Đàm Văn Bân đứng trên đập Tử, vành tai khẽ động. Tuy cách khá xa, nhưng vẫn có thể nghe thấy đoạn đối thoại giữa Lý đại gia và Triệu Nghị.
Nghe đến lúc Triệu Nghị dứt khoát đáp ứng việc buổi chiều dẫn người đi chuẩn bị nghi thức dâng tấu chương, Đàm Văn Bân chẳng hề thấy buồn cười, mà lại xuất phát từ nội tâm cảm khái nói:
“Triệu thiếu gia của chúng ta, quả thật là một nhân vật.”
Trần Lâm run rẩy bước vào bếp giúp Lưu di chuẩn bị cơm nước, còn Lâm Thư Hữu thì ở lại bên cạnh Đàm Văn Bân, nghe vậy liền đáp:
“Đây chẳng phải là do Bân ca ngươi đẩy người ta vào đường cùng sao.”
Đàm Văn Bân lắc đầu, đáp: “Là bởi vì có Tiểu Viễn ca ở đây, nếu không có Tiểu Viễn ca, chúng ta đã sớm bị Triệu Nghị trêu đùa đến chết.”
Lâm Thư Hữu hơi nhíu mày, nhưng không phản bác.
Có thể chê trách ba con mắt về nhân phẩm, nhưng không thể nghi ngờ năng lực của hắn.
Nếu không có Tiểu Viễn ca, bọn họ thậm chí không đủ tư cách ngồi cùng bàn với ba con mắt.
Đàm Văn Bân cười nói: “Ta chỉ là cảm thán đôi chút, ngươi sao lại thật sự đặt tâm tư vào? Binh đối binh, vương đối vương, ở tầng lớp của chúng ta, chúng ta mới là người áp đảo bọn họ.”
Lâm Thư Hữu: “Bân ca, Trần Lâm hình như đã biết thân phận không tầm thường của chúng ta.”
Đàm Văn Bân: “Ngươi quá coi thường trí thông minh của con gái người ta rồi.”
Lâm Thư Hữu: “A?”
Đàm Văn Bân: “Đêm đó ngươi đánh chết lão già kia, sáng hôm sau nàng đã vào bếp làm điểm tâm. Ngươi nghĩ nàng thật sự là người cần cù chịu khó sao?”
Lâm Thư Hữu: “Ta thật sự chưa từng để ý điểm này.”
Đàm Văn Bân: “Trong mắt lão thái thái nhà chúng ta, Trần gia chỉ là một tiểu hộ nghèo, nhưng trên giang hồ cũng xem như là gia tộc có chút thế lực. Con gái nhà người ta dù sao cũng là tiểu thư, cần gì phải ngày nào cũng vào bếp?
Hiện tại còn cùng Manh Manh đi làm quan tài.
Nếu Trần gia thực sự sống cuộc sống thế này, chẳng cần Lư gia ra tay, chính họ cũng đã suy tàn rồi.
Có điều, nàng đã gặp Triệu Nghị, biểu hiện từ trước đến nay cho thấy, hiểu biết của nàng về chỗ chúng ta, đã bị đập tan không thương tiếc.”
Lâm Thư Hữu khẽ gật đầu.
Đàm Văn Bân: “Nếu từ nay về sau, nàng càng đối với nơi này, đối với ngươi thêm phần ân cần, vậy thì không sao, có thể tiếp tục.
Còn nếu bỗng trở nên lạnh nhạt, lại mang theo chút trách móc ngươi vì sao không sớm nói thật với nàng, thì ta sẽ đổ đầy xăng xe cho nàng, bảo nàng tranh thủ quay về Kim Lăng.”
Lâm Thư Hữu: “A? Không lẽ về sau…”
Đàm Văn Bân: “Vì ta biết, ngươi dính chiêu này.”
Lâm Thư Hữu hơi ngượng ngùng, nói ra ý nghĩ thật trong lòng: “Ta luôn cảm thấy thêm yếu tố bối cảnh vào thì hơi…”
Đàm Văn Bân: “Lại là vấn đề cũ, là thích tiền của ngươi hay là thích con người ngươi?”
Lâm Thư Hữu ngẫm nghĩ một chút, rồi gật đầu.
Đàm Văn Bân: “Điều kiện vật chất vốn đã là một phần mị lực cá nhân của ngươi, không cần phải cố tách bạch làm gì.
Lúc trước, nếu cha mẹ ta không công tác trong đơn vị nhà nước, thì phụ mẫu của Vân Vân cũng không dễ dàng gật đầu cho chúng ta đến với nhau.
Nếu ta chỉ là một A Phi tầm thường, thi đại học không nổi, điều kiện gia đình lại tệ, Vân Vân cùng lắm chỉ thích ta trong thời gian học phổ thông, đợi nàng lên đại học rồi, chúng ta sẽ khó mà còn liên lạc hay gặp lại.”
Lâm Thư Hữu: “Bân ca, sao ngươi lại…”
Đàm Văn Bân phả ra một vòng khói thuốc về phía A Hữu, cười nói: “Thực tế đến vậy sao?”
Lâm Thư Hữu: “Ta cảm thấy Vân Vân không phải người như thế.”
Đàm Văn Bân gật gù: “Ừm, nàng có lẽ không phải, nhưng ta là.”
Lâm Thư Hữu không biết nên nói gì tiếp theo.
Đàm Văn Bân vỗ vai Lâm Thư Hữu, chậm rãi nói: “Trên đời này có tình yêu nồng nàn cuồng dại, nhưng thứ tình cảm dựa trên hiện thực thường bền chắc hơn, và thời hạn cũng dài lâu hơn.”
Lâm Thư Hữu: “Cảm giác như hiểu, mà cũng cảm giác như chưa hiểu…”
Đàm Văn Bân: “Đừng nghĩ nhiều, cứ làm theo lòng mình. Ngươi nói là không có kinh nghiệm yêu đương, nhưng ta sẽ ở bên cạnh nhìn xem.
Có chút huyễn hoặc, có chút bạo lực, ôm người ta đi đánh người, còn tưởng là khiến người ta cảm động đến mức móc tim móc phổi, cuối cùng lại khiến người ta một thân đầy máu.
Không phải con đường bình thường, nhưng mở ra một lối riêng cũng hiệu quả lắm, con gái người ta khả năng thật sự bị dính chiêu.
Hẹn hò bình thường thì kéo dài lê thê, kiểu hình tượng này lại có thể khiến người ta nhớ suốt đời.”
Lâm Thư Hữu: “Lúc ấy ta thật sự không suy nghĩ theo hướng đó.”
Đàm Văn Bân: “Chậm rãi rồi sẽ đến. Ngoại trừ Đồng Tử, chẳng ai thật sự giục ngươi đâu, đừng cho bản thân quá nhiều áp lực. Tình cảm vốn là chuyện không thể cưỡng cầu.”
Nói rồi, Đàm Văn Bân đưa tay mở mắt Lâm Thư Hữu ra, nhắc nhở:
“Đồng Tử, ta đã nói mấy câu có ích cho ngươi trước mặt Tiểu Viễn ca rồi. Ngươi lại không biết thu liễm, thì đợi đến lúc Tiểu Viễn ca tự mình ra tay trấn áp phong ấn cho ngươi đi.”
Đồng Tử: “Kê Đồng, mau thay ta cảm tạ Đàm tổng quản.”
Lâm Thư Hữu: “Đồng Tử nói, ai cần ngươi lo.”
Đồng Tử: “Tiểu tử ngươi muốn tạo phản! Ta khổ tâm như thế, rốt cuộc là vì ai!”
Lâm Thư Hữu bật cười, Đàm Văn Bân cũng cười theo.
Lưu di: “Ăn cơm trưa đi nha.”
Khi nhà Lý Tam Giang đã đủ mặt, mấy bàn cơm được dọn ra.
Nhuận Sinh vốn ngồi một góc ăn một mình, chủ yếu là không muốn khói nhang làm phiền người khác. Sau đó Lâm Thư Hữu gia nhập, rồi lại thêm Đàm Văn Bân trở về, thân thể đang trong lúc cần đại bổ, cũng nhập cuộc thi ăn, liền hình thành thế “Tam quốc tranh bá” trên bàn cơm.
Lý Tam Giang nâng chén rượu, nhấp một ngụm, nhìn ba tên như trâu mộng đang ăn hăng say, khẩu vị của ông ta cũng tốt lên không ít.
Thấy lão Điền đầu tự đẩy xe lăn đi lên, Lý Tam Giang liền gõ đũa vào bát, nhiệt tình mời gọi:
“Đến đây, tiểu lão đệ, ngồi chỗ ta, cùng nhau uống hai chén!”
Lão Điền đầu quay đầu nhìn Triệu Nghị, Triệu Nghị gật đầu.
“Đến, cùng lão ca ca ngươi uống một chút.”
Hai người chạm chén, cạn sạch trong một hơi.
“Lão đệ, chân ngươi làm sao thế?”
“Bị liệt, nửa người.”
“Nha, thế thì phiền rồi.”
“Không sao, lúc đầu không quen, giờ cũng thích nghi. Dù sao còn có chút tay nghề, vẫn có thể phát huy chút tác dụng.”
“Vậy thì đúng thật, cái đầu đá của ngươi vung lên cũng không tệ.”
“Ha ha ha.”
Lý Tam Giang như chợt nhớ ra chuyện gì, nói:
“Bên này có một lang trung giang hồ, tay nghề cũng thường thôi, phần lớn bệnh không chữa khỏi, nhưng đôi khi lại trị được mấy ca nan y. Lão đệ có muốn thử vận may không?”
Lão Điền đầu ngẩn ra một chút. Vết thương của hắn đâu phải bình thường, là năm xưa vì cứu thiếu gia mà ngã xuống, lại bị cổ độc xâm nhập, giờ đã thấm vào kinh mạch, không còn khả năng giải được.
Nhưng thấy Lý Tam Giang nói vậy, hắn cũng không muốn làm mất hứng, bèn giả vờ như suy nghĩ một lát, rồi nói:
“Thật sao? Vậy thì tốt quá! Lão ca, làm phiền ngươi giúp ta liên hệ một chút.”
“Được! Hắn trong thôn số nhà là bao nhiêu nhỉ? Ta nhớ hình như có ghi lại đâu đó…”
Lưu di bưng tới một bát canh bí đao hầm sò, đặt xuống rồi nói:
“Lang trung ấy tháng trước đã rời đi rồi, người nhà hắn còn mua một lô giấy đâm cùng ghế băng từ chỗ chúng ta.”
Lý Tam Giang kinh ngạc: “Cái gì? A… hình như đúng là có chuyện đó, nhưng sao ta lại quên mất nhỉ, không phải, lúc ấy ta nên đến nhà hắn ngồi trai mới đúng.”
Lưu di: “Ngày đó có một nhà khác ra giá cao hơn, ông liền đi qua bên kia rồi.”
Lý Tam Giang lúng túng, giơ chén lên, nói với lão Điền đầu:
“Nào, lão đệ, ta cạn thêm một chén nữa.”
“Làm luôn.”
Uống xong, lau miệng, Lý Tam Giang vỗ nhẹ trán mình: “Ai da, ngươi xem ta đấy, tuổi lớn rồi, trí nhớ chẳng ra sao.”
Lão Điền đầu: “Lão ca còn đỡ, đầu óc ta thì đã chẳng còn dùng được nữa rồi.”
Triệu Nghị bưng bát cơm, vốn muốn ngồi chen vào chỗ của họ Lý, nhưng thấy bên cạnh Lý là A Lê, cũng không dám bước lên.
Lão thái thái ăn một mình một bàn tròn, hắn cũng không dám ngồi.
Manh Manh cùng tỷ muội nhà họ Lương ngồi một bàn, nhưng bàn đó còn có Lưu di và Tần thúc.
Cuối cùng, Triệu Nghị đành chen vào chỗ của Đàm Văn Bân và Nhuận Sinh, ngồi sát bên cạnh Lâm Thư Hữu.
Lâm Thư Hữu nhíu mày ghét bỏ: “Làm gì vậy?”
Triệu Nghị nói: “Tranh nhau nổi tiếng.”
Sau bữa ăn, Lý Tam Giang liền dẫn theo đoàn xiếc nhà họ Triệu xuất phát.
Do chủ nhà tổ chức tiệc tại tửu lầu trong trấn, nên không cần mang theo bàn ghế, chỉ cần đưa đâm giấy, vì thế Tần thúc và Hùng Thiện cũng rảnh rỗi, cho nên Lâm Thư Hữu và Nhuận Sinh đều ở lại trong nhà.
Thừa dịp rảnh rỗi, Nhuận Sinh liền đẩy chiếc xe xích lô ra, đợi Ám Manh lên xe xong, liền cưỡi xe đi về phía Tây Đình trấn.
Trần Lâm đứng trên đập Tử, nhìn theo bóng dáng hai người họ dần dần khuất xa, bất giác khẽ mân mê ngón tay.
Quay đầu lại, liền thấy Đàm Văn Bân đang xoay chìa khóa xe, vẫy tay chào nàng.
Đó là chiếc xe con của nàng, Đàm Văn Bân lái xe chở Chu Vân Vân ra ngoài hóng gió.
Lâm Thư Hữu nhìn bóng dáng Trần Lâm đứng đó, rồi lại dời ánh mắt, nhìn ra cánh đồng phía xa, rồi lại ngẩng đầu ngắm bầu trời xanh cùng mây trắng.
Cuối cùng, hắn quyết định đi giúp Hùng Thiện dọn dẹp cá đường.
Hắn đứng dậy bước ra ngoài.
Trần Lâm nhìn bóng dáng hắn, mím môi, muốn gọi mà lại thôi.
A Hữu cảm nhận được, nhưng lại không tiện quay lại.
Ngược lại, Lưu di không nhịn được trước, liền gọi: “A Hữu, dẫn nha đầu ra ngoài dạo chơi đi.”
Lâm Thư Hữu lập tức dừng bước, trước nhìn về phía Lưu di, sau đó quay sang nhìn Trần Lâm, đưa tay chỉ ra ngoài.
Trần Lâm liền chạy chầm chậm đến bên hắn, cùng nhau ra ngoài.
Lưu di cười khổ: “Chưa từng thấy ai giống như A Hữu, tốn sức như vậy.”
Liễu Ngọc Mai nói: “Khi chú tâm đến ai, sẽ là như thế, đã quyết định thì không đổi thay.”
Lão thái thái rất thưởng thức phẩm chất này của A Hữu, đối với tình cảm là vậy, đối với bằng hữu cũng là như thế.
Lưu di nhỏ giọng: “Nhưng Tiểu Viễn và A Lê, lúc trước chơi đùa với nhau thì nhanh hơn nhiều.”
Liễu Ngọc Mai lập tức đáp: “Cái đó sao có thể giống nhau?”
Lưu di: “Nha, sao lại không giống?”
Liễu Ngọc Mai: “Hai đứa nó là hài tử thông minh, tự nhiên sẽ tiến triển nhanh hơn.”
Nói rồi, Liễu Ngọc Mai ngẩng đầu nhìn lên sân thượng tầng hai.
Vừa ăn trưa xong không bao lâu, hai đứa trẻ liền nằm trên ghế mây, từ từ lim dim.
Ngày hôm nay nắng không gắt, ấm áp dễ chịu, thỉnh thoảng có làn gió nhẹ thổi qua, thật sự rất thích hợp để ngủ trưa ngoài trời.
Nhưng thiếu niên và nữ hài kia không phải đang ngủ, mà là đang đánh cờ vây – đây cũng là một loại huấn luyện mà cả hai đã sớm thành thói quen.
Trong giấc mơ của A Lê, Lý Truy Viễn có thể rèn luyện ý thức cường độ cao cho nàng, khi còn nhỏ chỉ cần vừa bước vào nhìn hắn thôi đã choáng váng, thất thần rất lâu. Hiện tại theo thời gian trưởng thành, đến đây cũng chẳng khác nào về nhà.
Ngoài cánh cửa, có mây trôi trăng tỏ, cũng có bầu trời xanh cao rộng.
Mảnh đất từng bị quỷ khí âm u và tà ma hoành hành, nay đã khôi phục dáng vẻ nguyên sơ cổ phác của vùng quê cổ đại.
Lý Truy Viễn cùng A Lê rời khỏi cửa, ngồi xuống bên cạnh giếng cổ phía trước.
Dưới đáy giếng dường như có vật gì đó giấu kín, thỉnh thoảng phát ra những âm thanh rất nhỏ, nhưng không dám thực sự lộ diện.
Còn trên đỉnh đầu, bọn chúng vẫn còn tồn tại, lại càng thêm ẩn tàng. Mà… khi thiếu niên bước tới, chúng thậm chí còn hiểu ý mà chủ động tạo ra bầu trời xanh mây trắng, tạo nên không khí yên bình.
Trên một làn sóng là dấu tích của Địa Tạng Vương Bồ Tát, làn sóng còn lại là của Long Vương gia, khiến khi ngươi đối mặt với tầng tầng bọt nước dâng cao, thì đám tà vật ngày xưa vốn chẳng ra gì, tự nhiên trở nên ngoan ngoãn thuần phục.
Công thủ đổi chỗ.
Hiện tại, khoảng cách giữa hai làn sóng, nếu Lý Truy Viễn nguyện ý ra tay, hoàn toàn có thể giống như lúc đối phó mộng quỷ trước kia, tự tạo chuỗi nhân quả, bắt vài con tà ma triệt để tiêu diệt chơi đùa.
Đây không tính là sóng, nhưng Lý Truy Viễn cảm thấy, thiên đạo đang tạo điều kiện thuận lợi cho mình.
Dù sao, sự trùng hợp trên đời có ngàn vạn loại, không phải tất cả đều chỉ là bọt nước – nơi này chính là tồn tại một hệ thống sắp đặt vô cùng rộng rãi.
Chỉ là, hiệu suất kiểu này quá chậm, tà ma ở đây lại quá nhiều, như kiểu Ngu Công dời núi tạm thời không có ý nghĩa, vẫn phải đợi đến khi mình thực sự trở thành Long Vương, rồi hãy thỉnh thần tiên xuống dời núi.
“Ục ục… ục ục…”
Vật kia dưới giếng vẫn còn đang quẫy đạp, nhưng khi Lý Truy Viễn nghiêng người cúi đầu nhìn xuống lần nữa, nó lại lập tức trở nên tĩnh lặng.
Đầu tà ma kia, muốn thể hiện sự tồn tại đặc biệt của mình, nhưng lại không dám đối diện với ánh mắt của thiếu niên.
Lý Truy Viễn mở miệng: “Ra đi.”
Dưới giếng im ắng.
Lý Truy Viễn vươn tay, làm bộ muốn bắt lấy nó.
“Xoạt” một tiếng, một sinh vật giống như rắn nhưng không phải rắn, đỉnh đầu nhô lên một đoạn như sợi tơ dài, từ dưới giếng lao vụt lên, thân thể lấp lánh, giọt nước văng tung tóe, tạo nên một vầng cầu vồng, hình thành cảnh tượng rực rỡ.
Lập tức, nó lại hạ xuống, chui trở lại trong giếng.
Lý Truy Viễn nói: “Tiếp tục.”
Nó lại bay lên lần nữa, cảnh đẹp tiếp tục.
Sau khi hạ xuống, chưa đợi thiếu niên ra lệnh, nó lại tự động bay ra, cứ thế vòng đi vòng lại, khiến phía trên giếng cổ liên tục treo cầu vồng.
Lý Truy Viễn đưa tay chạm vào một cầu vồng gần nhất trước mắt, thật sự có thể kéo ra một sợi, đưa cho A Lê, nàng thổi nhẹ một cái, vô số bong bóng cầu vồng bay ra, cực kỳ đẹp mắt.
Màu sắc ấy, cách chơi ấy, còn thú vị hơn nhiều so với những bong bóng nước mua sau rạp chiếu phim.
A Lê chơi rất lâu, Lý Truy Viễn cũng bồi nàng rất lâu, đầu tà ma kia thì nhảy nhót né tránh càng lâu.
Chờ chơi chán rồi, thiếu niên mới nắm tay nữ hài trở về nhà.
Đầu tà ma ngừng lại, thân thể ghé sát miệng giếng.
Trong mắt nó, oán khí ngưng tụ nồng đậm, kéo theo cả những dải cầu vồng xinh đẹp cũng trở nên đen kịt.
Thiếu niên đang định bước lên bậc cửa, thì khựng lại, chậm rãi quay đầu.
Cầu vồng lại xuất hiện, sinh vật kia tiếp tục nhảy vọt lên, còn chủ động thổi ra vô số bong bóng.
Thiếu niên không hoàn toàn quay đầu, mà chỉ bước tiếp vào nhà, cùng nữ hài quay lại hiện thực.
A Lê đi đến trước bàn học, trải ra một bức họa vừa hoàn thành.
Trên đó là một bức tranh chưa hẳn hoàn mỹ, nhưng là công sức nàng thiết kế rất lâu.
Trong tranh là một ngọn núi, hai bên xanh ngắt cao vút, ở giữa là một con đường núi.
Thiếu niên đứng dưới, đang đi lên; phía trên là Ngu Thiên Nam trong hắc bào, đang đi xuống.
Chính là vì phần điểm mấu chốt không hợp lý, nên A Lê đã lấy cách này làm lời giải thích.
Ngày xưa Long Vương xuống núi, nay đối diện với Tiểu Viễn đang lên núi – tượng trưng cho sự tán thành và giao lưu lẫn nhau.
A Lê nhìn thiếu niên, chờ mong phản ứng.
“Rất tốt, thật sự rất tốt.” Lý Truy Viễn gật đầu hài lòng.
Ít nhất, trong tranh không có bản thể của mình, cũng không có con chó lười kia.
“Nhưng mà, A Lê, ta cảm thấy bức họa này có thể phong phú hơn chút nữa, ví dụ thêm con chó nhỏ bên người Ngu Thiên Nam. Dù sao thì nó mới thật sự là nhân vật chính của làn sóng kia.”
A Lê dùng ngón tay khoanh một vòng dưới chân Ngu Thiên Nam, rồi dời tay chỉ về phía sau lưng Lý Truy Viễn, ý rằng đã có một con chó ở đó, giờ lại thêm nữa thì không cân đối, nhìn không đẹp.
Lý Truy Viễn: “Vậy thì họa Triệu Nghị vào đi.”
Việc của Hùng Thiện lần này làm rất thuận lợi.
Vừa đến nơi Lý đại gia nhận thầu cá đường, Lâm Thư Hữu phát hiện thật sự chẳng có việc gì làm.
Nhưng lần này không phải đi một mình, bên cạnh còn có Trần Lâm, cứ thế đứng ngơ ngác đến rồi lại ngơ ngác trở về, khiến Lâm Thư Hữu cảm thấy bản thân ngốc nghếch.
Nhưng không quay về thì còn biết làm gì?
Trần Lâm nói: “Lưu di bảo tối nay sẽ nấu canh cá cho mọi người ăn.”
“Vậy thì được, ta đi bắt cá.” Lâm Thư Hữu xắn tay áo, chuẩn bị tìm dụng cụ bắt cá, nhưng hắn lập tức nhận ra — đây là cá đường mới lật, mới thả cá con.
Trần Lâm: “Bên cạnh là con sông, chúng ta đi câu cá có được không?”
Lâm Thư Hữu gật đầu: “Ừm.”
Trần Lâm: “Lúc nãy ta thấy bờ sông có một chiếc thuyền neo lại.”
Lâm Thư Hữu: “Đó là thuyền nhà người khác, muốn dùng phải nói trước với họ, phiền phức lắm.”
Trần Lâm: “Vậy thì không đi thuyền, ngồi bên bờ câu cũng được.”
Lâm Thư Hữu: “Ý ta là trong nhà có sẵn thuyền.”
Nói xong, Lâm Thư Hữu liền đi tới bên cá đường, đặt chiếc thuyền nhỏ đang nổi trên mặt nước sang một bên, rồi ngồi xổm xuống, bắt đầu nâng nó lên.
“Đi thôi.”
“Được.”
Lâm Thư Hữu khiêng thuyền ra bờ sông, Trần Lâm đi theo phía sau, vừa nhìn bóng lưng hắn vừa lúc cười, lúc lại lo lắng.
Đặt thuyền xuống sông xong, Lâm Thư Hữu bước lên trước, sau đó quay lại nói với Trần Lâm:
“Lên đi.”
Trần Lâm có chút chần chừ.
“Lên đi, đừng rề rà.”
Trần Lâm bước lên.
Lâm Thư Hữu dùng lực đạp chân một cái, thuyền trôi khỏi bờ, rẽ sóng đi vào giữa dòng.
“Tốt, tiếp theo có thể câu cá…”
Lúc này Lâm Thư Hữu mới chợt nhận ra – vừa rồi thúc giục người ta lên thuyền, lại quên chuẩn bị cần câu.
Đồng Tử: “Đồ đần.”
Trần Lâm ngồi trên thuyền, hai chân chéo nhau, tay đặt trên gối, mang khí chất đại gia khuê tú, lại pha thêm nét nhỏ nhắn xinh xắn như bích ngọc.
Nàng nhìn quanh hai bên bờ, nhẹ giọng nói:
“Ngươi làm đúng đấy, cảnh đẹp như vậy không nhìn, chỉ để câu cá thì thật uổng.”
Lâm Thư Hữu: “Ta là quên mang cần câu.”
Trần Lâm che miệng cúi đầu, lần này thật sự bật cười.
Lâm Thư Hữu: “Ngươi chờ, ta lên bờ lấy, rất nhanh sẽ quay lại.”
Đồng Tử: “Sao ngươi không xuống nước bắt cá luôn đi?”
Lâm Thư Hữu: “Đúng! Ta bắt cá luôn cũng được!”
Đồng Tử: “….”
“Tùm!” Một tiếng, Lâm Thư Hữu nhảy xuống sông, chìm hẳn vào trong nước.
Trần Lâm hơi kinh ngạc, nghiêng người tìm kiếm, lại không thấy bóng dáng Lâm Thư Hữu đâu.
Vừa vào nước, Lâm Thư Hữu chỉ cảm thấy mặt mình – vốn vì nụ cười của Trần Lâm mà nóng bừng – rốt cuộc được làm dịu đi.
Bạn đang đọc truyện tại prostab2016.org. Chúc vui vẻ!!!
Thụ Đồng mở ra, cá trong nước hiện rõ trước mắt.
Chỉ thấy thân hình hắn di chuyển cực nhanh dưới nước, ra tay như chớp, không lâu sau đã bắt được hai con cá lớn, rồi không nổi lên mặt nước mà trực tiếp ném lên thuyền.
Cá bay khỏi mặt nước, rơi trúng thuyền một cách chính xác.
Rồi con thứ hai, con thứ ba, con thứ tư…
Hiệu suất như vậy, danh xưng Bạch Hạc Chân Quân quả không hổ danh!
Chờ bắt sạch cá trong khu vực này, Lâm Thư Hữu mới nổi lên.
Trên thuyền, để tránh cá nhảy ra ngoài, Trần Lâm ngồi xổm dùng tay ngăn, vừa la hét vừa bật cười, tuy có phần luống cuống, nhưng vẫn rất sinh động, rất đáng yêu.
Lâm Thư Hữu trèo lên thuyền, giúp nàng giải vây.
Chỉ thấy hắn liên tục vung tay, vỗ nhẹ từng con cá. Rất nhanh, đám cá hoặc choáng hoặc chết hẳn, nằm im bất động giữa hai người.
Vì buổi hẹn hò giữa một nam một nữ này, lại tăng thêm một tầng tĩnh lặng cùng mùi tanh cá.
Đồng Tử: “Ngươi thật là nhân tài!”
Lâm Thư Hữu ngồi xuống, thở một hơi dài.
Trần Lâm định tìm vật gì lau nước giúp hắn, không tìm được thứ thích hợp, bèn vén tay áo của mình lên, nghiêng người tới, giúp hắn lau mặt.
Lâm Thư Hữu mặt nghiêm như thể đang bị bôi thuốc.
Trần Lâm: “Nếu như buổi ra mắt này còn tính, vậy thì hiện tại ta đã rất thích ngươi rồi.”
Buổi ra mắt vốn do người ngoài sắp đặt, dù Chu Vân Vân là người mời, thì cũng là mặt ngoài.
Lâm Thư Hữu: “Nha.”
Trần Lâm: “Sau đêm đó, ta biết ngươi rất lợi hại, cũng hiểu nhà ngươi có bối cảnh. Nhưng hôm nay ta vẫn bị dọa sợ, nghĩ đến cảnh Triệu thiếu gia dập đầu, tim ta vẫn còn run.”
Lâm Thư Hữu: “Da trên trán hắn, dày lắm.”
Trần Lâm: “Triệu gia, chẳng phải chính là Long Vương gia sao?”
Lâm Thư Hữu: “Thật ra, cũng không đến mức chính tông như vậy.”
Trước mặt Tiểu Viễn ca, Triệu Nghị chưa từng dám tự xưng là Long Vương gia.
Trần Lâm: “Ta vừa sợ vừa kinh, nếu như ngươi thật sự để mắt tới ta, thì dựa vào thế lực nhà ngươi, Trần gia chúng ta cũng không cần sợ Lư gia nữa.”
Đồng Tử: “Ai, đúng là chưa trải đời.”
Lâm Thư Hữu: “Đây không phải thế lực nhà ta, là của Tiểu Viễn ca. Ta chỉ là người hầu bên cạnh Tiểu Viễn ca thôi.”
Trần Lâm: “Đạo lý ‘trước cửa tể tướng không có quan thất phẩm’ ta cũng hiểu, có tầng quan hệ này, Lư gia chắc chắn không dám lỗ mãng với Trần gia.”
Đồng Tử: “Nha đầu này cũng thẳng tính, không giả dối.”
Lâm Thư Hữu: “Còn nữa, ân oán giữa Trần gia các ngươi với Lư gia, chúng ta thật sự không can thiệp.”
Trần Lâm nghe vậy, mím môi, nhưng nụ cười vẫn không tắt, tiếp tục giúp hắn lau nước, nói:
“Ta biết, là ta từ đầu đã không nắm được cơ hội, lại còn muốn trèo cao, trông thật buồn cười. Vừa rồi chỉ là muốn nói ra suy nghĩ trong lòng thôi.”
Lâm Thư Hữu: “Bởi vì Lư gia, chẳng bao lâu nữa sẽ không còn tồn tại.”
Trần Lâm: “…”
Đồng Tử: “Tốt, tiếp tục đi.”
Lâm Thư Hữu cuối cùng cũng có đủ dũng khí nghiêng đầu, nhìn về phía Trần Lâm, nhẹ nhàng hất đi dáng vẻ tự cho là ung dung:
“Ngươi thật ngốc, lại cho rằng bọn ta sẽ giữ lại…”
Lời còn chưa dứt, giọng Lâm Thư Hữu đã run lên – vì Trần Lâm đã tựa đầu vào ngực hắn.
Đêm đó Lâm Thư Hữu tuy ôm lấy nàng, nhưng trong lòng không hề có chút tạp niệm, chỉ muốn chứng minh bản thân.
Còn hiện tại, trong hoàn cảnh thế này, trong lòng hắn cuộn lên gợn sóng.
Đồng Tử: “Tim ngươi đập thật náo loạn.”
Chiếc thuyền ấy cứ thế trôi trên mặt sông.
Cô gái nhỏ, cũng cứ thế gối đầu lên ngực A Hữu.
Tay Thư Hữu nhiều lần muốn nâng lên ôm lấy vai nàng, nhưng cuối cùng lại buông xuống.
Hắn cảm thấy khoảnh khắc này rất đẹp, nên không muốn phá vỡ nó.
Hồi lâu sau.
Trần Lâm: “Thật ra, đêm ngươi giết người đó, ta thấy rất mê người.”
Lâm Thư Hữu: “Ta… a…”
Trần Lâm: “Trong nhà không bảo vệ được ta, ta với ca ca coi như bị trục xuất khỏi gia tộc. Về sau, ngay cả ca ca cũng ra ngoài hành tẩu giang hồ, chỉ còn lại một mình ta, rất sợ hãi.”
Lâm Thư Hữu: “Ừm…”
Trần Lâm: “Ngươi là muốn tiếp nhận mặt tối của ta sao?”
Lâm Thư Hữu: “Đều được.”
Đồng Tử: “Thế đạo thật sự thay đổi rồi, đến cả ngươi – thằng thật thà – cũng học được gạt người.”
Trần Lâm: “Ta vốn là mặt tối, mặt sáng là do ta tạo ra, để nhìn giống như mạnh mẽ…”
“Có lẽ, lúc chế tạo quá cố sức, để lại cho ngươi ấn tượng không tốt.”
Lâm Thư Hữu: “Muốn giương… ức…”
Đồng Tử: “Tên nhóc này thật biết lựa từ.”
Trần Lâm: “Ta muốn nói với ngươi, ta rất hài lòng về ngươi. Ta thích ngươi anh tuấn, thích ngươi lợi hại, thích ngươi có bối cảnh.”
Lâm Thư Hữu: “Ta thích ngươi…”
Trần Lâm ngẩng đầu nhìn mặt Lâm Thư Hữu, ánh mắt trong veo, chờ mong câu trả lời.
Đồng Tử: “Mắn đẻ!”
Lâm Thư Hữu: “…Ôn nhu.”
Dưới ánh hoàng hôn, Lâm Thư Hữu vác hai bao tải lớn cá, cùng Trần Lâm sóng vai trở về nhà.
Số lượng cá này quá nhiều, canh cá tối nay khẳng định sẽ dư, làm cá đông lạnh cũng không hết, có lẽ còn phải đem đi ướp.
Lưu di: “Nhiều thế này? Có còn sống không? Còn sống thì giữ lại nuôi.”
Lâm Thư Hữu hơi lúng túng: “Không sống nổi nữa.”
Đám cá bị đập choáng ấy, vì hai người nán lại trên thuyền quá lâu, rốt cuộc chết cả.
Lưu di: “Ôi chao, không biết còn tưởng trong thôn chúng ta có bầy hạc đến, giẫm sạch cá trong sông rồi cơ đấy.”
Nghe vậy, mặt Lâm Thư Hữu lập tức đỏ lên.
Hắn hiểu – là khí tức Bạch Hạc Chân Quân của mình khi bắt cá dưới nước bị Lưu di phát hiện.
Trần Lâm nói: “Lưu di, ngài nghỉ ngơi, để con xử lý.”
Lưu di: “Nhiều cá như vậy, một mình con làm sao xuể?”
Trần Lâm: “Không sao, con cùng A Hữu làm chung, đợi dọn dẹp xong, sẽ mời Lưu di đến nấu.”
“Vậy được.” Lưu di đến bên lão thái thái, rót một ly trà, cười nói:
“Xem ra có tiến triển rồi.”
Liễu Ngọc Mai nhấp một ngụm trà: “Cũng phải cảm ơn cái hố này.”
Ánh mắt Lưu di dời xuống mặt đất xi măng, nhìn thấy cái hố nhỏ buổi sáng Triệu Nghị đập ra.
“Ngài nói đúng, nha đầu kia đúng là đầu óc thông minh, có tâm tư.”
Buổi sáng còn ngơ ngẩn, buổi chiều đã biết thúc đẩy quan hệ thêm một bước.
Người bình thường căn bản không kịp điều chỉnh, càng không có hành động mau lẹ như vậy.
Liễu Ngọc Mai: “Có tâm tư, biết nắm lấy cơ hội để trèo lên – là ưu điểm. Ta ghét nhất là loại phải bưng bít, giấu giếm, đi đường chết.”
“Trước kia trong đại trạch môn, kiểu người này dễ sống hơn, bởi vì biết rõ nàng muốn gì, nàng cũng biết ta muốn gì, không có nhiều trò vớ vẩn.”
Lưu di: “A Hữu hình như cũng có chút để ý.”
Liễu Ngọc Mai: “Hậu sinh non nớt, sao chịu nổi khảo nghiệm kiểu này?”
Lưu di: “Chỉ là cảm thấy hơi nhanh thôi.”
Liễu Ngọc Mai hất hàm lên chỉ về phía trước – nơi hai đứa nhỏ đang cãi nhau chơi đùa.
Lưu di: “Chính ngài nói, hai đứa đó là hài tử thông minh, không nhanh mới lạ.”
Liễu Ngọc Mai: “Không có cái gọi là nhanh không ổn, người thật sự ưu tú, bất kể nam hay nữ, vốn dĩ sẽ chẳng bao giờ rơi vào cái gọi là ra mắt.”
Lưu di hỏi: “Vậy Tráng Tráng giúp nó an bài là vì gì?”
Liễu Ngọc Mai đáp: “Sợ là muốn giúp nó giải khai khúc mắc gì đó thôi.”
Lưu di nói: “A Hữu nhìn qua, không giống như chưa từng bị tình cảm tổn thương.”
Liễu Ngọc Mai: “Chính là từng thích một người không nên thích.”
Lưu di lập tức hứng thú, ghé sát mặt lại, cố ý hạ thấp giọng:
“Ngài đoán thử xem, là ai?”
“Ai mà biết, không chừng là cô giáo, hoặc là một quả phụ có vài đứa nhỏ mà vẫn còn phong vận.”
Lưu di chợt cảm thấy câu chuyện mất vui, quả dưa này xa vời quá, vận chuyển về đây cũng hết ngon rồi.
“Ta đi giúp họ giết cá, không tối nay lại trễ bữa cơm.”
Chờ Lưu di đi khỏi, Liễu Ngọc Mai đặt chén trà lại bàn, khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười mang ý vị sâu xa:
“Còn cần đoán sao? Xem ai chủ động giúp nó sắp xếp thì biết.”
Buổi diễn xuất đầu tiên của đoàn xiếc nhà họ Triệu tại Cửu Giang đã thành công viên mãn.
Lão Điền đầu ngồi trên xe lăn biểu diễn các loại trò ném – ngoài đá còn có chén dĩa, cuối cùng thậm chí ném phi tiêu, mà người đứng đối diện, chính là một người đội chùm nho trên đầu.
Tỷ muội nhà họ Lương biểu diễn công phu cùng các loại tạp kỹ cũng khiến đám đông trầm trồ khen ngợi.
Hấp dẫn người ta nhất, vẫn là tiết mục của Triệu Nghị.
Hắn trước biểu diễn dùng ngực đập vỡ tảng đá lớn, một búa xuống, ngực hắn máu me đầm đìa, khiến mọi người kinh hô. Cuối cùng lại bình thản đứng lên, phủi phủi người, tỏ ý không sao cả.
Sau đó Triệu Nghị tiếp tục diễn ảo thuật – những trò cơ bản đã rất đặc sắc, hắn lại còn biểu diễn tại chỗ “Độc Tâm Thuật”, khiến mọi người ồ lên tán thán.
Khách hàng lớn không hổ là khách hàng lớn – không chỉ không khấu trừ thù lao, thấy buổi diễn hiệu quả còn giúp bản thân “kiếm mặt”, họ còn thưởng thêm một khoản phí vất vả.
Trên đường về, Lý Tam Giang đưa tiền diễn cho Triệu Nghị, Triệu Nghị nhận rồi liền phân nửa trả lại cho Lý Tam Giang.
Lý Tam Giang ngạc nhiên: “Là ý gì?”
Triệu Nghị: “Tiền giới thiệu.”
Lý Tam Giang: “Ngươi coi đại gia ta là loại người nào? Ta không lấy phần đó.”
Triệu Nghị: “Đây là tâm ý.”
Lý Tam Giang: “Tâm ý thì ta nhận, tiền thì ngươi cầm đi.”
Triệu Nghị: “Nhưng bên ta có quy củ, diễn xiếc cũng như qua đao núi lửa biển, theo lệ cũ, người giới thiệu được chia một phần, xem như phù hộ.”
Lý Tam Giang: “Còn có quy củ này?”
Triệu Nghị: “Có, lần này ngài cứ nhận đi, lần sau không theo lệ này nữa.”
Lý Tam Giang nhận tiền, nói: “Thành, ngươi nói muốn ở đây một thời gian ngắn, vậy coi như là tiền cơm, ta tính toán bù qua sớt lại.”
Triệu Nghị cuống lên: “Sao vậy được! Tiền cơm bọn ta tự lo!”
Lý Tam Giang: “Ta ở đây cũng có quy củ của ta.”
Triệu Nghị chỉ đành cười gượng.
Lý Tam Giang tụt lại phía sau, ngồi lên xe ba gác do Tần thúc kéo.
Tỷ muội nhà họ Lương nhịn đến trưa mới mở miệng hỏi:
“Thật sự muốn làm nghề phụ à?”
“Chẳng lẽ còn muốn diễn hoài sao?”
Triệu Nghị mặt trầm xuống, quét mắt nhìn các nàng, nghiêm túc nói:
“Không thấy Long Vương gia cùng họ Lý thuộc hạ đều đang giúp việc ở đây sao? Cứ theo mà làm, chỉ có lợi không có hại, nói không chừng lần sau còn có thể có vận may cứu được một mạng.”
Chủ nhà giữ lại ăn tối, vì thế đến khi đoàn người Triệu Nghị trở về thì trời đã muộn.
Trong nhà hết chỗ ở, Đàm Văn Bân đưa họ đến nhà Râu Quài Nón tá túc.
Triệu Nghị giả vờ bất mãn: “Họ Lý thật rảnh rỗi, đến tiếp đãi ta cũng không chịu ra mặt.”
Đàm Văn Bân: “Tính tình Tiểu Viễn ca, ngươi không phải không rõ. Hơn nữa ban ngày chẳng phải đã ngồi trên ghế mây với ngươi một lúc rồi sao?”
Triệu Nghị: “Vậy mà cũng tính? Chẳng lẽ còn muốn ta cảm kích?”
Đàm Văn Bân: “Đừng nói lời như vậy, dễ khiến người khác hiểu lầm – tưởng chúng ta là dựa vào giao tình thâm sâu.”
Triệu Nghị: “Các ngươi khi nào xuất phát?”
Đàm Văn Bân: “Ngày mai, ta dẫn đội, tranh thủ đi nhanh về nhanh.”
Triệu Nghị: “Không phải còn định giới thiệu cho ta một vị thần bí hay sao?”
Đàm Văn Bân: “Chuyện đó thì không tiện dẫn ngươi theo.”
Khi đến gần nhà Râu Quài Nón thì chưa phát hiện gì, nhưng lúc bước lên đập Tử, đổi sang đoạn rừng đào kia, cả đoàn người Triệu Nghị thần sắc đại biến.
Lão Điền đầu run rẩy lầm bầm: “Phúc địa linh dược, đây là nơi thích hợp trồng linh dược, sao lại đi trồng đào, quá lãng phí…”
Triệu Nghị vội bịt miệng lão:
“Lão Điền, nếu không muốn bị chôn làm phân bón, thì bớt nói linh tinh.”
Triệu Nghị từ từ buông tay, lão Điền an tĩnh lại, chỉ tay run rẩy về phía trước:
“Thiếu gia…”
Tỷ muội nhà họ Lương nắm chặt tay nhau, thân thể bắt đầu run, càng lúc càng dữ dội.
Triệu Nghị lập tức bước tới đá văng tay họ ra, phá vỡ liên kết dò xét.
“Nơi không nên nhìn thì đừng nhìn! Trên đường ta đã nói bao nhiêu lần, tới đây thì làm ơn trung thực làm cháu trai cho ta!”
Trước cơn thịnh nộ của Triệu Nghị, tỷ muội nhà họ Lương không dám hé miệng phản kháng, ngay cả ánh mắt cũng không dám chệch hướng.
Bởi vì vừa rồi họ dò xét – dưới rừng đào kia là đại khủng bố.
Triệu Nghị xoay người về phía Đàm Văn Bân: “Ta không ngờ các ngươi lại chơi lớn như vậy, dám làm hàng xóm với tồn tại loại này?”
Đàm Văn Bân: “Triệu thiếu gia, thất vọng rồi chăng?”
Triệu Nghị lắc đầu: “Không, rất kinh hỉ.”
Đàm Văn Bân: “Không thất vọng là tốt.”
Triệu Nghị: “Ta làm sao để gặp nó?”
Đàm Văn Bân chỉ về phía trước: “Đi vào là được. Nó muốn gặp ngươi thì sẽ gặp, không muốn… thì ngươi có thể sẽ chết.”
Triệu Nghị: “Họ Lý được, dựa vào đâu họ Triệu ta lại không được?”
Đàm Văn Bân lấy từ túi ra một cuốn sổ nhỏ: “Câu này ta có thể ghi lại làm di ngôn của ngươi không?”
“Được. Nhớ gửi về Cửu Giang giúp ta.”
“Nhất định.”
Triệu Nghị đi xuống đập Tử, bước vào rừng đào, hít sâu một hơi.
Đàm Văn Bân khoanh tay đứng nhìn náo nhiệt.
Không ngờ Triệu Nghị sau đó liền hướng vào rừng đào, cao giọng nói:
“Ta với Lý Truy Viễn là hảo bằng hữu, từng cùng nhau trải qua bao mưa gió, xem nhau là tri kỷ. Hắn giới thiệu nơi này cho ta, mời ta đến bái kiến. Nay tiểu tử đến, xin tiền bối tha thứ nếu có quấy rầy.”
Dứt lời, Triệu Nghị sải bước tiến vào.
Nơi này nguy hiểm, nhưng cũng là cơ duyên. Họ Lý đã được chỗ tốt, vậy mình… cũng nên thử một lần.
Nếu đã gặp bảo địa mà không dám vào, thì mới thật sự là chuyện cười!
Cánh hoa đào rơi rụng quanh người Triệu Nghị, như thành kính chỉ dẫn hắn tiếp tục tiến bước.
Trên mặt Triệu Nghị nở nụ cười – hắn đã được sự chấp thuận của tồn tại trong rừng đào này!
Hắn quay đầu muốn nhìn sắc mặt Đàm Văn Bân trên đập Tử phía sau.
Đàm Văn Bân chỉ vỗ nhẹ cánh tay, thần sắc khó đoán.
Thực ra trong lòng Đàm Văn Bân cực kỳ chấn động – phải biết ngay cả Tiểu Viễn ca khi muốn tiếp xúc vị bên trong đó, còn phải nhờ ràng buộc với đại nhân vật kia.
Vậy mà Triệu Nghị, lại thật sự tiến vào được!
Khi đi sâu thêm một đoạn, một bóng người xuất hiện phía trước Triệu Nghị, lờ mờ không rõ dung mạo.
Triệu Nghị khom người hành lễ: “Bái kiến tiền bối.”
Một giọng khàn khàn vang lên:
“Biết vì sao ta cho phép ngươi đến không?”
Triệu Nghị: “Tiểu tử ngu dốt, xin tiền bối chỉ dạy.”
“Vì ngươi giống ta.”
Trong lòng Triệu Nghị dâng lên một niềm vui mơ hồ – quả đúng như mình dự liệu.
Từ một người trẻ nhìn thấy bản thân thời trẻ, đây chính là sự tán thành cao nhất.
Dù vậy, hắn vẫn giữ thái độ khiêm cung, cúi lưng sâu hơn, đáp:
“Tiểu tử sợ hãi, tiền bối năm xưa nhất định là nhân vật kinh tài tuyệt diễm, tiểu tử có tài đức gì mà dám sánh cùng?”
“A… Ngươi không biết sao?”
“Tiểu tử…” – Triệu Nghị ngẩng đầu, không còn cố làm ra vẻ khiêm tốn, mà bình thản nói – “Chỉ là cảm thấy có phần tương đồng.”
“Không sai, bởi vì giống nhau như đúc, mới được xem là cùng chí hướng.”
Triệu Nghị dần dần buông lỏng tâm tình, định tiếp tục tìm cách kéo gần:
“Nếu được cùng tiền bối chia sẻ đôi lời, đã là vinh hạnh vô thượng…”
“Ngươi giống ta ở chỗ:
Thấy núi cao, không dám trèo. Núi kia tồn tại bao lâu, ta với ngươi liền bị trấn áp bấy lâu.
Ép đến không còn đường, ép đến nghẹt thở, ép đến mức ngay cả bản thân cũng quen bị ép.
Buồn cười hơn là – ngọn núi ấy, có khi từ đầu đến cuối… chưa từng một lần nhìn về phía chúng ta.
Ngươi với ta, giống nhau… thật đáng thương.”
Triệu Nghị: “…”
Xin cảm ơn bạn OLIVIA donate 20K! Xin cảm ơn bạn Le Thi Tuyet Ngan donate 10K.
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Đọc đến đây thắc mắc ko dám hỏi. Giờ sẵn đây e nói luôn. Chết ngược lại là sao sốp.
Nên nói “chết ngược lại” là ám chỉ một cái chết đi ngược lại với quy luật thông thường: thay vì kết thúc, nó trở thành khởi đầu, thay vì yếu đuối, nó trở thành nền tảng cho trật tự mới.
Chiều rồi sốp ơi. Sốp chưa dậy hả, Cho e xin 1 chương đi
Sốp vừa xách số vác si về, đang làm rồi khách iu nhé
Sốp ơi hôm nay thêm 1 chương đi. Cuốn quá chịu hỗng có nũi…
Sốp cố lên, e tin sốp mà. <3 <3 <3
Sốp lực bất tòng tâm aaaaaaaa
Sốp dịch thêm các bộ khác đi shop
Sốp bận lắm còn phải đi kiếm cơm @@
Hay quá sốp, đọc 3 chương dài quá đã, iu sốpp