“Chủ thượng, ngươi… Ngươi làm sao lại mất trí nhớ?” Bạch Cẩn Sơn ngồi dưới đất, còn đang ho ra máu, vẻ mặt vừa khiếp sợ vừa uất ức.
Người đứng trước mặt hắn, tuy rằng thực lực đã vượt xa trước kia, đến mức Chiến Tân Đường cũng không thể sánh kịp, nhưng sự lãnh đạm và tàn nhẫn ấy lại khiến hắn khó lòng chấp nhận. Bọn họ từng là chủ tớ ba ngàn năm – thế mà giờ đây, người hắn từng trung thành hết lòng lại đánh hắn, thậm chí còn không nhớ người mình yêu thương sâu đậm nhất.
“Càn rỡ! Ai nói với ngươi bản tôn mất trí nhớ?” Xích Diễm lạnh giọng quát lớn.
“Chủ thượng, nếu như ngươi đều nhớ, vậy ngươi có nhớ được tên của thuộc hạ không?” Nam Cung Thuật lập tức nắm lấy điểm sơ hở.
Nếu thật không mất trí nhớ, thì hẳn phải nhớ tên thuộc hạ.
Câu hỏi khiến Xích Diễm sững người. Trong đầu hắn thoáng chốc trống rỗng, nhíu mày suy nghĩ. Cuối cùng, từng ký ức như nước chảy, lần lượt quay về.
Hắn quay đầu nhìn Vân Nguyệt – nàng vẫn đang rơi lệ, ánh mắt tha thiết chờ đợi. Xích Diễm nhìn nàng rất lâu.
Vân Nguyệt khẩn trương hỏi: “Ngọn lửa, ngươi nghĩ ra rồi phải không?”
“Phải.” Hắn lạnh nhạt đáp lời – như thể một gáo nước lạnh dội thẳng vào trái tim nàng.
“Ngọn lửa…”
Nam Cung Thuật vẫn không buông tha, tiếp tục truy vấn: “Chủ thượng, nếu ngài nói mình nhớ hết, vậy ngài hãy nói tên thuộc hạ đời này là gì?”
Xích Diễm nhíu mày, không vui: “Tà linh, ngươi coi bản tôn là kẻ ngốc sao?”
Nam Cung Thuật biết hiện tại đụng chạm đến hắn rất nguy hiểm, nhưng vẫn không lùi bước: “Chủ thượng chỉ nhớ thuộc hạ là tà linh – vậy tên đời này là gì?”
Xích Diễm cười lạnh, nhìn bốn vị hộ pháp, nói: “Xem ra nếu bản tôn không nói rõ từng người, các ngươi sẽ còn nghi ngờ bản tôn nữa.”
“Tội đáng chết, chủ thượng nguôi giận.” Tứ đại hộ pháp đồng loạt quỳ một chân, chờ đợi hắn hồi đáp.
Xích Diễm hờ hững gật đầu: “Được, nghe cho rõ xem bản tôn có thật mất trí nhớ hay không.”
Hắn lần lượt chỉ từng người:
“Ngươi, ác linh – đời này là Bạch Cẩn Sơn, sau khi bản tôn sống lại, vẫn luôn ở bên cạnh quản lý Tụ Bảo Đường.
Ngươi, oán linh – đời này là Lam Âu Hạo, hộ vệ thân cận, quản lý Cẩm Y Vệ khắp bốn nước.
Ngươi, tà linh – đời này là Nam Cung Thuật, Thái tử Nam Lăng Quốc, giúp bản tôn ứng nội ứng ngoại, mê hoặc Thánh cung.
Ngươi, độc linh – hơn hai năm trước bản tôn đã để ngươi dùng tên Thiệu Hoa trà trộn vào Thánh cung, nay đã là đệ tử thân cận của Chiến Tân Đường, một trong bát đại thái thượng trưởng lão.”
“Bốn ngươi, hiện tại còn dám nói bản tôn mất trí nhớ sao?”
“Còn nữa, hồ ly vừa rồi đích xác là cứu bản tôn – là lúc tỉnh lại bản tôn hiểu lầm.”
Nói rồi, hắn nhìn về phía Địch đang bất tỉnh, ngón trỏ ngưng tụ một đóa ánh hồng, bắn thẳng vào ngực Địch. Lập tức, sắc mặt Địch hồng hào trở lại, tuy vẫn chưa tỉnh lại, nhưng rõ ràng thương thế đã thuyên giảm.
Truy cập prostab2016.org để đọc trọn bộ...
Xích Diễm nhớ lại chính xác từng thân phận, từng cái tên – tất cả đều im lặng. Họ không thể phản bác, chỉ có thể thất vọng nhìn hắn.
“Hảo, đã ngươi nói ngươi không mất trí nhớ…” Vân Nguyệt lên tiếng, giọng run run. “Vậy ngươi còn nhớ lúc ngươi và ta gặp nhau không?”
Nàng định tiến lên, nhưng lại bị Thiên Đế bảo hộ trong quầng sáng trắng, không thể bước ra.
“Ngươi buông ta ra.” Nàng xoay người, ánh mắt kiên định nhìn Thiên Đế.
“Nguyệt Nhi, nguy hiểm.” Thiên Đế chau mày.
“Hắn là trượng phu của ta – dù có chết dưới tay hắn, ta cũng cam tâm. Ngươi buông ta ra.”
“Ngươi cứ để nàng đi đi. Có những việc, nàng phải tự mình đối mặt.” Chiến Tân Đường đứng bên cạnh lên tiếng, đem Địch giao cho thiên binh trông coi.
Thiên Đế lặng im một lúc, cuối cùng cũng thu hồi quầng sáng trắng. Ngay lập tức, Vân Nguyệt như ngựa thoát cương chạy đến bên Xích Diễm.
“Ngọn lửa, ngươi thế nào rồi? Có đau chỗ nào không?” Giây phút đến gần hắn, nàng đã quên mất điều định hỏi, chỉ lo lắng chăm sóc cho hắn.
Xích Diễm mỉm cười, ánh mắt lướt qua Thiên Đế và Chiến Tân Đường, hơi đắc ý: “Thiên Đế lão nhân, trước kia bản tôn không biết Nguyệt Nhi là công chúa của ngươi. Giờ nhìn lại, tiểu công chúa của ngươi thật rất yêu bản tôn.
Tốt lắm, tứ đại hộ pháp đã nhận nàng là phu nhân – vậy bản tôn miễn cưỡng chấp nhận nàng làm người sưởi ấm giường vậy. Ha ha ha…”
Hắn vừa cười, vừa liếc nhìn Chiến Tân Đường: “Chỉ tiếc thay, đường đường là thái tử Long Tộc, một lòng mơ tưởng lên thiên giới, làm con rể Thiên Đế. Kết quả, trái tim người ngươi muốn cưới lại thuộc về bản tôn. Ngươi còn vọng tưởng tiêu diệt bản tôn – chẳng phải là vừa mất gà vừa mất nắm gạo sao?”
Chiến Tân Đường không đáp lại, chỉ lặng lẽ nhìn Vân Nguyệt, toàn thân đề phòng cao độ. Nếu Xích Diễm có hành động tổn thương nàng – hắn sẽ lập tức ra tay.
“Ngọn lửa, ngươi làm sao vậy? Vì sao lại nói những lời như thế? Ta là Nguyệt Nhi của ngươi mà! Nhớ không? Khi ta còn là Lăng Thanh Nguyệt, chính ngươi đã cứu ta…”
Nói rồi, nàng biến trở lại hình dạng Lăng Thanh Nguyệt.
Xích Diễm nhìn nàng, thần sắc hơi xuất thần.
“Ngọn lửa, ngươi còn nhớ lời thề của chúng ta không? Thượng cùng bích lạc, hạ hoàng tuyền – chúng ta sinh tử không rời. Ngươi ngốc lắm, vừa rồi còn vì cứu ta mà suýt hồn phi phách tán… Ngươi đều quên rồi sao?”
Lời nàng kéo tâm trí hắn trở về. Xích Diễm đưa tay khẽ vuốt má nàng, cười tà mị: “Ngươi cái bộ dạng xấu xí muốn chết! Vẫn là công chúa nhìn thuận mắt hơn.”
Câu nói khiến toàn thân nàng lạnh toát. Vì sao hắn nhớ mọi chuyện – mà lại không còn tình cảm với nàng?
“Tiểu công chúa, đừng dùng ánh mắt đau lòng đó nhìn bản tôn. Bản tôn đã nói rồi – ta không hề mất trí nhớ.
Khoảng thời gian bên nhau, bản tôn tự nhận đã đối xử với ngươi không tệ. Như lời ngươi nói – mới vừa rồi, bản tôn suýt bỏ mạng để cứu ngươi đó thôi.”
Xin cảm ơn bạn OLIVIA donate 20K! Xin cảm ơn bạn Le Thi Tuyet Ngan donate 10K.
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

add ơi truyện này full bao nhiêu chương vậy ạ ?
Truyện đã hoàn rồi chắc khoảng gần 1k chương bạn nhé.