Chương 330: Phía Bên Này

Bộ truyện: Sở Hậu

Tác giả: Hy Hành

Khi chiếu văn thảo phạt của Tiêu Tuân xuất hiện ở Vân Trung Quận, cổng thành Thạch Pha cũng đang từ từ mở ra.

Binh mã Đại Hạ tràn vào như thủy triều, trong thành vang lên tiếng khóc than, tiếng kêu gào náo động cả một vùng.

Nhưng lần này, Chung Trường Vinh đã không còn phải nơm nớp lo sợ nữa. Ông đứng từ xa nhìn thấy tam vương tử Tây Lương bị áp giải ra, các quan viên triều đình tiến lên tiếp nhận, rồi lại thấy dân chúng ùn ùn kéo ra, có người gào khóc, có người bật cười, cũng có người hỏi thăm tung tích thân nhân tử trận—

Chung Trường Vinh thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn chiếu văn trong tay, bật ra một tiếng cười lạnh.

“Chung tướng quân không cần lo.” Chu Vịnh đứng bên cạnh nói, “Hoàng hậu không hề sợ hãi, phản tặc Tiêu Tuân nhất định không thể toại nguyện.”

Chung Trường Vinh vo chiếu văn trong tay thành một nắm: “Ta không lo. Hắn vốn đã là kẻ bại dưới tay Hoàng hậu. Lần trước Hoàng hậu vì nể mặt biên quận chưa yên, tha cho cha con hắn một mạng, nhưng kẻ tặc lòng lang dạ sói, lần này Hoàng hậu không còn gì để kiêng dè nữa.”

Chu Vịnh mỉm cười gật đầu.

Chung Trường Vinh quay sang đánh giá vị văn quan này. Ông vốn không ưa giao thiệp với đám văn quan trong triều, nhưng người này, tự xưng là đồng tri của Củng Vệ Ty—ông nhìn thấy hoa văn hình mãng trên áo và lệnh bài treo bên hông Chu Vịnh.

Hoa văn thì lạ lẫm, nhưng lệnh bài thì quen thuộc.

Chu Vịnh tháo thẻ lệnh đưa cho ông xem: “Lệnh bài Củng Vệ Ty hiện vẫn dùng mẫu của Long Uy Quân.”

Mặt trước thêm ba chữ “Củng Vệ Ty”.

Long Uy Quân xưa là tư binh của hoàng đế và tướng quân, chuyện ấy chỉ có họ biết rõ. Còn nay, Long Uy Quân vẫn là tư binh của hoàng đế—à không, là của tiểu thư—nhưng nay thiên hạ đều đã rõ. Gương mặt Chung Trường Vinh nở nụ cười, nhìn Chu Vịnh với ánh mắt thân thiện hơn: “Kinh thành đang lúc cần người, sao ngươi lại đến đây?”

Tây Lương Vương bị bắt, vương đình Tây Lương bị công phá, đại hoàng tử Tây Lương tử trận, Tây Lương Vương không còn dám bàn nghị hòa nữa, mà là cúi đầu cầu xin đình chiến.

Các quan viên phụ trách đàm phán hòa ước đã đến Vân Trung Quận, Chu Vịnh cũng ở trong số đó.

“Củng Vệ Ty vận hành bình thường, trong kinh đã có Đinh chỉ huy sứ, Ân tham sự thì phụ trách bố trí Củng Vệ Ty tại các nơi. Hoàng hậu sẽ không dễ bị quan viên qua mặt. Lần nghị hòa này với Tây Lương Vương rất trọng yếu, Hoàng hậu không thể để xảy ra sơ suất nào.” Chu Vịnh mỉm cười giải thích, “Cho nên sai ta đích thân tới đây giám sát.”

Tuy người chủ trì đàm phán không phải là y, nhưng khi cần thiết, y có thể thay mặt Hoàng hậu quyết định.

Chung Trường Vinh gật đầu nói: “Xin báo Hoàng hậu yên tâm, lần này, giấc mộng bao năm của Đại Hạ tất thành hiện thực.”

Biên cương sẽ mở rộng, đại hoàng tử Tây Lương bị chém khiến Tây Lương Vương tổn thương nguyên khí, nỗi ám ảnh năm xưa tái hiện. Nghe nói Tây Lương Vương đã hạ lệnh chọn lại vương thành, lùi sâu vào đất liền, cách xa Đại Hạ, lần này đúng là thương gân động cốt, không còn dám vọng động nữa.

“Còn nữa, thật sự không cho ta lãnh binh chi viện sao? Binh mã Tiêu Tuân không ít, để Hoàng hậu thân chinh quá nguy hiểm.” Ông lại hỏi.

Chu Vịnh đáp: “Hoàng hậu sẽ điều binh mã biên cương đến ứng viện, nhưng chưa hề nói để Chung soái đích thân xuất chinh.”

Chung Trường Vinh biết Sở Chiêu không sắp xếp cho mình đi, ông cũng vừa nhận được thư tay của nàng, trong đó dặn ông tiếp tục trấn thủ Vân Trung Quận. Nơi đây còn rất nhiều việc phải làm: củng cố phòng tuyến biên thùy, sắp xếp lại binh mã. Những việc này, không hề kém phần trọng yếu so với việc chiến thắng Tây Lương.

Từ biệt Chu Vịnh, Chung Trường Vinh không vào Thạch Pha Thành nữa, nơi ấy đã có quan viên phụ trách. Ông dẫn thân binh chuẩn bị lên ngựa rời đi, thì Lương Tường bất ngờ xuất hiện chắn đường.

“Chung tướng quân.”

Chung Trường Vinh lạnh lùng nhìn hắn. Sau khi Đặng Dịch đầu phục Tiêu Tuân, biên quân cũng tiến hành kiểm tra toàn diện. Phó Giám quân đã bị giải về kinh, nhưng Lương Tịch thì không tìm ra vấn đề gì, ngoài bức thư đề cử Lương Tường vào kinh, ông ta hầu như không có qua lại với Đặng Dịch. Lương Tường tuy được Đặng Dịch tiến cử làm Du kích tướng quân, nhưng xét theo công trạng thì phong thưởng đó cũng không sai. Còn thư từ qua lại, cũng không tìm được chứng cứ cụ thể.

Vì vậy, phụ tử nhà họ Lương không bị coi là đồng đảng của Đặng Dịch, không bị giải kinh. Lương Tịch tạm thời bị cách chức, còn Lương Tường thì bị cách chức Du kích tướng quân, giáng làm giáo úy, chịu tội buông lỏng trấn giữ.

“Lại tới xin cho phụ thân ngươi sao?” Chung Trường Vinh lạnh giọng hỏi.

Lương Tường lắc đầu, quỳ một gối: “Tướng quân, xin cho ta đi thảo phạt Tiêu Tuân và Đặng Dịch.”

Chung Trường Vinh bật cười: “Sao? Muốn chém Đặng Dịch để chứng minh trung thành của ngươi à?”

Lương Tường định nói, Chung Trường Vinh đã lạnh lùng tiếp lời: “Lương Tường, ngươi vẫn chưa hiểu, chiến tranh không phải là công cụ để ngươi chứng minh bản thân. Cái gọi là hối hận, tiếc nuối, hay vinh quang của ngươi, trước cục diện chiến sự, chẳng là gì cả. Ta không cần biết cha con ngươi vì lý do gì mà nhập ngũ, nhưng đã là binh tướng thì hãy thu lại những toan tính nhỏ nhen của mình đi.”

Dứt lời, ông thúc ngựa phóng đi.

Thân binh theo sát phía sau, bụi đất tung mù mịt.

Lương Tường vẫn quỳ trong bụi đất, hồi lâu không nhúc nhích, mãi tới khi có binh sĩ tiến lại gần.

“Hắn không cho ta xuất chinh thảo phạt Tiêu Tuân.” Lương Tường nói, quay đầu lại, trong mắt mang theo vài phần giận dữ. “Các ngươi làm thế nào mà khiến hắn đồng ý?”

Binh sĩ cười nhạt: “Tướng quân thì cứ xin thêm vài lần nữa?”

Lương Tường đứng dậy, lạnh lùng nhìn hắn: “Ta không còn là tướng quân nữa.”

“Lương công tử từng từ một tội dịch trở thành tướng quân, thì từ giáo úy trở lại làm tướng quân cũng không khó.” Binh sĩ thản nhiên đáp.

Lương Tường cụp mắt, hắn còn tư cách gì để oán trách? Chức quan hắn có được, chính hắn chẳng rõ sao?

Truyện được dịch đầy đủ tại prostab2016.org

“Dù có xin thêm cũng vô ích.” Hắn nói, “Từ trước hắn đã không tin ta, nay càng không tin. Hắn sẽ không để ta rời đi, sẽ luôn giám sát ta.”

Binh sĩ nói: “Lương công tử bước tới được hôm nay vốn không phải nhờ vào niềm tin của hắn. Chỉ cần làm theo chỉ thị phía trên, cứ xin nhiều lần, để người khác thấy rõ ngài đang xin là đủ rồi.”

Lương Tường thoáng sững lại, ngẩng lên nhìn người binh sĩ ấy: “Các ngươi không phải muốn ta đi giết Đặng Dịch và Tiêu Tuân sao?”

Binh sĩ mỉm cười, nói: “Muốn giành lại vinh quang, không nhất thiết phải giết Đặng Dịch và Tiêu Tuân.”

Dứt lời, hắn vỗ vai Lương Tường một cái, trong ánh mắt người xung quanh, trông như đang an ủi một kẻ thất ý, rồi không nói thêm gì, quay người rời đi.

Lương Tường đứng yên tại chỗ, sắc mặt biến đổi. Vậy thì phải dựa vào cái gì? Lại là bằng việc nhìn người khác chết, dùng thủ đoạn mờ ám lặng lẽ sao?

Hóa ra, bọn họ căn bản cũng không muốn hắn thật sự đi giúp Hoàng hậu chinh phạt Tiêu Tuân.

Lương Tường nhìn về phía phương đông, đưa tay áp ngực, lúc vừa nghe được mệnh lệnh kia, tim hắn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hắn chẳng để tâm việc phục chức Du kích tướng quân, thậm chí không màng đến phần thưởng hậu hĩnh hơn.

Hắn nguyện ý cùng nàng chiến đấu, vì nàng mà xung trận, giết giặc——

Điều đó, khiến hắn kích động và chờ mong hơn bất kỳ phần thưởng nào.

Hóa ra, là không phải.

“Giám sát chặt cha con họ Lương cho ta.”

Chung Trường Vinh tiến vào phủ nha quận thành, lần nữa dặn dò thân vệ bên cạnh.

“Tuy chưa có chứng cứ khẳng định phụ tử họ Lương cấu kết với Đặng Dịch, nhưng nhất định có điểm đáng ngờ.”

Thân vệ lập tức nhận lệnh.

Chung Trường Vinh vừa nói vừa bước vào đại đường, đối diện có một binh sĩ chạy vội tới, hai bên chạm mặt, đều tỏ ra kinh ngạc.

“Tướng quân—Tiểu Sơn! Ngươi trở về rồi—”

Cả hai cùng cất tiếng.

Chưa kịp trò chuyện thêm, bên ngoài đã có binh sĩ bưng một chậu nước nóng chạy vào.

“Nước nấu xong rồi, nước nấu xong rồi!” Hắn lớn tiếng gọi, “Xem thế nào?”

Chung Trường Vinh mặt mày hớn hở. Gió thu ở Vân Trung Quận đã thổi cát đầy trời, ông gật đầu, định đưa tay rửa mặt——

“Để ta thử nước đã.” Tiểu Sơn đã đưa tay thử nước, nói.

Chung Trường Vinh cười ha hả: “Làm gì phải khách sáo thế, nóng lạnh gì cũng được, ta rửa—”

Lời còn chưa dứt, đã thấy Tiểu Sơn gật gù hài lòng: “Không tệ, không nóng không lạnh, vừa vặn.” Rồi phất tay: “Mau bưng vào trong.”

Binh sĩ bưng chậu nước đi khuất.

Chung Trường Vinh còn chưa kịp nói gì, lại có binh sĩ khác xông vào.

“Được rồi được rồi!” Tên binh sĩ kia cũng nói, “Ta đích thân bắt gà, cho năm quả táo đỏ, hầm liền hai canh giờ.”

Tiểu Sơn phẩy tay thử mùi, gật đầu hài lòng: “Chính là mùi này.” Rồi lại vung tay: “Mau bưng vào trong.”

Lần này không chỉ binh sĩ mà cả Tiểu Sơn cũng đi vào theo.

Chớp mắt trong đại đường chỉ còn lại một mình Chung Trường Vinh, ông vẫn giơ tay ra phía trước, không đụng được nước nóng, cũng chẳng ngửi được mùi canh gà.

Có thể khiến ông—chủ soái nơi đây—rơi vào cảnh mộng mị hư huyễn như vậy, chỉ có một người.

Lông mày Chung Trường Vinh giật giật, nghiến răng ken két.

Tên tiểu tử khốn kiếp ấy đã trở lại!

Tên khốn ấy cuối cùng cũng quay về rồi!

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.

Scroll to Top