Lục Huyền nâng chén, dùng trà thay rượu, mỉm cười nói: “Có thể tra ra hung thủ hại chết Tĩnh Tâm hay không, phải trông cậy vào huynh rồi, Lâm huynh.”
Lâm Khiếu bỗng cảm thấy nước trà có chút đắng.
Quả thật Lục Huyền biết cách sắp xếp.
“Ta sẽ tận lực.” Dù trong lòng thầm oán, nhưng lời Lâm Khiếu nói lại rất thành khẩn.
Người ở vị trí nào thì lo việc ở vị trí đó, tra ra chân tướng là bổn phận của hắn.
“Lục huynh định kéo Tô Quý phi vào vũng nước đục này sao?” Nhớ lại những lời vừa rồi của Lục Huyền, Lâm Khiếu cầm chén trà hỏi.
Lục Huyền lạnh giọng cười: “Sao có thể nói là kéo bà ta vào, chẳng phải chính bà ta là kẻ đầu tiên khuấy đục vũng nước này sao?”
Lâm Khiếu trầm mặc một lát, đặt chén trà xuống bàn: “Ta sẽ dẫn người đến nha môn Thuận Thiên phủ hỏi cho rõ.”
Đến giờ bãi triều, Đậu Thượng thư ung dung rời khỏi, từ xa nhìn thấy dân chúng trên đường đông hơn thường nhật, liền mỉm cười với Phùng Thượng thư: “Chắc lại có trò vui gì rồi, dân chúng hễ có trò vui là đặc biệt sốt sắng.”
Phùng Thượng thư cũng cười ha hả: “Đậu Thượng thư xem ra có nhiều kinh nghiệm.”
Đậu Thượng thư thở dài: “Hết cách, kinh thành này không thiếu gì, chỉ có điều là chuyện náo nhiệt thì nhiều vô kể.”
Gần đây hai vụ náo động đều do nha môn Thuận Thiên phủ gây nên, ông nhìn mà thấy Thuận Thiên phủ doãn tiều tụy hẳn đi.
“Đậu Thượng thư, tái kiến.” Nha môn Lễ bộ và Hình bộ một ở phía đông, một ở phía tây, Phùng Thượng thư chắp tay, vội vàng đi về phía đông.
Phải nhanh đi nghe ngóng xem có chuyện gì xảy ra.
Đậu Thượng thư cũng có cùng ý nghĩ, sải bước nhanh như gió hướng về nha môn Hình bộ.
Khi đến gần nha môn liền phát hiện lác đác dân chúng tụ tập bàn tán không thôi, trong lòng Đậu Thượng thư bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành.
“Đại nhân!” Vừa thấy Đậu Thượng thư, nha dịch canh cửa liền kích động lên tiếng.
Đậu Thượng thư trấn định tinh thần, khẽ “ừ” một tiếng.
Ông không hỏi, nha dịch cũng không dám nói, vậy thì chắc không phải chuyện lớn.
Lúc này ông định mắt nhắm mắt mở, không muốn tự chuốc thêm phiền toái.
Thấy Đậu Thượng thư nhấc chân bước vào, nha dịch không nhịn được nữa liền thưa: “Đại nhân, xảy ra chuyện rồi!”
Một chân của Đậu Thượng thư dừng giữa không trung, suýt nữa đá thẳng ra ngoài.
“Chuyện gì?”
“Trời chưa sáng, phát hiện một thi thể đặt trước cửa nha môn ta.”
Đậu Thượng thư run rẩy bộ râu, sắc mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh: “Đã bẩm báo cho Lâm lang trung chưa?”
Ông nhớ rõ hôm qua Lâm Khiếu làm việc đến khuya, còn ngủ lại trong nha môn.
Nha dịch vội đáp: “Lâm đại nhân đã dẫn người đến nha môn Thuận Thiên phủ rồi.”
Đậu Thượng thư ngẩn người: “Sao lại đến Thuận Thiên phủ?”
“Người ta nói người chết trước nha môn chúng ta là ni cô Tĩnh Tâm bị giam giữ ở Thuận Thiên phủ, vì vậy Lâm đại nhân mới đến đó.”
“Cái gì?” Sắc mặt Đậu Thượng thư không giữ nổi vẻ bình tĩnh nữa.
Hiện nay trong kinh thành, ai mà không biết đến ni cô Tĩnh Tâm, ông – một Hình bộ Thượng thư – tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Ni cô Tĩnh Tâm bị giam ở Thuận Thiên phủ đã chết, thi thể lại bị đặt trước cửa nha môn Hình bộ, còn Lâm Khiếu lại dẫn người đến Thuận Thiên phủ!
Đậu Thượng thư nghĩ đến đây, cả người đều cảm thấy không ổn.
Quay đầu nhìn đám dân chúng đang thập thò ngoài kia, sắc mặt ông sầm lại, trách mắng nha dịch: “Sao lại để người người đều biết? Không biết phải khiêng thi thể đi trước à?”
Nha dịch mặt mày uất ức: “Là gác đêm phát hiện ra, hắn đánh trống om sòm báo động, lúc đó không ít người tóc tai rối bù chạy ra hóng chuyện…”
Đậu Thượng thư hít một hơi thật sâu, dặn dò nha dịch: “Mau đi gọi Lâm lang trung về cho ta!”
Ông không nên tỏ ra thông cảm với Thuận Thiên phủ doãn, sớm biết thế, cứ để hắn tiếp tục tiều tụy cũng chẳng sao.
Ngay khi tin tức thi thể ni cô xuất hiện trước cổng nha môn Hình bộ lan truyền khắp nơi, lời đồn cũng theo đó biến hóa khôn lường.
“Ngươi biết không, tiểu ni cô ấy là bị người ta mưu sát đấy, nghe nói chết rất thảm, đến mức nha dịch canh gác vừa nhìn thấy đã sợ đến vãi cả quần!”
“Người ta đã bị bắt rồi, cứ theo luật mà xử, mưu hại một tiểu ni cô để làm gì chứ?”
“Diệt khẩu, nhất định là để diệt khẩu!”
Truy cập prostab2016.org để đọc trọn bộ...
“Nếu cần diệt khẩu, vậy thì hẳn là có bí mật rồi…”
“Ta biết rồi, Tĩnh Tâm căn bản không hề tư thông với Ngô Vương, cho nên sau khi chuyện ni cô tố cáo Mai Hoa Am bị phát giác, nàng ta liền bị diệt khẩu!”
“Chuyện này có liên quan gì không?”
“Sao lại không liên quan! Ngươi nghĩ xem, tiểu ni cô đã tố cáo Mai Hoa Am điều gì?”
“Nói là trụ trì của Mai Hoa Am lấy máu tiểu ni cô để luyện thuốc, hình như là để giữ nhan sắc?”
“Vậy là đúng rồi! Ngươi lại nghĩ xem, Ngô Vương đêm khuya lén vào Mai Hoa Am là vì cái gì? Chẳng lẽ thật sự để ý một tiểu ni cô đầu trọc sao?”
Kẻ nghe bị hỏi đến cứng họng.
Phải rồi, đường đường là một vương gia, mỹ nhân nào mà không có, cần gì phải lén lút đến chùa chiền tìm thú vui?
Người kia khẽ chỉ về phía hoàng thành, hạ giọng nói: “Lại nghĩ đến mẫu phi của Ngô Vương—”
“Á!” Người nghe kinh hãi bịt miệng, mắt trợn to.
Hiểu ra rồi!
Không lâu sau.
“Ngươi có biết không, tiểu ni cô Tĩnh Tâm là bị diệt khẩu, nàng ấy không hề tư thông với Ngô Vương đâu.”
“Vậy Ngô Vương đêm Trung Nguyên lén đến Mai Hoa Am làm gì?”
Đến lúc này, người nói hạ thấp giọng: “Là để lấy thuốc cho Quý phi nương nương…”
Người nghe được lời đồn lập tức quay sang truyền tai: “Ngươi biết không, thuốc Quý phi nương nương dùng là do trụ trì Mai Hoa Am luyện ra đấy…”
Lời đồn mỗi lúc một dữ dội, truyền đi khắp nơi, đến mức Phùng Đào cũng nghe thấy, vội vàng chạy đến Vãn Thu Cư.
“Đại tỷ, tỷ nghe chưa, Quý phi nương nương dùng thuốc trộn máu người để giữ nhan sắc đấy!”
Nhìn muội muội xồng xộc chạy vào, Phùng Tranh ung dung vuốt ve Lai Phúc: “Tam muội nghe ở đâu vậy, lời này không thể nói bừa.”
Phùng Đào ngồi xuống, phẩy tay: “Không sao, bây giờ ai cũng nói thế cả.”
“Vậy à.” Phùng Tranh vừa xoa đầu Lai Phúc, khóe môi khẽ cong.
“Đại tỷ, tỷ nói xem Tô Quý phi thật sự uống loại thuốc đó sao?” Phùng Đào ghé sát lại, chen Lai Phúc ra.
Con mèo hoa ngày càng tròn trịa lườm Phùng Đào một cái, hơi ngẩng đầu rồi ung dung bước đi, ra vẻ chẳng thèm so đo.
“Tam muội nghĩ sao?” Phùng Tranh hỏi ngược lại.
Phùng Đào lộ vẻ ghét bỏ: “Chắc chắn là có dùng, nếu không làm sao giữ được vẻ đẹp lâu như vậy, Ngô Vương còn thường xuyên lui tới Mai Hoa Am.”
“Nhưng không có bằng chứng.”
Phùng Đào bĩu môi: “Cần gì chứng cứ, chỉ cần mọi người đều biết bộ mặt thật của mẫu tử nhà Ngô Vương là được rồi.”
Phùng Tranh khẽ mỉm cười.
Đúng vậy, chỉ cần người người đều biết, còn chứng cứ ấy à, nếu thật sự đưa tới tay quan phủ, chỉ sợ lại phải nhanh chóng tiêu hủy đi mới xong.
Tại phủ Ngô Vương, bầu không khí nặng nề, tiếng bước chân dồn dập phá vỡ sự im ắng: “Vương gia, xảy ra chuyện rồi!”
Nghe xong bẩm báo, Ngô Vương ngả người tựa vào lưng ghế, sắc mặt trắng bệch.
Chỉ huy sứ Cẩm Lân Vệ Lưu Ninh vội vàng vào cung.
Gần đây vì chuyện của Ngô Vương mà tâm trạng Khánh Xuân đế sa sút, đang ở chỗ Tô Quý phi xem ca vũ, nghe nội thị thì thầm bẩm báo Lưu Đại đô đốc cầu kiến, liền trầm mặt đi về ngự thư phòng.
“Chuyện gì?” Sau khi truyền Lưu đại đô đốc vào, Khánh Xuân đế hỏi.
Lưu đại đô đốc trong khoảng thời gian chờ đợi đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nghe hoàng đế hỏi, cúi đầu đáp: “Hoàng thượng, trong kinh thành đột nhiên nổi lên một lời đồn, có liên quan đến… Quý phi nương nương…”
Ban đầu nghe nói là lời đồn, Khánh Xuân đế còn không để tâm.
Dù luật pháp nghiêm ngặt đến đâu cũng không bịt nổi miệng thế gian, lời đồn đại chuyện thị phi vốn nhiều không đếm xuể.
Nhưng khi nghe liên quan đến Tô Quý phi, ngài không khỏi nhíu mày: “Là lời đồn gì?”
Xin cảm ơn bạn OLIVIA donate 20K! Xin cảm ơn bạn Le Thi Tuyet Ngan donate 10K.
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.