Chương 332: Cầu Kiến

Bộ truyện: Phùng Xuân

Tác giả: Lá Liễu Mùa Đông

Khánh Xuân đế sải bước đi tới, sắc mặt nghiêm nghị: “Hoàng hậu sao lại tới nơi này?”

Lục hoàng hậu đảo mắt nhìn quanh, phản vấn: “Vân Quế cư nằm trong phạm vi do thiếp quản lý, chẳng lẽ thiếp không thể đến?”

Vạn sự đều có quy củ. Hoàng hậu nắm giữ phượng ấn, hậu cung vốn là nơi thuộc quyền cai quản của bà.

Nếu là trước kia, nghe vậy Khánh Xuân đế có lẽ sẽ hơi chột dạ, nhưng nay sự việc liên quan đến đại sự trường sinh, ngài sớm đã không còn biết chột dạ là gì.

“Vân Tiên là người do trẫm an bài, trẫm không muốn bất kỳ ai quấy rầy.”

Lục hoàng hậu siết chặt nắm tay, cố nén lửa giận bốc lên, trầm giọng hỏi: “Không biết Vân Tiên có thân phận gì?”

Chẳng lẽ trong hậu cung lại muốn thêm một Tô quý phi nữa?

Dẫu sao Tô quý phi được sủng ái nhiều năm cũng là quang minh chính đại ở tại Diêu Hoa cung, còn giấu trong Vân Quế cư thế này là ý gì?

Sự việc khác thường ắt có điều đáng ngờ. Lẽ nào nữ tử này là thê thiếp của một vị thần tử, nên không tiện lộ diện?

Nghĩ đến khả năng ấy, dạ dày Lục hoàng hậu như bị đảo lộn, từng đợt buồn nôn dâng lên.

Đối mặt với thái độ truy đến cùng của Lục hoàng hậu, Khánh Xuân đế đáp qua loa: “Vân Tiên là người trẫm coi trọng nhất.”

Lục hoàng hậu nhướn cao chân mày: “Vậy còn Tô mỹ nhân?”

“Tô mỹ nhân cũng là người trẫm yêu thích.”

Lục hoàng hậu hít sâu một hơi, giọng điệu bình tĩnh: “Nếu đã là người hoàng thượng coi trọng, càng không cần phải giấu giếm. Sao hoàng thượng không ban cho nàng một danh phận?”

“Hoàng hậu đang dạy trẫm làm việc sao?” Ánh mắt Khánh Xuân đế trở nên lạnh lẽo.

Hoàng hậu thản nhiên đáp: “Không có quy củ thì không thành nề nếp, trong cung lại càng như vậy. Thiếp không dám dạy hoàng thượng làm việc, chỉ là làm theo quy tắc tổ tông truyền lại.”

Bà liếc sang trụ trì Mai Hoa Am, giọng lặng mà lạnh: “Hay là vì Vân Tiên xuất thân không tiện để người khác biết?”

“Hoàng hậu, trẫm khuyên nàng nên thức thời một chút. Phải biết chủ hậu cung này chưa chắc đã là nàng.” Khánh Xuân đế nói ra lời này, ánh mắt đầy vẻ khó chịu.

Quả nhiên không sai, hoàng hậu chính là chướng ngại trên con đường truy cầu trường sinh của ngài, tuyệt không thể là người bầu bạn với hoàng đế.

Thậm chí, ngài từng có một thoáng nghĩ đến việc để hoàng hậu cũng được hưởng chút lợi ích, giờ nghĩ lại thấy thật nực cười.

Lục hoàng hậu sắc mặt hơi đổi, kinh ngạc đến mức quên cả che giấu.

Bao nhiêu năm qua, cho dù khi Tô quý phi sủng ái nhất hậu cung, hoàng thượng cũng chưa từng nói ra lời này. Vậy mà nay, vì một nữ tử lai lịch bất minh tên Vân Tiên, lại có thể buông lời uy hiếp phế hậu.

Nhưng một khi nam nhân đã mục ruỗng tận gốc, thì việc hắn liên tiếp phá vỡ nhận thức của bà cũng chẳng có gì lạ.

Điều chỉnh lại tâm tình, Lục hoàng hậu thản nhiên nói: “Xuất thân của Vân Tiên thiếp có thể không hỏi, nhưng ba tháng trước đã liên tiếp có các cung nữ trẻ tuổi mất tích, việc này thiếp nhất định phải tra rõ.”

Khánh Xuân đế từ lâu đã phiền não vì việc hoàng hậu cứ mãi truy vấn chuyện cung nữ mất tích, nay nghe bà nhắc đến thì sắc mặt càng tệ hơn: “Việc đó có liên quan gì đến Vân Tiên? Hoàng hậu đừng gây sự vô lý nữa, mau quay về Khôn Ninh cung đi!”

Lục hoàng hậu không hề nhúc nhích: “Nếu đã không liên quan đến Vân Tiên, sao không để thiếp tra rõ chân tướng?”

“Hoàng hậu!” Sắc mặt Khánh Xuân đế lập tức lạnh tanh, tiến lên một bước, hạ giọng sát tai Lục hoàng hậu: “Nàng làm càn như vậy, cũng nên nghĩ cho thái tử một chút.”

Ánh mắt Lục hoàng hậu chấn động, sắc mặt lập tức tái nhợt.

Một lúc sau, bà khẽ khom gối: “Thiếp cáo lui.”

Sau khi Lục hoàng hậu rời đi, sắc mặt Khánh Xuân đế lập tức ôn hòa hẳn: “Vân Tiên có bị kinh động chăng?”

Trụ trì Mai Hoa Am mỉm cười: “Bần ni không sao.”

“Vậy thì tốt.” Khánh Xuân đế dịu dàng an ủi vài câu, rồi bước ra ngoài, lớn tiếng cảnh cáo đám cung nhân: “Nếu còn để người ngoài bước vào Vân Quế cư nửa bước, thì các ngươi khỏi cần giữ đầu nữa!”

Một đám cung nhân phủ phục dưới đất, run rẩy vâng dạ, Khánh Xuân đế phất tay áo rời đi.

Tại Diêu Hoa cung, tiếng tơ nhạc vang lên, khung cảnh xa hoa náo nhiệt như xưa.

Một cung nữ bước đến bên Tô mỹ nhân, khẽ cúi người thì thầm bên tai: “Nương nương, hoàng hậu đã đến Vân Quế cư.”

Tô mỹ nhân nhẹ nhàng phất tay, đám cung nữ đang đàn hát tức thì lui xuống.

Nàng uể oải tựa vào mỹ nhân tháp, chống cằm hỏi: “Hoàng thượng đâu?”

“Hoàng thượng nhanh chóng đã đến đó rồi.”

“Nói vậy, hoàng thượng và hoàng hậu đã chạm mặt nhau?”

Bạn đang đọc truyện tại prostab2016.org. Chúc vui vẻ!!!

“Dạ, nghe nói khi hoàng hậu rời đi, sắc mặt vô cùng khó coi.”

Cung nữ còn đang bẩm báo thì bên ngoài chợt vang lên một tiếng hô: “Hoàng thượng giá lâm—”

Tô mỹ nhân đứng dậy, uyển chuyển bước lên nghênh đón.

“Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.”

Khánh Xuân đế đưa tay đỡ nàng dậy: “Ái phi miễn lễ.”

Có lẽ vì mang chung một bí mật, mỗi lần bước vào Diêu Hoa cung, Khánh Xuân đế đều cảm thấy nhẹ nhõm khác thường.

Ở nơi này, ngài không cần che giấu sự tồn tại của Vân Tiên, trái lại còn có thể cùng phi tử trao đổi cảm nhận khi dùng Trường Xuân Hoàn.

Tô mỹ nhân dường như hoàn toàn không biết gì về chuyện Lục hoàng hậu đến Vân Quế cư, nàng ngẩng gương mặt diễm lệ, tươi cười hỏi: “Thần thiếp vừa dàn dựng một tiết mục ca vũ, hoàng thượng có muốn thưởng thức chăng?”

Tâm tình Khánh Xuân đế lập tức khá lên, ôm lấy Tô mỹ nhân cùng nhau thưởng vũ.

Hôm sau, Tô mỹ nhân đến ngự hoa viên, ngồi trên băng ghế giữa muôn hoa, đợi một lúc, quả nhiên thấy Lục hoàng hậu xuất hiện.

Tô mỹ nhân xoay người, hơi khom người thỉnh an hoàng hậu, nét mặt điềm nhiên như nước.

Lục hoàng hậu tiến lên, ánh mắt sắc bén dừng trên mặt nàng: “Tô mỹ nhân đang đợi bản cung?”

Tô mỹ nhân mỉm cười: “Nếu hoàng hậu nương nương nghĩ vậy, thì cũng được.”

Lục hoàng hậu khẽ mím môi, hỏi ra điều mình đã cân nhắc cả đêm: “Tô mỹ nhân biết đến sự tồn tại của Vân Tiên, đúng không?”

Không chỉ thời gian điều cung nhân đến Vân Quế cư trùng hợp với lúc các cung nữ mất tích, mà thời điểm Tô mỹ nhân được sủng ái trở lại cũng là lúc ấy.

“Vân Tiên?” Tô mỹ nhân đưa tay chỉ đám mây trắng trên trời, cười nói, “Hoàng hậu nương nương chỉ vị tiên nhân trên trời kia, người trẻ mãi không già, sống lâu bất tử sao?”

“Đừng nói xằng bậy!” Lục hoàng hậu chán ghét sự lả lơi của Tô mỹ nhân, nhưng rồi bất giác khựng lại.

Trẻ mãi không già, sống lâu bất tử — ánh mắt bà bất giác rơi trên gương mặt Tô mỹ nhân.

Đó là một gương mặt tinh xảo, hoàn mỹ không tì vết, dưới ánh nắng không hề thấy chút vết nhăn, đúng là nhan sắc độ tuổi mười sáu, mười bảy.

Thế nhưng vài tháng trước, rõ ràng Tô mỹ nhân đã lộ rõ nét già nua.

Một suy nghĩ vụt hiện, như sấm sét bổ vào lòng Lục hoàng hậu.

Bà quay người bước đi.

“Hoàng hậu nương nương.” Sau lưng vang lên tiếng gọi uể oải của Tô mỹ nhân.

Lục hoàng hậu dừng lại, nhìn người đẹp tiến đến gần.

Tô mỹ nhân đưa tay chỉnh lại búi tóc vân kế, khẽ hỏi: “Hoàng hậu nương nương không tin vào sự trẻ mãi không già sao?”

Lục hoàng hậu mím chặt môi, hiểu rõ nàng đang cố tình khiêu khích.

Tô mỹ nhân cố tình nói vậy, để dẫn dắt bà nghĩ đến chuyện từng khiến hậu cung xôn xao dạo trước.

Vân Tiên tiến cung, Tô mỹ nhân lại được sủng hạnh.

Vậy Vân Tiên là ai? Hoàng thượng – người biết rõ chân tướng – đã nhận được gì để chấp nhận việc này?

Trường sinh sao…

Khi đáp án này hiện lên trong đầu, cả người Lục hoàng hậu lạnh toát, bước chân loạng choạng.

Bà biết rõ Tô mỹ nhân nói những lời này chẳng có ý tốt, cố ý khiến bà đến chất vấn hoàng thượng, nhưng bà lại không thể giả vờ như không nghe thấy.

Bà là hoàng hậu, không chỉ là hoàng hậu của một người, mà là hoàng hậu của cả Đại Ngụy.

Lục hoàng hậu bước nhanh đến Dưỡng Tâm điện, ánh nắng mùa xuân kéo dài bóng bà phía sau.

Tô mỹ nhân nhìn theo bóng dáng Lục hoàng hậu không ngoái đầu, khẽ cong môi cười.

Trong Dưỡng Tâm điện, Lưu Hỷ tiến lên bẩm báo bên tai Khánh Xuân đế: “Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương cầu kiến.”

Khánh Xuân đế khẽ nâng mí mắt, hờ hững nói: “Cứ nói trẫm đang xử lý chính sự, bảo nàng hồi cung đi.”

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.

Scroll to Top