thôi. Tiêu Vũ, nếu phụ mẫu ngươi còn sống, lẽ nào ngươi không muốn trở về bên họ sao?”
Muốn chứ… Trong mắt Tiêu Vũ thoáng hiện nét bàng hoàng. Mẫu thân thì khỏi phải nói, vòng tay của người ấm áp biết bao. Còn phụ thân, tuy rất ít khi ở bên hắn, thậm chí thường bỏ mặc hắn, nhưng hắn vẫn luôn mong mỏi được ở gần phụ thân.
Vậy thì, Sở tỷ tỷ cũng như vậy ư?
Tạ Yến Phương đứng dậy, bước đến trước mặt hắn, ngồi xổm xuống, nắm lấy tay hắn, nhìn sâu vào mắt hắn: “Con hãy nói cho ta biết, giờ ta còn có thể giúp con giữ nàng lại hay không? Nếu không, nàng thật sự sẽ quay về nhà mình mất.”
Tiêu Vũ nhìn hắn, đôi môi khẽ mấp máy, nhẹ giọng nói: “Mẫu thân nàng… vẫn còn sống.”
Cảm ơn bạn LÊ QUỐC HIỂN donate cho bộ Quang Âm Chi Ngoại 50K!!!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.