Chương 325: Thỉnh Kỳ

Bộ truyện: Phùng Xuân

Tác giả: Lá Liễu Mùa Đông

Khi Ngưu lão phu nhân đang nổi giận với con dâu, Lục Huyền liền đi tìm Thành Quốc Công.

Thành Quốc Công hiểu rõ ý đồ của tôn nhi, song không vạch trần, chỉ cười hiền từ hỏi:

“Huyền Nhi đến tìm tổ phụ có chuyện gì chăng?”

Năm xưa ông cũng từng ở độ tuổi này, đánh chết cũng không chịu thừa nhận mình si mê nữ nhân như hổ dữ. Giờ đây đến lượt ông nhìn thấy tôn nhi bối rối như vậy, quả thật thú vị vô cùng.

Nghĩ thôi cũng thấy buồn cười.

Lục Huyền đâu hay lão tổ phụ đang ngấm ngầm xem trò vui, thẳng thắn nói:

“Tôn nhi muốn sớm cưới Phùng đại tiểu thư về phủ.”

Thành Quốc Công giật mình đến mức méo cả miệng.

Đích trưởng tôn của ông sao mặt dày đến vậy? Hoàn toàn không giống ông chút nào!

Thấy Thành Quốc Công hồi lâu không lên tiếng, Lục Huyền hơi nhíu mày:

“Tổ phụ cảm thấy không ổn sao?”

Thành Quốc Công hồi thần, tâm trạng phức tạp nói:

“Ổn, dĩ nhiên là ổn.”

Phủ Quốc Công chẳng phải hạng người giậu đổ bìm leo, huống hồ hoàng thượng xưa nay vẫn có phần dè chừng Phủ Quốc Công. Nay trưởng tôn đích tôn cưới một tiểu thư xuất thân từ gia môn thất thế, cũng là dịp để làm dịu lòng bệ hạ.

“Vậy người có thể… dẫn cháu đến Phùng phủ thỉnh kỳ được không?”

Lục Huyền có nghe danh Ngưu lão phu nhân là người thực dụng, hắn hiểu rõ nếu chỉ dùng thân phận hiện tại mà nhảy ra bảo vệ Phùng Tranh, chỉ là hành vi trẻ con. Sớm đến Phùng phủ dâng lễ thỉnh kỳ mới là biện pháp tốt nhất khiến vị lão phu nhân kia thu liễm.

Cái gọi là thỉnh kỳ, tức là đến thương lượng ngày thành hôn với nhà gái. Trong thời điểm Phùng gia gặp biến cố mà đến thỉnh kỳ, không nghi ngờ gì chính là khẳng định lập trường của Phủ Quốc Công đối với mối hôn sự này.

“Nhìn ngươi sốt ruột kìa.” Thành Quốc Công không nhịn được trêu ghẹo một câu.

Lục Huyền mặt không đổi sắc:

“Dù sao tôn nhi cũng chẳng còn nhỏ, quả thực có phần nôn nóng.”

Nghĩ đến Phùng Tranh không phải kẻ chịu nhịn, lỡ đâu nàng không kiềm được mà động thủ với tổ mẫu, lại vô cớ mang tiếng xấu.

Thành Quốc Công: “…” Tiểu tử này quả thực chẳng giống ông chút nào!

“Yên tâm đợi đi.” Thành Quốc Công phẩy tay đuổi tên tôn tử mặt dày ra ngoài, tự mình đi bàn bạc với phu nhân.

Thành Quốc Công phu nhân đang ngồi xếp bằng trên giường ấm, nghe xong liền không nhịn được cười:

“Thường ngày thấy Huyền nhi tính tình lãnh đạm, không ngờ lại là kẻ si tình, vội vã thế cơ à.”

Thành Quốc Công phụ họa:

“Phải đó, tuổi còn trẻ, không biết gấp thành thân làm gì.”

Phu nhân lườm ông một cái:

“Không gấp thành thân, chẳng lẽ gấp bị đánh?”

Thành Quốc Công đỏ mặt, không nói thêm lời nào.

Sáng hôm sau, người hầu ở Thượng thư phủ chạy vào báo tin:

“Lão gia, phu nhân, người của Phủ Quốc Công tới rồi ạ!”

Phùng Thượng thư đã thành bạch thân, đương nhiên chiếu chỉ phong mệnh của Ngưu lão phu nhân cũng không còn hiệu lực, xưng hô “lão phu nhân” cũng không thể dùng nữa.

Ngưu lão phu nhân vừa nghe hai chữ “phu nhân” liền thấy chói tai, lại nghe là người của Phủ Quốc Công tới, bất giác tim đập thình thịch, lẩm bẩm:

“Chẳng lẽ là tới lui thân?”

Phùng Thượng thư liếc bà một cái, bình thản hỏi:

“Là những ai tới?”

Người hầu báo tin thở hổn hển:

“Thành Quốc Công, cô gia tương lai, còn có cả bà mối!”

“Thỉnh họ vào khách sảnh.” Phùng Thượng thư dặn dò xong, quay sang nhìn Ngưu lão phu nhân, “Dọn dẹp một chút, theo ta ra ngoài nghênh tiếp.”

Ngưu lão phu nhân sững người:

“Phủ Quốc Công không phải đến lui thân sao?”

Phùng Thượng thư bật cười:

“Nhà nào đi lui thân lại mang theo tôn tử? Chẳng lẽ muốn đưa đến tận cửa để bị nhà gái đánh?”

“Vậy họ tới là—”

“Còn có thể là gì nữa, dẫn theo tôn tử và bà mối, tất nhiên là tới thỉnh kỳ.” Phùng Thượng thư đứng dậy đi ra ngoài.

Ngưu lão phu nhân đi chậm một bước, trong lòng vừa may mắn hôn sự với Phủ Quốc Công chưa đổ vỡ, vừa có chút khó chịu.

Con nha đầu chết tiệt ấy phen này lại được đắc ý rồi, sau này nhất định càng không để bà vào mắt.

Phùng Thượng thư và Ngưu lão phu nhân một trước một sau bước vào khách sảnh, lập tức nhìn thấy thiếu niên đứng thẳng tắp như tùng xanh.

Không phải Thành Quốc Công thô kệch không đủ bắt mắt, mà là thiếu niên tuấn tú vô song kia ôm đôi nhạn lớn, thực sự khiến người ta không thể rời mắt.

“Phùng lão đệ, nhân lúc các ngươi chưa dọn khỏi nơi này, chúng ta định trước hôn kỳ cho hai đứa trẻ thôi.” Vừa thấy Phùng Thượng thư, Thành Quốc Công liền cười sang sảng nói rõ ý đến.

Khóe miệng Ngưu lão phu nhân khẽ giật.

Truyện được dịch đầy đủ tại prostab2016.org

“Cái gì gọi là ‘nhân lúc còn chưa dọn nhà’?”

Nếu không phải trên mặt Thành Quốc Công còn giữ được nét chân thành, bà đã tưởng đối phương cố ý tới cửa để sỉ nhục.

Lục Huyền thì cung kính hành lễ với Phùng Thượng thư và Ngưu lão phu nhân.

Phùng Thượng thư nhìn Lục Huyền, trong lòng hài lòng, nhưng mặt ngoài vẫn giữ vẻ điềm đạm:

“Huyền Nhi cũng tới rồi.”

Trong trường hợp nghiêm túc thế này, lão đầu nhất thời không biết nói gì với vị tôn tế tương lai, bèn bịa chuyện hỏi cho có lệ:

“Đôi nhạn kia nặng không?”

Lục Huyền suýt chút nữa không giữ được vẻ điềm tĩnh.

Lần đầu chính thức tới cửa nhà nhạc phụ, hắn đã lường trước mọi tình huống, tin rằng bản thân sẽ không khẩn trương thất thố, nào ngờ lại bị Phùng Thượng thư hỏi một câu kỳ quái đến thế.

Trầm mặc một thoáng, thiếu niên mới giả như thản nhiên trả lời:

“Không nặng.”

Đôi nhạn béo tròn trong lòng hắn bắt đầu vùng vẫy.

Phùng Thượng thư bật cười:

“Cặp nhạn này tinh thần thật tốt, mùa này không dễ tìm đâu nhỉ?”

Thành Quốc Công cười đáp:

“Đúng là không dễ, nhưng thế gian này việc gì khó, chỉ sợ lòng không chuyên. Đây là thứ Huyền nhi đã chuẩn bị từ sớm.”

“Huyền nhi có lòng rồi.”

Thành Quốc Công ra hiệu cho bà mối, bà ta lập tức dâng lên lễ thư.

“Hôn kỳ đã định vào mồng sáu tháng sáu, không biết hai vị thấy thế nào?”

Phùng Thượng thư đưa mắt nhìn Ngưu lão phu nhân.

Ngưu lão phu nhân dĩ nhiên cầu còn không được, nén niềm vui trong lòng, làm ra vẻ dè dặt gật đầu:

“Ngày này không tệ.”

“Quả nhiên là thân gia có con mắt tinh đời!” Thành Quốc Công cười sảng khoái, “Vậy thì định vậy đi.”

Phía bên này đang thương nghị, Phùng Đào nhận được tin liền chạy bay đến Vãn Thu Cư.

“Đại tỷ, Phủ Quốc Công tới dâng lễ thỉnh kỳ rồi, nghe nói Lục đại công tử đích thân ôm nhạn tới đấy!”

Thấy muội muội thần sắc phấn khích, Phùng Tranh mỉm cười:

“Biết rồi.”

“Vậy tỷ không ra nhìn một cái sao?” Phùng Đào hớn hở nói.

Hôm qua còn lo lắng cho hôn sự của đại tỷ, ai ngờ hôm nay Phủ Quốc Công đã tới thỉnh kỳ, quả là không cưới nhầm người.

Phùng Tranh cũng muốn xem thử dáng vẻ Lục Huyền ôm nhạn, liền đứng dậy đầy thản nhiên:

“Vậy thì đi nhìn một chút.”

Ngược lại Phùng Đào lại do dự:

“Đi thẳng ra chào thì không hay lắm, nghe nói cả Thành Quốc Công cũng đến, chi bằng ta lén nhìn thôi?”

Phùng Tranh cười nhẹ:

“Ra đó rồi tính tiếp.”

Nghĩ lại thì Thành Quốc Công từng bắt gặp nàng cải nam trang cùng Lục Huyền “quấn quýt”, giờ cũng chẳng còn gì phải ngượng ngùng nữa.

Hai tỷ muội vừa tới nơi, liền thấy Lục Huyền đi sau Thành Quốc Công bước ra.

Phùng Đào mắt nhanh tay lẹ, vội kéo Phùng Tranh nấp sau cột hành lang.

“Hú vía, suýt nữa bị thấy rồi!” Phùng Đào vỗ vỗ ngực, tim vẫn còn đập thình thịch.

Nàng cùng đám tỷ muội tuy thường trộm nhìn các thiếu niên tuấn tú, nhưng trộm nhìn thiếu niên tuấn tú kèm theo tổ phụ của hắn thì lại là chuyện khác.

Bị bắt gặp thật quá xấu hổ.

Thành Quốc Công từng chinh chiến sa trường, chỉ liếc mắt đã thấy tà váy ló ra sau cột hành lang.

Ông không câu nệ tiểu tiết, lập tức vỗ vai Lục Huyền:

“Thê tử tương lai con đến tiễn rồi kia, còn không qua chào hỏi một tiếng.”

Phùng Thượng thư mặt lập tức cứng đờ, Ngưu lão phu nhân sắc mặt cũng biến đổi.

Lục Huyền nhếch môi cười, sải bước đi tới.

Phùng Đào nấp sau cột hành lang, kinh hãi đến ngây người, lắp bắp:

“Đa, đại tỷ, huynh ấy… huynh ấy tới rồi!”

Nàng thề từ nay về sau không bao giờ trộm nhìn nữa!

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.

Scroll to Top