Chỉ trong chốc lát, vết thương còn lưu chuyển chút màu đen vừa rồi liền hoàn toàn khép lại.
Không dám tự tiện chui vào lòng Vân Nguyệt nữa, Tiểu Kỳ đầy vẻ uất ức và tràn đầy hy vọng nhìn về phía nàng, mong rằng nàng sẽ ôm nó, không ném nó đi.
“Chủ nhân, nó nói nó biết lỗi rồi, xin người hãy tha thứ cho nó.” – Thiên Lôi lên tiếng thay nó.
“Ngươi thật sự muốn đi theo ta đến vậy sao?” – Vân Nguyệt hỏi.
Tiểu Kỳ mạnh mẽ gật đầu.
“Vì sao?”
Tiểu Kỳ cọ cọ vào làn váy của nàng, để Thiên Lôi phiên dịch: “Bởi vì nó nói nó thích ngươi, mơ ước được đi theo bên cạnh ngươi.”
Xích Diễm nhíu mày. Vì sao nghe câu này lại khiến hắn khó chịu đến vậy?
“Mơ tưởng đi theo ta cũng được. Nhưng bên cạnh ta còn có hắn – là trượng phu của ta. Ngươi cần phải tôn trọng hắn như tôn trọng ta, yêu quý hắn như yêu quý ta. Mệnh lệnh của hắn cũng là mệnh lệnh của ta. Nếu ngươi không làm được, vậy thì thôi đi.”
“Nó hỏi, nếu như vị công tử này là người đã tổn thương nó thì sao?”
“Ngươi lợi hại đến vậy, sao có thể bị hắn làm tổn thương? Hơn nữa, ta hiểu rõ hắn là người thế nào, tuyệt đối không bao giờ vô cớ làm tổn thương ngươi. Nếu hắn thật sự ra tay, vậy thì chắc chắn là do ngươi đã phạm lỗi!”
Tiểu Kỳ: “…”
“Thế nào? Đồng ý hay không?”
Nhìn Vân Nguyệt, Tiểu Kỳ cụp tai, rồi nhảy tọt vào lòng nàng, xem như thỏa hiệp.
Thật là tức chết nó! Vậy mà nàng lại thiên vị đến mức này!
Nghĩ đến việc vừa rồi chính mình còn dùng đầu lưỡi liếm tay Xích Diễm, Tiểu Kỳ liền rùng mình ớn lạnh. Nhân lúc Vân Nguyệt không chú ý, nó lén quay đầu ra ngoài nhổ một tràng nước miếng đầy ghê tởm.
Bạn đang đọc truyện tại prostab2016.org. Chúc vui vẻ!!!
********************** Càn Khôn Học Viện **********************
Hai ngày sau, vào buổi tối trăng tròn.
Thể chất Xích Diễm mang thiên âm, không thích hợp hoạt động vào đêm trăng tròn. Dù có phải ra ngoài, cũng không nguy hiểm gì lớn, nhưng sẽ tổn hao mấy chục năm chân khí. Vì vậy, Vân Nguyệt hạ lệnh cho hắn nghỉ ngơi trong không gian của nàng.
Vì các học viên Bắc Tường Quốc tiến vào từ phía bắc rừng rậm, những huyền thú từ đông, nam và tây cần thêm thời gian mới đến được, nên không thể cùng đến một lúc.
Tuy nhiên để đảm bảo an toàn, Vân Nguyệt quyết định mỗi đêm vào giờ tý đều đi thu phục huyền thú mới đến, đưa chúng vào không gian trước.
Đêm nay, nàng đến một địa điểm cách đội ngũ khoảng năm mươi dặm, nơi huyền thú tập hợp chờ nàng.
Dưới sự dẫn dắt của Tiểu Kỳ, Vân Nguyệt thi triển phi hành thuật mà nàng đã luyện đến mức thuần thục, chỉ trong chốc lát đã đến nơi.
Những huyền thú kia sớm đã chờ sẵn. Tiểu Kỳ rất ra dáng chó trung thành, hùng hổ chỉ huy từng huyền thú tiến vào không gian của Vân Nguyệt theo trật tự.
Đêm nay không có nhiều huyền thú đến, chỉ hơn hai mươi con, nên Vân Nguyệt nhanh chóng thu nhận tất cả vào không gian.
Quả đúng như trưởng lão ưng tộc từng nói, đám huyền thú này thật tâm quy thuận, thậm chí không cần ký khế ước.
Ôm lấy Tiểu Kỳ, Vân Nguyệt lại hỏi điều nghi hoặc trong lòng:
“Tiểu Kỳ, hiện tại Xích Diễm không ở đây, ngươi có thể nói thật với ta được không? Có phải ngươi là kẻ khiến chúng quy thuận ta không?”
Tiểu Kỳ trợn tròn mắt, dựng đứng đôi tai dài, cố làm ra vẻ vô cùng ngây thơ. Cái đầu nhỏ của nó lắc qua lắc lại như cái trống bỏi, cố chứng minh chuyện này không liên quan gì tới nó.
Vân Nguyệt khẽ nhíu mày. Thôi được, dù sao thì con tiểu quái vật này cũng rất tốt với nàng, lại trung thành ra mặt, mà chuyện xảy ra đều có lợi với nàng – cho nên, bất kể có phải nó hay không, nàng cũng không quá bận tâm.
Xin cảm ơn bạn OLIVIA donate 20K! Xin cảm ơn bạn Le Thi Tuyet Ngan donate 10K.
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

add ơi truyện này full bao nhiêu chương vậy ạ ?
Truyện đã hoàn rồi chắc khoảng gần 1k chương bạn nhé.