Khương Lê nhìn hai người đang đứng đối diện.
Khương Du Dao và Chu Diễn Bang đứng rất gần nhau, hôn sự của hai người đã lan truyền khắp Yến Kinh, là cặp đôi đính ước được người người biết đến.
Vị hôn phu vị hôn thê thân mật đôi chút cũng chẳng có gì đáng trách.
Chỉ là sắc mặt của Chu Diễn Bang lúc này lại có chút mất tự nhiên.
Khương Du Dao lại cất giọng ngây thơ:
“Nhị tỷ, tỷ với Thế tử ca ca vừa rồi nói chuyện gì mà vui vẻ thế, sao muội vừa đến thì lại không nói nữa?”
“Cũng không có gì.”
Khương Lê đáp, “Chỉ là tình cờ gặp Thế tử, vừa mới chào hỏi thì muội đã tới.”
Nàng khẽ mỉm cười: “Tam muội đã đến thì cứ ở lại cùng Thế tử trò chuyện cho vui, ta xin cáo lui trước.”
Dứt lời, nàng chẳng đợi Chu Diễn Bang hay Khương Du Dao đáp lời, liền dẫn Đồng Nhi quay người rời đi.
Chu Diễn Bang không nhịn được mà ngoái đầu nhìn theo bóng lưng nàng, còn Khương Du Dao trông thấy, khẽ nghiến răng, giận dữ trong lòng.
Trên đường trở về, Đồng Nhi thấp giọng nói:
“Cô nương, người vẫn là đừng để ý đến Chu Thế tử thì hơn.”
“Ngươi muốn nói gì?”
Khương Lê hỏi lại.
Thấy nàng không nổi giận, Đồng Nhi mạnh dạn hơn chút, nói:
“Mặc dù trước đây người và Chu Thế tử có hôn ước, nhưng nay người đính hôn với Chu Thế tử lại là Tam tiểu thư.
Nay cô nương đã quay về, nhưng lão gia chắc chắn sẽ không để việc hủy rồi tái lập hôn ước xảy ra.
Hôn nhân là chuyện đại sự, cứ thay đổi xoành xoạch như vậy, Khương gia mình không sớm thì muộn cũng trở thành trò cười của cả Yến Kinh.
Lão gia tuyệt đối không cho phép điều đó.”
“Ngoài ra,”
Đồng Nhi vừa nói, vừa quan sát sắc mặt Khương Lê, “Chu Thế tử ban nãy nhìn cô nương bằng ánh mắt quá mức nồng nhiệt.
Hắn hiện là vị hôn phu của Tam tiểu thư, lại không giữ lấy thân phận, còn có cử chỉ như thế… Xem ra cũng chẳng phải nhân phẩm gì tốt đẹp, cô nương…”
“Ta biết rồi.”
Khương Lê mỉm cười: “Ta đương nhiên biết hắn không phải lương phối.
Nhưng không ngờ Đồng Nhi của ta lại suy nghĩ được nhiều đến vậy, khiến ta phải nhìn bằng con mắt khác rồi.”
Đồng Nhi vốn là một nha đầu tính cách thẳng thắn, ngoài lòng trung thành thì thường ngày chẳng tỏ ra gì đặc biệt.
Không ngờ nay lại có cái nhìn tinh tế, không bị vẻ ngoài hào nhoáng mê hoặc, khiến Khương Lê trong lòng thêm phần yêu quý.
Đồng Nhi được khen, cũng cười hì hì nói:
“Cô nương không cần lo lắng, người là thiên kim đích nữ của Khương phủ, chớ nói đến Chu Thế tử, đến chức vương phi cũng xứng đáng.
Lương duyên tốt đẹp, về sau chọn lựa từ từ là được!”
Khương Lê nghe vậy thì bật cười, Đồng Nhi vẫn quá ngây thơ, không hiểu thế nào là “nhân ngôn khả úy”.
Chỉ riêng tội danh năm xưa nàng bị gán — mưu hại kế mẫu — cũng đủ khiến nàng trở thành cái tên bị lánh xa nơi Yến Kinh.
Nếu không, năm đó Khương Nguyên Bách cũng chẳng đẩy nàng vào am tu hành, vì ông ta thừa biết, ở lại trong thành, thân phận Khương nhị tiểu thư cũng chẳng tốt hơn được bao nhiêu.
Huống chi… kiếp này, nàng vốn cũng không định tái giá.
…
Cùng lúc đó, tại Thục Tú Viên, Quý thị và Quý Trần thị đang trò chuyện.
Khách khứa đều đã ra về, lễ cập kê của Khương Du Dao hôm nay có thể nói là một mớ hỗn độn, vừa loạn vừa nháo.
Trong mắt người ngoài, chỉ e sẽ cho rằng bà ta— người giữ chức chủ mẫu — quản gia không nghiêm, hậu viện hỗn loạn.
Ánh mắt Khương Nguyên Bách khi rời đi khiến Quý thị giận không thôi.
Rõ ràng là đang trách cứ nàng.
Vốn dĩ định nhân cơ hội này trừng trị Khương Lê một phen, nào ngờ nàng ta lại thoát thân dễ dàng, ngược lại còn khiến mình mất luôn nha hoàn thân cận là Hương Xảo.
Thôi thì mất người cũng đành, nhưng chuyện hôm nay, ai tinh mắt một chút là nhìn ra ngay khúc mắc bên trong.
Những vị phu nhân tiểu thư kia, ai chẳng thích nói chuyện thị phi trong hậu viện, chỉ cần lan truyền chút tin, là đủ khiến nàng khó xử.
Quý Thục Nhiên vốn không sợ người ta nhìn ra.
Đã làm chủ mẫu, ai mà tay không dính chút thủ đoạn?
Nhưng dùng thủ đoạn lại thua, còn bị bẽ mặt trước bao người, nói ra chỉ tổ làm trò cười, chẳng khác nào tự nhận mình kém cỏi, thua một tiểu nha đầu vô danh.
Quý Thục Nhiên vốn kiêu ngạo, về đến viện liền tức giận đập phá, làm bể nát không ít lọ hoa, bát đĩa.
Quý Trần thị khẽ trấn an:
“Muội làm sao vậy, để người ngoài trông thấy, còn ra thể thống gì nữa?
Chẳng giống dáng vẻ phu nhân Thủ phụ chút nào.”
Quý Thục Nhiên nghiến răng:
Truyện được dịch đầy đủ tại prostab2016.org
“Tỷ, muội thật sự nuốt không trôi cơn giận này!
Khương Lê cái con tiện nhân ấy đúng là quá tà môn!
Cũng chỉ cỡ tuổi với Du Dao thôi mà tâm cơ thâm sâu đến vậy.
Tỷ cũng thấy chuyện hôm nay rồi đó, làm gì có cô nương nhà ai mà tâm tư như thế?!”
Quý Trần thị gật đầu:
“Nàng ta đúng là không đơn giản, nhưng muội cũng đừng vì thế mà tự loạn trận cước.”
Nói rồi, bà phân phó nha hoàn khép chặt cửa lại, thấp giọng dặn:
“Hiện giờ trong đại phòng Khương phủ, muội mới là người làm chủ.
Đừng quên, muội đã sinh cho Khương Nguyên Bách một trai một gái, lòng ngài ấy đương nhiên nghiêng về phía muội.
Còn Khương Lê, một nữ nhi bị bỏ rơi suốt bao năm, trong Khương gia này có ai thật lòng xem nàng là tiểu thư?
Muội muốn đối phó nàng, chẳng phải dễ như trở bàn tay?
Chỉ cần nhớ kỹ: chớ để lộ sơ hở, đừng để người khác bắt được nhược điểm.
Như lần này, nếu không phải cẩn thận xử lý, chuyện Hương Xảo e đã thành tai họa rồi.”
Quý Thục Nhiên hít sâu, dần dần bình tĩnh lại:
“Muội biết rồi.”
Vân Song đã bị dẫn đi, lời lẽ Khương Lê nói lúc trước khiến Quý Thục Nhiên bắt đầu sinh nghi.
Dù Vân Song đã giải thích rằng bản thân vì tranh chấp tình cảm với Hương Xảo mà gây ra hậu quả, nhưng dù thật hay giả, nàng ta vẫn là kẻ khiến kế hoạch của Quý Thục Nhiên thất bại.
Sai lầm lớn như vậy, tuyệt không thể giữ lại.
Còn về cách xử trí, nếu có ai hỏi đến, chỉ nói rằng Vân Song đau buồn vì Hương Xảo qua đời, liền thu dọn đồ về quê.
Quý Trần thị lại sa sầm mặt:
“Còn cái bà Liễu phu nhân kia, năm lần bảy lượt gây khó dễ với nhà họ Quý chúng ta.
Phụ thân lần trước còn bảo, Liễu Nguyên Phong lại dâng sớ buộc tội ông.
Cái nhà họ Liễu ấy, đúng là không biết điều!
Nay lại thêm Liễu phu nhân cứ nhắm vào chúng ta không tha, thật khiến người ta tức điên.”
“Đúng là đáng ghét.”
Quý Thục Nhiên tiếp lời, “Nếu không phải bà ta nhiều chuyện, Khương Lê sao có thể trở về Yến Kinh!”
“Nhưng cũng không sao.”
Quý Trần thị lạnh lùng nói, “Nhà họ Liễu dám chống lại nhà họ Quý chúng ta, thì cứ chờ xem.
Chúng ta sẽ khiến họ nếm mùi đau khổ.
Việc quan trọng bây giờ là chính muội.
Lần này muội đã chọc giận Khương Nguyên Bách, nhất định phải nghĩ cách xoa dịu ngài ấy.
Còn Khương Lê, không cần vội.
Nàng ta đang ở ngay trước mặt muội, đừng quên: chuyện hôn sự của nàng ta vẫn nằm trong tay muội.
Nếu muốn giở trò ngáng chân, chẳng phải dễ như trở bàn tay?”
Quý Thục Nhiên gật đầu:
“Tỷ nói có lý.”
Đang lúc hai người nói chuyện, bỗng bên ngoài có người vội vã chạy vào — chính là Khương Du Dao.
Sắc mặt nàng ta đầy tức giận, thần tình gần như vặn vẹo.
Vừa thấy Quý Trần thị và Quý Thục Nhiên đang ở đó, nàng chẳng màng giữ lễ, liền bù lu bù loa:
“Mẫu thân!
Di mẫu!
Khương Lê cái con hồ ly tinh đó dám công khai câu dẫn Chu Thế tử ngay trước mặt con!
Thật là không biết xấu hổ!
Nhất định các người phải thay con trút giận!”
“Nàng ta dám?!”
Quý Thục Nhiên lập tức đứng bật dậy.
“Nó dám chứ sao không!” – Khương Du Dao ấm ức vô cùng – “Mẫu thân!
Nàng ta dám coi thường chúng ta như vậy, chúng ta sao có thể nhẫn nhịn?
Mẫu thân, nhất định phải vì con mà trút giận!”
Xin cảm ơn bạn OLIVIA donate 20K! Xin cảm ơn bạn Le Thi Tuyet Ngan donate 10K.
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.