Chiếu văn bay khắp trời.
Ngay tại kinh thành cũng bắt đầu xuất hiện, chỉ sau một đêm đã rải khắp ngõ lớn hẻm nhỏ.
Nhưng sau khi Củng Vệ Ty đập phá mấy căn tư trạch, bắt giữ mấy chục người thân phận bất đồng, tình thế tạm thời bị áp chế xuống.
Song, kinh thành còn có thể khống chế, những nơi khác thì không phải đâu đâu cũng có thể ngăn cản.
Ngồi trên long ỷ nhìn xuống, triều đường từng tấp nập kẻ lui người tới, giờ đây đã vắng đi một nửa, thế nhưng sắc mặt Tiêu Vũ vẫn không thay đổi chút nào, như thể chẳng có việc gì xảy ra.
Sở Chiêu ngồi phía sau long ỷ, cũng không hề tỏ ra hoảng hốt, thậm chí có phần thất thần, tay cầm một chiếc quạt nhỏ, khẽ khàng phe phẩy. Theo lẽ thường, nàng không nên mang quạt lên triều, nhưng có lẽ mọi người ai nấy đều tâm thần rối loạn, chẳng ai chú ý đến điều đó.
Triều đình vắng bóng hơn nửa số quan lại, đa phần là những kẻ trước kia từng đi theo Đặng Dịch. Sau khi biết Thái phó Đặng Dịch quy phục Trung Sơn Vương, đám người kia đương nhiên chẳng có kết cục tốt lành. Tuy nhiên, cũng không phải tất cả đều bị bắt giết, phần lớn ngay tại chỗ đã khóc lóc kể lể, nói mình bị mê hoặc, số còn lại khi bị bao vây thì căm phẫn tỏ rõ lập trường tuyệt giao với Đặng Dịch.
Sở Chiêu cũng không để Củng Vệ Ty tra khảo ép cung, bởi lúc này, không thể tuỳ tiện giết người, nếu không sẽ khiến lòng người dao động.
Tuy vậy, cũng không thể làm như chưa có gì xảy ra, nếu không thiên hạ sẽ cho rằng nàng là gian hậu chột dạ, chẳng có chút uy nghi nào.
Vào thời điểm này, muốn giữ được lòng người, chi bằng để mang tiếng ác mà trấn nhiếp.
Vì vậy, nhiều quan viên bị lệnh phải ở nhà kiểm điểm tự xét.
Tuy quan lại trên triều ít đi, nhưng tiếng ồn ào cãi vã lại còn lớn hơn trước.
“Trong chiếu văn nói tiên đế vốn định truyền ngôi cho Tiêu Tuân.”
“Còn nói có thánh chỉ làm chứng.”
“Đúng là nói nhăng nói cuội, khi tiên đế lập Thái tử thì đầu óc vẫn còn minh mẫn, trước mặt chúng ta đã đích thân tuyên bố, Đặng Dịch cũng có mặt lúc ấy, giờ lại dám ăn nói xằng bậy.”
“Có phải Đặng Dịch bị Tiêu Tuân ép buộc —— hoặc đã bị giết rồi?”
“Ngươi im miệng đi, còn muốn bào chữa cho Đặng Dịch? Đám binh sĩ và quan lại ở tiền tuyến tận mắt nhìn thấy, Đặng Dịch đứng ngay phía trước trận doanh của Tiêu Tuân, ông ta còn đích thân đến Khúc Châu phủ, nếu không phải tri phủ chạy kịp, đã bị Đặng Dịch giết rồi.”
Giữa lúc triều đình đang huyên náo, Sở Chiêu bỗng lên tiếng: “Chiếu thư mà Đặng Dịch nhắc tới, viết thế nào?”
Lập tức, tiếng tranh cãi ngừng lại.
Những người còn lại trên triều giờ đây nào dám làm ngơ trước câu hỏi của Hoàng hậu, lập tức có quan viên đáp: “Chiếu văn nói, ý trong thánh chỉ là: ‘Trẫm có hai con trai, một đứa bất hiếu, một đứa đã chết, trẫm không còn con trai nào, vậy nên muốn lấy con của ngươi làm con của trẫm, phong làm Thái tử, kế thừa đế thống Đại Hạ. Nhưng một người không thể có hai phụ thân, nên tuyên chiếu ban ân, lệnh tự tận.’”
Lời chưa dứt, các quan khác cũng tiếp lời:
“Đây rõ ràng là giả mạo, ngọc tỷ nằm trong tay Đặng Dịch, ông ta muốn viết gì chẳng được.”
“Nhưng có người tận mắt trông thấy chiếu thư ấy, nói Đặng Dịch công khai đưa ra xem, không sai mảy may.”
“Hơn nữa, Lễ bộ đã kiểm tra ghi chép sử dụng ngọc tỷ, thời gian quả thực trùng khớp.”
Ngọc tỷ của hoàng đế, không phải muốn dùng là dùng bừa, tất cả đều có ghi chép rõ ràng, “trùng thời gian” nghĩa là chiếu thư ấy đúng là được lập vào đêm loạn của các hoàng tử.
“Vậy thì sao? Đêm ấy, Đặng Dịch đã khống chế nội cung, tiên đế đã bị trúng độc rồi.”
Trong điện, các triều thần lại tranh cãi kịch liệt.
Sở Chiêu không hỏi thêm gì, chỉ khẽ gật đầu, tay phe phẩy quạt. Nàng không nghi ngờ chiếu thư ấy là giả, mà còn cảm thấy như được khai giải nghi hoặc: thì ra đời trước, khi Tiêu Tuân lên ngôi, Trung Sơn Vương đã chết là vì lý do ấy.
Thì ra Trung Sơn Vương bị hạ độc. Nàng từng thắc mắc, sao lại đột ngột qua đời khi chẳng bệnh chẳng tật.
Đời trước là ai ra tay, nàng không biết. Đời trước không có Tiêu Vũ, tiên đế trực tiếp phong Tiêu Tuân làm Thái tử, khi ấy tiên đế vẫn còn sống.
Nhưng đời này, chắc chắn là do Tiêu Tuân.
Còn Đặng Dịch có dính líu hay không, nàng không rõ.
Giờ đã thông suốt, vận mệnh cũng tái diễn. Trước kia nàng từng lo lắng thấp thỏm, cố tránh bi kịch ấy xảy ra, nhưng khi nó thật sự xảy đến, nàng lại không còn chút sợ hãi nào.
Thậm chí còn thấy thú vị. Đời này, Tiêu Tuân thành kẻ tạo phản, còn nàng vẫn là “gian hậu” bị dấy binh thảo phạt.
Định mệnh vậy sao?
“Đủ rồi.” Sở Chiêu buông quạt, ngắt lời ồn ào trong triều.
Nàng nhìn chư vị đại thần.
“Việc đã đến nước này, thật giả chẳng còn quan trọng.”
“Các vị ái khanh không cần vì những lời đồn này mà dao động. Khi Thái phó phủ bị cháy, chúng ta đã đoán trước được chuyện hôm nay, cũng đã có đối sách.”
“Tuy không chặn được tất cả thánh chỉ, tổn thất một phần binh mã cùng thành trì, nhưng cũng chẳng có gì đáng sợ. Những kẻ dễ bị thánh chỉ dụ dỗ, lòng trung cũng chẳng đặt nơi chúng ta.”
Bạn đang đọc truyện tại prostab2016.org. Chúc vui vẻ!!!
“Nay tiền tuyến có Tạ đại nhân trấn thủ, đã ngăn binh mã Trung Sơn Vương ở phía bắc Hoàng Hà.”
“Tây Lương Vương cũng đã đầu hàng, biên quận sắp sửa yên ổn trở lại.”
“Chúng ta có đủ binh lực và tinh thần để bình định phản loạn.”
“Điều các vị cần làm là giữ vững cương vị, tận tâm tận lực. Tiền tuyến có binh sĩ chinh chiến, hậu phương nhờ các khanh cố thủ.”
Nói đến đây, Sở Chiêu lại khẽ mỉm cười.
“Binh mã Trung Sơn Vương mưu nghịch cũng chẳng phải lần đầu, lần trước đã bị chúng ta đánh tan, lần này lại có gì đáng sợ?”
“Thêm một Đặng Dịch thì sao? Chẳng qua cũng chỉ là kẻ vì danh lợi mà bất chấp đại nghĩa, loại tiểu nhân xu nịnh mà thôi.”
“Chiếu văn của gian thần tặc tử không cần để tâm, bệ hạ sẽ tự mình viết một đạo chiếu văn, cáo tri thiên hạ.”
Dứt lời, nàng đứng dậy.
“Bãi triều.”
Chúng thần đồng loạt cúi người: “Cung tiễn bệ hạ, cung tiễn hoàng hậu nương nương.”
Sau khi bãi triều, Sở Chiêu trở về hậu cung, gặp Sở Đường đang chờ.
Chưa đợi Sở Đường lên tiếng, Sở Chiêu đã cười nói: “Đừng vội, đừng vội, bây giờ còn chưa tới lúc thu dọn hành lý rời khỏi kinh thành đâu.”
Sở Đường bị nàng chọc cười: “Cứ mỗi năm lại có một phen náo động, ta làm quận chúa mà ngày nào cũng như cầm đầu trên tay vậy.”
“Có lẽ là vì kiếp trước tỷ sống sung sướng quá chăng.” Sở Chiêu nửa thật nửa đùa nói, “nên kiếp này phải sống vất vả một chút.”
Thật ra gọi là vất vả cũng chỉ là lời nói đùa, trong lòng Sở Đường nghĩ, tuy có chút hồi hộp bất an, nhưng cảm giác lại rất thú vị.
Kiếp trước mình từng sống thế nào nàng không nhớ rõ, những tháng ngày trước đây tuy yên ổn, nhưng hồi tưởng lại chẳng bằng hiện tại khoái hoạt. Dù chuyện gặp phải đều đáng sợ, nào là bị mắng là gian thần, nào là thân vào địch địa bắt người, song cái cảm giác như có thể chém núi rẽ biển làm anh hùng khiến người ta say mê.
Cho nên lần này, vừa mới xảy ra biến động, nàng đã chủ động lui tới các thế gia trong kinh, dò xét lòng người, thuyết phục điều đình.
“Ta đã kể với mọi người việc năm xưa nhà họ Sở chúng ta bị vây công rồi, thật là buồn cười, Tiêu Tuân và Đặng Dịch dám nói ra miệng như thế, lẽ nào quên mất lần trước tại sao lại bị bắt?”
Là bởi tin rằng Sở Lam một nhà thật sự đầu phục.
Vì sao lại tin?
Vì trước đó từng mưu đồ dẫn dụ Sở Lam cùng hại tiểu điện hạ.
Sở Chiêu khẽ cười: “Họ có gì mà không dám nói, chỉ là lấy một tấm da che đi dã tâm mà thôi.”
Sở Đường tiếp lời: “Muội cứ yên tâm, các thế gia trong kinh đều đứng về phía muội, ai nấy đều mắng Tiêu Tuân và Đặng Dịch là tiểu nhân bội tín bất hiếu bất trung.”
Sở Chiêu thầm nghĩ: quả nhiên đời này đã khác với kiếp trước. Kiếp đó nàng và phụ thân bị mắng là gian thần ác hậu, không một ai bênh vực, thậm chí còn có người tin là thật.
Rõ ràng đời đó nàng chưa từng làm gì cả.
“A Đường,” Sở Chiêu bỗng hỏi, “Tề Lạc Vân các nàng ấy đều sắp thành thân rồi, còn tỷ thì sao? Bá phụ bá mẫu chưa sắp đặt mối nào cho tỷ à?”
Sở Đường ngẩn ra, dùng tay áo che mặt làm bộ thẹn thùng: “Hoàng hậu nương nương muốn chỉ hôn cho thần nữ sao? Nếu nương nương làm chủ, vậy thì người ấy phải đẹp trai, gia thế tốt, văn võ toàn tài, một lòng một dạ với thần nữ, không được chỉ vì thần nữ là quận chúa mà đến, càng không được coi thần nữ là bàn đạp quyền thế.”
Sở Chiêu bật cười, khoát tay: “Bản cung hiểu rồi, đợi tỷ chọn được người hợp ý thì báo cho ta, ta sẽ thay tỷ chỉ hôn.”
Đời này, Sở Đường biết rõ mình muốn gì và biết làm sao để nắm lấy điều mình muốn, không dễ dàng bị lời ngon tiếng ngọt mê hoặc.
“Ta nói là, tỷ có thể không cần sống như vậy, trở về bên bá phụ bá mẫu, sống an nhàn thanh tĩnh.” Sở Chiêu nói.
Sở Đường khẽ xoa trán, thở dài: “Ôi, hoàng hậu của ta, vẫn là chờ xử lý xong chuyện lần này rồi tính, với tình hình thế này, dù có trốn vào sâu trong núi rừng cũng chẳng được yên thân đâu.”
Nàng hiểu Sở Chiêu là lo lắng cho mình, bèn cười dịu dàng.
“Phụ mẫu của ta, muội cũng không cần lo, từ sau khi muội bảo họ dùng điền sản nuôi học tử, danh tiếng của Thước Sơn thư viện cùng phụ thân ta đều vang dội, mọi người đều khen phụ thân là bậc quân tử thanh cao, đệ tử tìm đến theo học ngày càng đông, phụ thân ta vì thế càng muốn giữ danh tiết, đến mức tiền trong nhà cũng sắp tiêu hết rồi.”
“Chuyện lần này, ta lập tức bảo Tiểu Thố gửi khẩn thư hỏi thăm, ca ca hồi âm nói Thước Sơn thư viện cũng bị dán chiếu văn của Tiêu Tuân, nhưng lập tức đã bị người ta xé xuống, ai nấy đều mắng Đặng Dịch là tiểu nhân vô sỉ, mắng Tiêu Tuân là nghịch thần, đến phụ thân cũng không cần mở miệng.”
Sở Chiêu từ khi giao Sở Lam cả nhà cho Sở Đường trông nom, liền không hỏi han nhiều. Nay nghe chuyện này, nàng vừa an lòng vừa cảm khái.
Tiễn Sở Đường rời đi, Sở Chiêu lại cùng Tiêu Vũ soạn thảo chiếu văn thảo phạt Tiêu Tuân. Mãi đến khi hoàng hôn buông xuống, nàng mới buông bút định dùng bữa, thì Tề công công tiến vào bẩm báo: Tạ Yến Phương đã hồi cung.
Cảm ơn bạn NGO THANH QUY donate cho bộ Thôn Phệ Tinh Không 50K!!!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.