Chương 260: Lai Bảo kinh ngạc

Bộ truyện: Phùng Xuân

Tác giả: Lá Liễu Mùa Đông

Nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, Lai Bảo đang lim dim lập tức hồ hởi đón khách:

“Phùng—”

Vừa nhìn rõ gương mặt đầy nếp nhăn kia, hắn vội nuốt nốt phần sau, trừng mắt ngó Phùng thượng thư, không nói được lời nào.

Phùng thượng thư thấy phản ứng của Lai Bảo, trong lòng thầm thở dài.

Xem cái dáng vẻ tiểu nhị kia kìa, thấy có người vào mà xúc động đến độ nói không ra lời, đủ thấy trà quán buôn bán ảm đạm cỡ nào.

Khoan đã, tiểu nhị vừa nãy gọi gì ấy nhỉ?

Phùng thượng thư nhớ lại chữ “Phùng” vừa bật ra khỏi miệng Lai Bảo, lại càng đồng cảm.

Ngay cả một kẻ ít ghé qua trà quán Thanh Tâm như hắn cũng bị nhận ra, đủ biết nơi này vắng khách tới mức nào.

Lai Bảo cuối cùng cũng hoàn hồn lại:

“Phùng thượng thư, mời vào trong.”

Phùng thượng thư nở nụ cười thân thiện với Lai Bảo, mang theo chút thương hại.

Lai Bảo khẽ rùng mình.

Chẳng lẽ Phùng thượng thư đã phát hiện ra tiểu thư nhà họ thường hẹn hò với công tử nhà mình, giờ đến bắt người?

Chắc chắn là vậy! Không thì vì cớ gì Phùng thượng thư lại cười với một tiểu nhị như hắn đầy thâm ý như thế!

Lai Bảo lén liếc nhanh lên lầu, toát mồ hôi vì vị công tử đang ngồi trong gian nhã phòng tầng hai.

Thật khó tưởng tượng cảnh Phùng đại tiểu thư mà đột nhiên bước vào…

“Trên lầu còn một gian nhã phòng trống, tiểu nhân đưa ngài lên.”

Hai gian nhã phòng tuy gần nhau, nhưng cửa đóng lại là không thấy gì, khác hẳn ngồi đại sảnh, chẳng có chỗ trốn.

Phùng thượng thư tiện tay chọn một chỗ ngồi, khoát tay từ chối:

“Không cần, ta chờ người.”

Thành Quốc Công đã nói mời khách, vậy mà còn đến trễ hơn ông, lão già múa thương vung gậy ấy quả không biết giữ lễ.

Lai Bảo sững người.

Chờ—người?

Phùng thượng thư nhíu mày, thầm nghĩ chẳng trách trà quán ế khách, tiểu nhị này phản ứng chậm chạp quá.

“Cho một ấm Bích Loa Xuân.”

“Dạ, xin ngài chờ một lát.” Lai Bảo chui vào trong, chẳng bao lâu bê ra một ấm trà cùng một đĩa điểm tâm.

Đĩa sứ trắng bày bốn loại điểm tâm màu sắc hình dáng khác nhau, tinh xảo đẹp mắt.

Phùng thượng thư nhìn chằm chằm khá lâu.

Không nói đến trà, riêng điểm tâm mới của trà quán Thanh Tâm này cũng đủ hấp dẫn rồi.

Chẳng lẽ chỉ có mã ngoài mà vô vị bên trong? Không thì sao buôn bán kém vậy?

Chờ người mãi chán, Phùng thượng thư bèn cầm lấy miếng bánh hình thoi màu xanh phấn cắn một miếng.

Hương hoa quế thanh nhẹ hòa cùng vị mềm dẻo của bột ngó sen, tạo nên vị ngon tuyệt vời. Kết cấu mềm dai cũng rất hợp khẩu vị người cao tuổi như Phùng thượng thư.

Ánh mắt ông sáng lên, không tiếc lời tán thưởng:

“Ngon!”

Lai Bảo không giấu nổi tự hào:

“Ngài thật có mắt nhìn, bánh ngó sen hoa quế của trà quán bọn tiểu nhân nổi tiếng là ngon đấy ạ.”

Phùng thượng thư gật đầu, lại cầm thêm miếng bánh hạt dẻ màu vàng nhạt ăn thử.

Nhân hạt dẻ trộn với đậu đỏ nghiền, vị ngọt thanh không ngấy, thậm chí còn thoảng hương thanh của mơ xanh.

Phùng thượng thư cũng hài lòng với bánh hạt dẻ, không nhịn được hỏi:

“Điểm tâm nhà các ngươi đều rất khá, vì sao… khách lại thưa thớt thế?”

Khoé môi Lai Bảo co giật.

Phùng thượng thư dùng từ đủ uyển chuyển, gì mà khách thưa, rõ ràng là gần như không có khách.

“Chủ yếu là do giá trà và điểm tâm ở đây hơi cao một chút.” Lai Bảo cười đáp.

Tim Phùng thượng thư khẽ giật, bình thản hỏi tiếp:

“Không biết đĩa điểm tâm này giá bao nhiêu?”

Lai Bảo vẫn cười tươi:

“Hai lượng bạc một đĩa ạ.”

Phùng thượng thư suýt chút nữa đập bàn đứng dậy.

Có bốn miếng bánh con con mà đòi hai lượng bạc? Sao không đi cướp cho rồi!

Chợt nhớ hôm nay là Thành Quốc Công mời khách, Phùng thượng thư mới nhịn được, ánh mắt nhìn Lai Bảo thêm phần phức tạp.

Tên tiểu nhị này ăn nói uyển chuyển thật, gọi là “hơi cao” ư?

Lời chê đắt vừa tới bên miệng, Phùng thượng thư nghĩ đến chuyện Thành Quốc Công trả tiền liền nuốt xuống, điềm nhiên bảo:

“Cho thêm một đĩa điểm tâm nữa.”

Hai lượng bạc bốn miếng điểm tâm, chẳng chớp mắt đã gọi thêm một đĩa, Phùng thượng thư đúng là người rộng rãi!

Trong lòng, Lai Bảo giơ ngón cái tán thưởng cho Phùng thượng thư, rất nhanh đã mang thêm một đĩa lên.

“Được rồi, không cần phục vụ nữa.”

Lai Bảo thầm thở phào, chuẩn bị lên lầu báo tin cho Lục Huyền.

Truyện được dịch đầy đủ tại prostab2016.org

Đúng lúc ấy, cửa lại vang lên động tĩnh.

Lai Bảo vừa nghe liền căng thẳng.

Là người Phùng thượng thư chờ đến, hay là Phùng đại tiểu thư?

Tiểu nhị vừa xoay người liền thấy Thành Quốc Công, suýt nữa cằm cũng rơi xuống đất.

Quốc… Quốc công gia!

Nhìn tiểu nhị đứng ngẩn ngơ như khúc gỗ, Thành Quốc Công cau mày.

Phản ứng chậm thế, trách sao trà quán buôn bán tệ hại.

Lão Quốc Công đi ngang qua Lai Bảo, bước tới trước mặt Phùng thượng thư, chắp tay xin lỗi:

“Ta đến muộn, mong Phùng thượng thư thông cảm.”

Phùng thượng thư mỉm cười:

“Quốc công gia khách khí rồi, lão phu cũng mới tới không lâu.”

Bánh điểm tâm hai lượng bạc đã trôi xuống bụng, tâm trạng ông lúc này bao dung như biển cả.

Thành Quốc Công ngồi xuống phía đối diện, gọi Lai Bảo mang lên một ấm trà cùng vài đĩa điểm tâm, mứt khô.

Phùng thượng thư nhướn mày, song cuối cùng không nói gì.

Dù sao cũng không phải ông mời khách.

Thành Quốc Công ra hiệu cho Lai Bảo lui xuống, rồi tự tay rót trà cho Phùng thượng thư, hạ giọng nói:

“Chuyện hôm qua, đa tạ Phùng thượng thư đã nhắc nhở.”

“Chuyện đã qua, không cần nhắc lại.” Phùng thượng thư thong thả nhấp một ngụm trà.

Ngô Vương gặp nạn vốn hợp ý ông, chẳng cần công lao chi cả.

Tất nhiên, ăn của lão già kia một bữa thì vẫn cứ ăn.

Lai Bảo đứng một bên vểnh tai nghe ngóng, tiếc thay hai lão nhân kia nói quá nhỏ, chẳng nghe nổi gì cả.

Tiểu nhị đầy bụng nghi hoặc.

Mọi người đều biết Quốc công gia với Phùng thượng thư hễ gặp là đấu khẩu, sao hôm nay lại ngồi uống trà thân thiện thế kia?

Chỉ tiếc chẳng nghe được họ đang mưu tính điều gì.

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Lai Bảo:

Không ổn, chẳng lẽ hai người họ cùng đến đây để chặn công tử và Phùng đại tiểu thư?

Thấy hai người tạm thời không gọi mình, Lai Bảo len lén lên lầu báo cho Lục Huyền.

Nghe xong, Lục Huyền càng thêm phiền muộn.

Hắn cả đêm không chợp mắt, còn khó chịu hơn cái đêm bày tỏ với Phùng Tranh.

Không cách nào khác, cứ nghĩ đến việc tổ phụ của Phùng Tranh hiểu lầm hắn có đoạn tụ chi phích, hắn liền ngủ không yên. Hôm nay hẹn gặp Phùng Tranh là để thương lượng chuyện giải thích cho rõ ràng.

Cớ sao hai vị tổ phụ lại mò đến trà quán Thanh Tâm?

“Ngươi thử nghe ngóng xem họ nói gì.”

Lai Bảo được phân phó liền rón rén xuống lầu, len lén tiến gần chỗ hai vị lão gia.

Thành Quốc Công nói vòng vo một hồi, rốt cuộc cũng vào chuyện chính:

“Tôn nhi của ta đúng là nghịch ngợm, trong nhà muốn chọn cho nó một cô nương tử tế, lại không chịu, cứ đòi tự chọn lấy.”

Phùng thượng thư nhấp trà, cười nhàn nhạt:

“Nam hài ai lại chẳng nghịch ngợm.”

Nếu ngoan ngoãn, đã chẳng dính vào chuyện thích nam nhân rồi.

Ngực Thành Quốc Công tức nghẹn.

Nụ cười của Phùng thượng thư sao lại chướng mắt đến thế?

Nghĩ kỹ lại, Thành Quốc Công lập tức hiểu ra:

Lão nho này căn bản không tin lời ông nói.

Sao lại có người trơ trẽn đến vậy, cứ nhất định muốn gán cho cháu ông cái tội thích nam nhân!

Ánh mắt Thành Quốc Công nhìn Phùng thượng thư lập tức thay đổi.

Phùng thượng thư âm thầm lắc đầu.

Ông đã nể mặt không vạch trần, lão già này còn nhìn ông như muốn đánh người?

“Thiếu niên hôm qua ngài nhìn thấy, thật ra là cô nương cải trang nam.” Thành Quốc Công không từ bỏ, tiếp tục giải thích.

Phùng thượng thư vẫn cười nhàn nhạt:

“Thì ra là vậy.”

Thành Quốc Công nhìn chằm chằm Phùng thượng thư, không buông tha bất kỳ biểu cảm nào trên mặt ông.

Lão nho vẫn không tin!

Mặt Thành Quốc Công đen thêm mấy phần, cuối cùng không nhịn nổi lớn tiếng:

“Tô nhi ta không thích nam nhân, đó thật sự là một cô nương!”

Lai Bảo: “?”

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.

Scroll to Top