Chẳng bao lâu sau, Triệu tuyển thị đã bị nội thị áp giải đến trước mặt Khánh Xuân đế.
Khánh Xuân đế nhìn chằm chằm Triệu tuyển thị hồi lâu, vẫn chẳng thể nhớ ra nữ tử đang quỳ trước mặt mình là ai.
Lưu Hỷ– người hiểu rõ Khánh Xuân đế nhất – khẽ nhắc nhở: “Hoàng thượng, đã tra ra đầu mối nơi Triệu tuyển thị.”
“Nàng ta làm sao?” Khánh Xuân đế nhìn Triệu tuyển thị, hỏi.
“Một tiểu nội thị phát hiện một chiếc hoa tai san hô đỏ vướng trên cành quế, cách giếng bỏ hoang không xa. Sau khi điều tra xác minh, chiếc hoa tai ấy thuộc về Triệu tuyển thị. Điều đó có nghĩa là nàng ta từng xuất hiện gần giếng bỏ hoang…”
Nghe Lưu Hỷ bẩm báo xong, sắc mặt Khánh Xuân đế âm trầm như nước: “Triệu tuyển thị, ngươi đến đó làm gì?”
Đã là đầu đông, Triệu tuyển thị quỳ trên nền đá lạnh lẽo, sắc mặt trắng bệch như tuyết.
Nàng ta không nói một lời, toàn thân run rẩy dưới áp lực từ uy nghiêm của bậc đế vương.
Khánh Xuân đế đang tâm phiền ý loạn, đâu có kiên nhẫn đợi một tiểu tuyển thị mà ngài còn chẳng nhớ rõ dung mạo lên tiếng, lập tức sa sầm nét mặt, quát với Lưu Hỷ: “Tra gốc gác của nàng ta, nếu không chịu khai rõ lý do xuất hiện gần giếng bỏ hoang, thì cứ theo tội mưu hại quý phi mà xử, tru di tam tộc!”
Triệu tuyển thị lập tức mềm oặt ngã xuống đất, dập đầu liên tục: “Hoàng thượng tha mạng, nô tì nói, nô tì nói!”
Khánh Xuân đế hừ lạnh một tiếng.
“Triệu tuyển thị, nói mau đi.” Lưu Hỷ thúc giục.
“Nô tì chỉ là tình cờ đi ngang qua nơi đó, rồi nhìn thấy—”
Triệu tuyển thị ấp úng không nói tiếp, Lưu Hỷ hỏi: “Tuyển thị nhìn thấy ai?”
Triệu tuyển thị bật khóc, toàn thân run rẩy: “Nô tì không dám nói…”
“Trẫm đang ở đây, ngươi còn có gì không dám nói?” Khánh Xuân đế cau mày, mất kiên nhẫn.
Lưu Hỷ cũng khuyên nhủ: “Đúng đó, Triệu tuyển thị, hoàng thượng đang hỏi, ngươi cứ nói thật, nếu không hậu quả ngươi tự gánh—”
Triệu tuyển thị mặt trắng bệch, do dự chốc lát rồi cắn răng khai: “Nô tì thấy là Lương công công!”
“Ai?” Khánh Xuân đế nhất thời chưa phản ứng kịp.
Triệu tuyển thị cúi rạp đầu xuống, giọng nhỏ như muỗi: “Lương công công ở Diêu Hoa Cung.”
Lúc này Khánh Xuân đế mới kịp phản ứng.
Chính là tiểu Lương Tử bên cạnh Tô quý phi!
Sắc mặt Khánh Xuân đế hiện lên vẻ không thể tin nổi: “Ngươi nói ngươi thấy tiểu Lương Tử?”
Lưu Hỷ – người xưa nay luôn bình tĩnh – lúc này cũng giật mình trong lòng.
Tình thế càng lúc càng rối ren, tra đi tra lại lại kéo tới người bên cạnh Tô quý phi.
“Tiếp tục nói!” Khánh Xuân đế chỉ vào Triệu tuyển thị, ánh mắt âm trầm lạnh lẽo.
Đã nói ra một lần, những lời tiếp theo Triệu tuyển thị cũng dễ dàng hơn: “Nô tì thấy Lương công công ôm một con mèo trắng đi tới giếng bỏ hoang, rồi dời phiến đá đậy giếng ra, đem con mèo trắng ném xuống…”
“Ngươi không nhận nhầm người?” Khánh Xuân đế gằn giọng hỏi.
Triệu tuyển thị tuy sắc mặt trắng bệch, nhưng ngữ khí chắc nịch: “Nô tì không nhìn nhầm.”
“Sau đó thì sao?”
“Nô tì thấy Lương công công đậy lại giếng rồi rời đi, nô tì sợ quá không dám hé miệng, chỉ lén lút bỏ đi. Sau đó, người trong Diêu Hoa Cung mới bắt đầu tìm Tuyết Đoàn khắp nơi, rồi phát hiện thi thể từ giếng bỏ hoang, lúc ấy nô tì mới bị gọi đến thẩm vấn…”
“Đã nhìn thấy thì vì sao lúc đầu không nói?”
Triệu tuyển thị quỳ rạp trên mặt đất, giọng nghẹn ngào: “Nô tì không dám, sợ nói ra chẳng ai tin, còn bị nghi ngờ.”
Khánh Xuân đế tạm thời chấp nhận lời giải thích ấy.
Người giết Tuyết Đoàn là tiểu Lương Tử bên cạnh quý phi – nói ra ai mà tin nổi?
Ít nhất tới lúc này, ngài vẫn còn nghi ngờ lời của Triệu tuyển thị.
Sau một thoáng cân nhắc, Khánh Xuân đế phân phó Lưu Hỷ: “Truyền quý phi và tiểu Lương Tử tới Khôn Ninh Cung.”
Lưu Hỷ lĩnh chỉ rời đi.
Truy cập prostab2016.org để đọc trọn bộ...
Tại Diêu Hoa Cung, Tô quý phi thần sắc bi thương, đang vì cái chết của Tuyết Đoàn mà sầu muộn, nghe khẩu dụ truyền bà ta tới Khôn Ninh Cung thì trong lòng không khỏi thầm kinh hãi.
Khôn Ninh Cung… bà ta cũng đã lâu lắm rồi không đặt chân tới.
“Quý phi nương nương giá lâm—”
Theo tiếng truyền vang lên, Tô quý phi nhẹ bước tiến vào, phía sau là tiểu Lương Tử.
Liếc nhìn người đang quỳ trên mặt đất, Tô quý phi yểu điệu hành lễ: “Thần thiếp bái kiến hoàng thượng, bái kiến hoàng hậu.”
Lục hoàng hậu thần sắc lạnh nhạt, chẳng buồn đáp lại.
Dưới ánh sáng rực rỡ, đôi mắt của Tô quý phi đã khóc đến sưng đỏ, nơi khóe mắt dường như đã có dấu vết tháng năm.
Khánh Xuân đế vô thức chau mày, khẩu khí có phần lạnh lẽo: “Triệu tuyển thị, ngươi hãy nhắc lại những gì đã thấy.”
Triệu tuyển thị e dè liếc nhìn Tô quý phi một cái, cúi đầu thấp giọng kể lại tình cảnh mình chứng kiến.
Sắc mặt Tô quý phi chợt biến: “Ngậm máu phun người!”
Bị quát lớn, Triệu tuyển thị hoảng sợ phục xuống đất, không dám thốt thêm lời nào.
Tiểu Lương Tử cũng quỳ sụp xuống, kêu oan không dứt: “Nô tài bị oan uổng! Tuyết Đoàn là bảo bối của nương nương, nô tài sao dám ra tay với nó!”
Khánh Xuân đế mặt mày u ám, không nói gì.
Một giọng nói lãnh đạm vang lên: “Sao lại không dám? Ngươi chẳng lẽ dám trái ý chủ tử của mình sao?”
Khánh Xuân đế quay đầu nhìn về phía Lục hoàng hậu.
Tô quý phi lập tức sa sầm nét mặt: “Hoàng hậu, lời này của ngươi là có ý gì?”
Lục hoàng hậu vẫn điềm nhiên: “Cả hậu cung đều biết Thái tử phi bị sinh non là do Tuyết Đoàn gây ra. Quý phi sai tâm phúc diệt trừ Tuyết Đoàn, ném xác vào giếng hoang, chẳng phải quá tiện để đổ tội lên đầu bổn cung hay sao?”
Tô quý phi trừng lớn đôi mắt ngập vẻ kinh hãi.
Bà ta chưa từng nghĩ tới, vị hoàng hậu mà trước nay luôn khinh thường tranh cãi nay lại chủ động bước ra giằng co cùng bà ta.
Khoảnh khắc hai người đối mặt, khóe môi Lục hoàng hậu khẽ cong lên một nét cười nhạt.
Miệng ai cũng có, chẳng lẽ bà không biết nói? Chẳng qua trước kia bị tên nam nhân ngu xuẩn này hiểu lầm, bà đã chán nản đến mức không buồn tranh biện nữa.
Bà từng tưởng hắn hiểu mình, nay nghĩ lại, chỉ thấy nực cười.
“Hoàng hậu sao có thể tùy tiện vu oan?” Tô quý phi hoàn hồn từ kinh ngạc, ủy khuất hỏi.
Lục hoàng hậu khẽ cười, bình thản phản bác: “Bổn cung khi nào tùy tiện vu oan? Đây chẳng phải là do Triệu tuyển thị tận mắt chứng kiến sao?”
Tô quý phi sững lại, rưng rưng nước mắt nhìn Khánh Xuân đế: “Hoàng thượng, hoàng hậu hiểu lầm thiếp rồi, thiếp sao có thể vì vu hãm hoàng hậu mà sát hại Tuyết Đoàn? Hoàng thượng người rõ mà, Tuyết Đoàn là tâm can của thiếp! Là tiện tỳ kia—”
Tô quý phi chỉ vào Triệu tuyển thị: “Chính là tiện tỳ đó ăn nói bậy bạ, để cứu mạng mình mà cố ý ly gián thiếp với hoàng hậu, xin hoàng thượng nhất định phải nghiêm trị kẻ này!”
Ánh mắt Khánh Xuân đế trầm xuống, nhìn chằm chằm vào Triệu tuyển thị.
Triệu tuyển thị mặt mày trắng bệch, bị Tô quý phi chỉ trích liền vô thức lùi lại: “Nô tì không dám, những gì nô tì nói đều là sự thật!”
“Hoàng thượng, người tin thiếp, hay tin tiện nhân kia?” Tô quý phi rơi lệ hỏi Khánh Xuân đế.
Mỹ nhân lệ vương đôi mắt như hoa lê ướt mưa quả nhiên khiến người thương xót, chỉ tiếc hôm nay ánh sáng quá tốt, những vết nhăn nơi đuôi mắt liền lộ rõ.
Khánh Xuân đế đột nhiên thấy chướng mắt.
Tất nhiên, giữa một quý phi được sủng ái nhiều năm và một tuyển thị không nhớ nổi tên, cán cân trong lòng đế vương rõ ràng nghiêng về phía Tô quý phi.
Tô quý phi thấy phản ứng của Khánh Xuân đế, liền thừa thắng xông lên: “Hoàng thượng, chắc chắn là tiện nhân kia hại chết Tuyết Đoàn, vì thoát tội nên đổ vạ cho tiểu Lương Tử.”
“Nô tì sao dám hại con mèo trắng của quý phi nương nương chứ!” Trước ánh mắt lạnh lẽo của Khánh Xuân đế, Triệu tuyển thị hiện lên vẻ quyết liệt, “Hoàng thượng, nô tì vốn không định kéo theo người vô tội, nhưng giờ có trăm miệng cũng không cãi được, chỉ còn cách nói ra!”
Khánh Xuân đế lạnh lùng hỏi: “Ngươi muốn nói điều gì?”
Triệu tuyển thị cắn môi, từng chữ rõ ràng: “Lúc đó ở đó không chỉ có nô tì, còn có Hồ mỹ nhân.”
Cảm ơn bạn LÊ QUỐC HIỂN donate cho bộ Quang Âm Chi Ngoại 50K!!!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.