“Hai bánh.”
“Phanh! Năm vạn.”
“Hồ.”
Một ván bài kết thúc, Liễu Ngọc Mai cầm lấy một khối mây bánh ngọt, đưa vào miệng cắn một miếng. Trước mặt nàng, tiền lẻ đã thua sạch, bèn tiện tay ném ra một tờ tiền lớn cho các nàng tự chia nhau.
Nâng chén trà lên, nhấp một ngụm, giờ ngọ ánh nắng phối cùng cơn gió nhẹ nhàng, mang theo một loại lười nhác vừa vặn khiến người ta không khỏi thả lỏng.
Tại cửa phòng bếp, Lưu di ôm một khối Thạch đầu to tướng, đặt lên vạc lớn, chuẩn bị ướp dưa muối cho nhà ăn trong những ngày tới.
Tần thúc thì đang dựng mộc tại mảnh đất trước đập tử, tính toán dựng một cái hoa phòng.
Khi còn ở trong đại viện nhà họ Đại, nơi vốn dĩ nên trồng hoa, lão thái thái lại nhất quyết đòi trồng rau. Nay đã về quê, rau cỏ đầy rẫy, lão thái thái mới nghĩ đến chuyện trồng hoa cho vui mắt.
Buổi sáng, Lý Tam Giang thấy vậy, liền buột miệng: “Hoa thì ăn được cái gì!”
Lão thái thái thẳng thừng đáp: “A Lê muốn nhìn hoa.”
Lý Tam Giang lập tức nói: “Ừm, vậy trồng hoa đi, dù sao trong nhà cũng không thiếu đồ ăn.”
Ván bài vẫn tiếp tục.
Hoa bà bà mở miệng hỏi: “Sao không thấy Tam Giang hầu đâu?”
Lưu Kim Hà đáp: “Đi ngồi trai rồi.”
Hoa bà bà nói: “Buổi sáng còn thấy hắn lượn lờ trong thôn.”
Lưu Kim Hà thản nhiên: “Người chết nhà người ta, ai lại rảnh rang ngồi chơi cho được.”
Hoa bà bà vội vàng: “Không phải ta có ý đó.”
Lưu Kim Hà liền nói: “Chuyện này cũng có nguyên cớ, vừa tiễn người đi, liền phải đến nhà chính phụ trách chào hỏi.”
Hoa bà bà gật gù: “À, trách không được.”
Có một số nhà, thân thích ít, nhân khẩu lại thưa thớt, thiếu người chủ sự, liền phải mời loại người như Lý Tam Giang có kinh nghiệm đứng ra lo liệu. Ngày hôm nay chưa phát tang, nhưng tới ngày chính lễ, Tần thúc, Thiện Hầu đều phải mang giấy đâm cùng bàn ghế ra ngoài bận rộn.
Lưu Kim Hà đưa tay nhặt lấy một khối mây bánh ngọt, vừa ăn vừa cười:
“Cái này ngon lắm, hôm qua ta mang về hai khối, nhà ta Hương Hầu với tiểu Thúy hầu mỗi đứa một cái, ăn tới là vui vẻ. Hôm nay lại muốn xin Liễu tỷ tỷ ít nữa.”
Liễu Ngọc Mai đáp: “Hài tử thích ăn thì được, đợi lát nữa tan cuộc, để A Đình kiểm tra lại, còn thừa bao nhiêu ta đều để ngươi gói mang về.”
Lưu Kim Hà mừng rỡ: “Thành, cám ơn tỷ tỷ.”
Làm nghề này, am hiểu nhất là xem người. Lưu Kim Hà đã sớm nhận ra Liễu Ngọc Mai không phải loại người nhỏ mọn, nên muốn cái gì cứ trực tiếp nói ra, nũng nịu một chút là được.
Hoa bà bà càng trực tiếp hơn, hỏi luôn: “Lần trước đậu xanh kia, còn không?”
Cửa bếp, Lưu di vọng ra: “Cái đó hết rồi, mai ta đi đón hàng, chiều mai ngài tới thì có. Sen thẩm nhà hài tử thích ăn tơ vàng giòn xốp, lần này ta cũng đặc biệt chuẩn bị thêm.”
Hoa bà bà cười đáp: “Vậy thì tốt, nhưng đừng lấy nhiều quá, nhà ta chỉ có một mình ta, còn sen hầu nhà kia thì đông người, chỗ nàng cần nhiều.”
Hoa bà bà là liệt sĩ cô độc, từ khi quen biết Liễu Ngọc Mai, đối với vị Liễu gia tỷ tỷ này chưa từng khách khí, trái lại còn thân cận từ tâm, coi như tỷ tỷ ruột thịt.
Liễu Ngọc Mai cũng đối với nàng có phần khác biệt, thường gọi nàng là “Điên bà tử”, nhưng Hoa bà bà chẳng hề tức giận, ngược lại còn cười ha hả đáp lại.
Vương Liên ngượng ngùng cười nói: “Này… làm sao mà lại dám, thiệt ngại quá.”
Nhiều lần lấy nhiều lần nhận, trong lòng nàng áy náy, chỉ có thể mang ít đồ ăn trong nhà ra giúp quét tước đập tử đền đáp. Nhà nghèo, mỗi lần tan cuộc trở về, cháu trai cháu gái đều trông mong nàng có thể moi ra chút gì ngon cho bọn nhỏ.
Mới bắt đầu một ván, Vương Liên liền luân bại.
Liễu Ngọc Mai vừa bắt bài, chợt dừng tay.
Lập tức, một quân bài dài trên tay nàng xoay chuyển, ánh bài phản chiếu ánh sáng chói lóa, rồi cắm thẳng vào khe bàn, đầu ngón tay búng nhẹ.
Lưu Kim Hà, Hoa bà bà, Vương Liên đồng loạt dừng động tác, ánh mắt dần trở nên ngưng trọng.
Mãi tới khi lão thái thái bên kia cũng xử lý xong việc, Tần thúc mới buông công việc trong tay, ngồi thẳng dậy, ánh mắt hướng về cửa thôn.
Lưu di cũng ngừng động tác thái thịt, con dao phay xoay một vòng trong lòng bàn tay.
Bảy đạo sát ý rõ ràng thẳng tắp, đang không ngừng tiến gần nơi này.
Lần trước trong nhà có loại tình huống này, vẫn là lúc Lâm Thư Hữu sư phụ cùng gia gia tới.
Chỉ khác là khi ấy, trên thân hai người kia cố ý hiển lộ Quan Tướng Thủ khí tức, mang theo uy thế chứ không phải sát ý, nên còn có cơ hội cứu vãn. Nhưng hôm nay, kẻ tới mang sát ý lộ rõ, chuyện này đã thành tuyệt lộ, không thể dễ dàng xoay chuyển.
Khi ấy, dù cho Tráng Tráng có cầu tình, hay Lý Truy Viễn tự mình ra mặt, cũng vô ích.
Thậm chí, cho dù có hiểu lầm, cũng không còn quan trọng nữa. Giang hồ này, ngươi để lộ ra một tia yếu đuối, lập tức sẽ bị vô số kẻ nhào tới cắn xé.
Tình cảnh của A Lê chính là minh chứng rõ ràng nhất.
Lý Truy Viễn nếu muốn ra mặt, cũng phải đợi đối phương chủ động nói ra “Muốn diệt ngươi cả nhà”, không phải vì hắn không hiểu giang hồ quy củ, mà bởi vì hắn không còn cách nào khác.
Một là nhân quả của hắn vốn đã nặng nề; hai là hiện tại hắn cùng thiên đạo mơ hồ có liên hệ, mọi hành động đều phải có cái danh chính nghĩa.
Cho nên, thiếu niên hành sự, nhất định phải chu toàn chương trình, vì thiên đạo đang nhìn.
Mà lão thái thái nơi này, lại không cần e dè như vậy, chỉ thuần túy tuân theo lề lối giang hồ.
Kẻ dám mang sát ý tới cửa, nếu còn có thể sống sót rời đi, vậy bảng hiệu Long Vương môn đình, lão thái thái sẽ tự tay gỡ xuống!
Khoảng cách càng gần, sát ý càng rõ rệt.
Tần thúc và Lưu di từ đầu kinh ngạc, rồi trở nên thận trọng, nghi hoặc, ngạc nhiên… cuối cùng là phẫn nộ!
Sát ý ngập trời, nhưng sau khi dò xét kỹ khí tức đối phương, phát hiện ra yếu ớt bất lực, khiến bọn họ kinh ngạc không thôi.
Thậm chí còn nghi ngờ đối phương cố tình giấu thực lực, liền dò xét thêm lần nữa, xác nhận không sai, phẫn nộ lập tức bốc lên.
Tưởng đâu là bảy đầu Hắc Giao đánh tới, ai ngờ chỉ là bảy con cá chép mập ú bị tín đồ đạo quán ném ra ngoài!
Tần thúc nhìn Lưu di, loại tiểu ngư nhãi nhép này hắn còn chẳng muốn ra tay.
Nếu Lưu di cũng không muốn động tay, vậy cứ để Hùng Thiện ra dọn dẹp.
Dao phay xoay trong tay Lưu di một vòng, rồi nàng lại tiếp tục thái thịt, tỏ ý lười ra ngoài. Bảy con cá chép béo, còn không bằng miếng thịt muối trong nồi nàng quan trọng hơn.
Nhưng khiến hai người đều bất ngờ, chính là lão thái thái lại bỗng nhiên nhấc khí lên.
Tần thúc vứt chùy xuống, Lưu di cũng buông dao phay. Nếu lão thái thái muốn động tay, bọn họ tất nhiên phải ở bên hỗ trợ, không phải lo lắng nàng xảy ra sơ suất, mà đó là quy củ, lễ nghi trong môn đình.
Liền giống như khi ăn cơm, phải có người giúp bày biện bàn ghế, sau bữa lại cần người thu dọn chén đũa như thường.
Ai ngờ, Liễu Ngọc Mai tiếp lời một câu, khiến hai người thần sắc cứng đờ.
“Thiên hỏa đốt đèn, nhớ kỹ đợi Tiểu Viễn bọn họ trở về rồi hãy diệt.”
Ngón trỏ của Liễu Ngọc Mai chống lên mi tâm, chờ ngón tay rời đi, đầu ngón tay liền xuất hiện một đoàn hỏa diễm màu trắng nhạt, lập tức bắn ra, hỏa diễm bay về phía phòng bếp, nhóm sáng một cây nến.
Lưu di vội vàng cầm lấy nến, tay kia che chở ánh lửa.
Đây là hồn đăng của lão thái thái, tuy không phải toàn bộ, nhưng vẫn chứa một phách. Dưới tình huống bình thường, nếu ánh nến tắt phải lập tức dẫn ngọn lửa này về thể nội lão thái thái, nếu để tự nhiên mà diệt, hậu quả vô cùng nghiêm trọng, tương đương với việc hồn phách của lão thái thái không còn trọn vẹn.
Liễu Ngọc Mai nhấc tay phải lên, tiết trời dần nóng, nàng mặc một lớp y phục mỏng, tay áo trượt xuống để lộ cánh tay.
Ngón cái và ngón trỏ tay trái mở ra, cánh tay phải được đo đạc như dùng để lấy trượng. Thao tác này, chính là đang đo lấy tuổi tác.
“Chủ mẫu…”
Tần thúc không kịp suy nghĩ, lập tức phi thân tới đập tử. Hắn không hiểu nổi, lão thái thái rốt cuộc muốn làm gì? Chỉ vì đối phó bảy con cá chép kia thôi sao? Cũng quá mức rồi!
“Im lặng!”
Liễu Ngọc Mai quát lên.
Nàng không chỉ ngăn hai người khuyên can, càng cấm bọn họ mở miệng.
Lão thái thái vì tự ý rút ra một phách, giờ phút này trong mắt đã hiện lên nét mê mang.
Người thường mất đi một phách liền biến thành đần độn, Liễu Ngọc Mai tuy chưa tới mức đó, nhưng cũng vì vậy mà có phần chậm chạp.
Nàng cố ý làm như vậy, bởi vì việc tiếp theo nàng muốn làm, kỵ nhất chính là nghĩ sâu.
Những nhà giàu có khi đi sông, đều là người đi sông một khi ra ngoài, liền không dễ dàng trở về gặp người nhà.
Ví như Triệu Nghị, trước khi đi sông đã chuẩn bị đầy đủ, đốt đèn xong, liền tự giác cắt đứt liên hệ với gia đình.
Lý Truy Viễn dù đang ở cạnh Liễu Ngọc Mai, cũng chỉ đơn thuần mượn nước trà quần áo, có chỗ khe hở thiên đạo mới cung cấp chút vật liệu bài vị.
Đến tận bây giờ, Lý Truy Viễn vẫn chưa từng bước chân vào bí địa tổ trạch của Tần Liễu hai nhà, không rõ nơi đó giấu bao nhiêu hung vật cùng bảo vật.
Bởi vì biết cũng vô ích, khi chưa tới lúc, thì không được phép lấy. Trừ phi Tần Liễu hai nhà tuyệt hậu, bao gồm cả huyết thống và pháp lý.
Trên lý thuyết, nếu hiện tại Lý Truy Viễn tự ý lấy dùng, Tần thúc, Lưu di, thậm chí Liễu Ngọc Mai cũng phải chịu nhân quả phản phệ tương ứng.
Thiên đạo đặt ra quy củ này, chính là để ngăn đại gia tộc dùng thế lực lũng đoạn mặt sông.
Nhưng nếu có người tự tìm đường chết… tự mình mang sát ý tới cửa thì sao?
Tiểu Viễn sáng nay vừa đi, buổi chiều đám này đã mang sát ý tìm tới?
Không thể là cừu nhân của Tần Liễu hai nhà, Long Vương gia cũng không có loại cừu hận cao cấp như vậy.
Huống chi, Tiểu Viễn lấy thân phận truyền nhân Long Vương gia tới Giang Đô, hành sự khiêm tốn, rộng rãi, không thích kết oán.
Vậy nên, đám người tìm tới cửa này, chỉ có thể là mới kết thù, thậm chí vừa mới đây thôi.
Quan trọng hơn cả, Tiểu Viễn chưa từng nhắc qua chuyện này với mình.
Với tính tình kín đáo của đứa nhỏ kia, nếu có phiền toái, hẳn đã lén báo trước trong lúc uống trà.
Chưa hề nhắc tới, mà sát ý đã tìm tới, chứng tỏ chuyện này liên quan tới nước sông.
Liễu Ngọc Mai thậm chí mơ hồ cảm thấy, có lẽ chính Tiểu Viễn cố ý để lại đường lui cho mình.
Nếu thật như vậy, đứa nhỏ kia tâm cơ thâm trầm, tính toán cao thâm vượt xa tưởng tượng.
Dù có bị lợi dụng, nàng cũng vui lòng chịu đựng.
Không cần suy xét nữa. Dù là hay không, hôm nay, lão thái thái nàng cũng phải nhảy một ván!
Tay trái đo đạc cánh tay phải, lập tức đo ra một độ tuổi thanh xuân tràn đầy phóng túng.
Hai điểm đỏ hiện ra trên cánh tay phải, ngón trỏ và ngón cái tay trái thu lại.
Một tay nắm chặt, làn da nhăn nheo nơi lão thái thái dần dần căng ra.
Giờ khắc này, nàng đang thực sự quay về tuổi thanh xuân, tóc hoa râm cũng dần dần đen nhánh mềm mại.
Lưu di vất vả dựng lên kết giới, đặt nến vào bên trong, ngẩng đầu lên thì thấy cảnh tượng này, không khỏi trừng lớn mắt.
Là sinh tử chi giao của Liễu gia, nàng đương nhiên biết, đây chính là tuyệt học trong tộc — “Hồi xem khí tượng”.
Bí thuật này giá cao vô cùng, cần rất lâu điều dưỡng mới có thể khôi phục. Thường chỉ khi đối đầu với đại địch mới vận dụng.
Hơn nữa sau khi thi triển, không chỉ tuổi tác quay lại, ngay cả ký ức cũng sẽ bị nhất thời che phủ.
Bí thuật vận thành, Liễu Ngọc Mai liền trẻ lại.
Dù vẫn mặc y phục kiểu dáng lão thái thái, ngồi cùng ba vị lão tỷ muội đánh bài, nhưng lúc này, nàng đã thực sự trở về dáng vẻ tiểu thư Liễu gia năm xưa.
Chọn giai đoạn tuổi tác này, bởi vì khi đó nàng làm việc phóng khoáng, quyết đoán, quan trọng nhất là — suy nghĩ ít nhất.
Nàng cần quên mất hiện tại, quên mất thiếu niên nhà mình đang đi sông, quên đi mọi ràng buộc, chỉ có như vậy mới có thể tham dự vào trận nhân quả này một cách thuần khiết nhất.
Tần thúc vẫn chưa hiểu được.
Lưu di đã phần nào minh bạch, lão thái thái đã quyết ý, mà lại cực kỳ quả quyết, không để bản thân có cơ hội lưỡng lự.
Chuyện này, nếu nghĩ sâu, liền sẽ tự trói tay chân.
Ánh mắt Liễu Ngọc Mai rơi lên ba vị lão tỷ muội trước mặt, trong mắt tràn ngập nghi hoặc. Nàng không hiểu vì sao, dưới chân mình, lại đang diễn ra một ván bài, đối diện còn là ba vị lão nhân.
Ánh nến trong bếp khẽ lay động, đánh gãy dòng suy nghĩ của nàng.
Ánh mắt Liễu Ngọc Mai liếc về phía Tần Lực đang đứng, ánh nhìn sắc bén.
Dáng vẻ này, dù nàng không biết hắn là ai, nhưng lại cảm thấy có một loại quen thuộc khó hiểu.
Tần Lực theo bản năng hành lễ.
Liễu Ngọc Mai hỏi: “Ngươi là người Tần gia?”
Tần Lực lúng túng, không biết nên trả lời thế nào, bởi xét pháp lý, lão thái thái cũng là người Tần gia.
Liễu Ngọc Mai thản nhiên nói: “Trở về nói với cái tên đăng đồ tử kia, đừng dây dưa với ta nữa.”
Tần Lực cố gắng đáp: “Vâng.”
Lưu di đang đi tới nghe thấy vậy, không nhịn được muốn cười. Trong tình cảnh nghiêm túc thế này, nàng lại suýt nữa bật cười.
Hồi đó, Liễu gia tiểu thư còn chưa biết, nàng thật sự sẽ yêu cái tên đăng đồ tử kia, không chỉ sinh con trai cho hắn, mà còn tự tay nuôi dưỡng cả tôn nữ.
Ánh mắt Liễu Ngọc Mai lại rơi lên người Lưu di.
Chỉ một khoảnh khắc, Lưu di liền hiểu vì sao A Lực lại căng thẳng bất an như vậy. Bởi vì lúc này, Liễu Ngọc Mai tuy không phải mạnh nhất, nhưng lại sắc bén nhất.
Trên sông, đại tiểu thư Long Vương gia chưa từng là khuê các nhu nhược, kiếm trong tay nàng, vừa thuận ý liền đâm thẳng, không ai dám ngăn cản.
Huống chi, thiếu gia Tần gia kia, từ lâu đã nổi tiếng vì một lòng si mê nàng, thậm chí từng tự tiện lấy chìa khoá tổ trạch phong ấn đưa nàng làm lễ vật, chỉ vì viên ngọc trên đó phát sáng mỹ lệ.
Lưu di cung kính hành lễ với Liễu Ngọc Mai.
Dù lúc này nàng không nhận ra hai người trước mắt, nhưng lại có cảm giác thân thiết khó hiểu.
Lúc này, từ tầng hai sân thượng, một thân ảnh xuất hiện — A Lê.
Hôm nay, nàng vẫn mặc bộ luyện công, chỉ là sắc áo hơi xanh nhạt như nhành trúc non.
Liễu Ngọc Mai nhìn A Lê, trên mặt dần nở một nụ cười rạng rỡ từ nội tâm, hỏi:
“Đây là nha đầu nhà ta sao? Cũng xinh đẹp thủy linh y như bản tiểu thư năm xưa.”
Nhưng chỉ sau một khắc, tựa hồ cảm giác được điều gì bất thường trên người A Lê, ánh mắt Liễu Ngọc Mai lập tức tràn ngập nộ khí:
“Làm càn! Ai làm?”
Trong phòng bếp, ánh nến bắt đầu điên cuồng chập chờn, nghiêng ngả đến mức suýt nữa tắt lịm.
Trong đôi mắt Liễu Ngọc Mai, lửa giận bị quấy động, đồng thời cảm giác mê mang cũng nhanh chóng dâng lên.
Nàng đang cưỡng ép bản thân không được suy nghĩ sâu, để ngăn chính mình phá hỏng thế cục do chính mình bày ra.
Liễu Ngọc Mai cúi đầu, ý thức mơ hồ, cảm giác trong lòng cực kỳ khó chịu, nhưng vẫn gắng gượng mở miệng:
“Nha đầu này, ngày sau đưa vào phòng ta, ta muốn tự tay dạy dỗ.”
Tần thúc vội vàng mở miệng: “Vâng, chủ…”
Lưu di nhanh hơn một bước, lập tức đáp lời: “Vâng, tiểu thư!”
“Ba!”
Trên mặt Tần thúc lập tức in lên một dấu bàn tay đỏ rực.
Hiển nhiên, tuy “Chủ mẫu” còn chưa kịp thốt ra miệng, nhưng Liễu Ngọc Mai đã nghe thấy ý định trong lời hắn.
Nàng cũng không thèm nghĩ nhiều, vì sao chỉ bằng một chữ cũng đoán ra được.
Tần thúc đứng chết trân tại chỗ, mặt nóng rát, không dám đưa tay xoa, càng không dám vận khí chữa thương.
Liễu Ngọc Mai lạnh lùng nói:
“Đăng đồ tử dẫn người ra, cũng chỉ là một lũ cùng một giuộc!”
Tần thúc: “…”
Mà lúc này, bảy vị đạo nhân kia đã tới gần, sát khí cũng theo đó càng lúc càng đậm.
Liễu Ngọc Mai lạnh nhạt nói:
“Đám không có mắt từ đâu tới.”
Nàng chụp tay xuống một cái, chỉ nghe trong phòng vang lên một tiếng “ông”, dưới giường, hộp kiếm mở ra, một thanh kiếm bay vọt ra, rơi thẳng vào tay Liễu Ngọc Mai.
Quay người định rời đi, Liễu Ngọc Mai chợt dừng lại, ngẩng đầu nhìn A Lê đang đứng trên tầng hai sân thượng, hỏi:
“Tiểu cô nương, có muốn cùng bản tiểu thư đi một chuyến?”
A Lê không nói gì.
Liễu Ngọc Mai nhàn nhạt:
“Muốn đi, thì xuống đây.”
A Lê bước nhanh tới phía trước, từ trên sân thượng nhảy xuống.
Thân kiếm phía dưới ngẩng lên, đón lấy nàng. Sau khi chạm vào, kiếm thuận thế vung nhẹ, đỡ cho nữ hài rơi xuống đất một cách vững vàng.
Liễu Ngọc Mai đưa tay nắm lấy tay A Lê, hỏi:
“Ngươi là nha đầu phòng nào của Liễu gia? Phụ thân là ai?”
Một thân quần áo luyện công màu xanh nhạt này, chỉ có dòng chính Liễu gia mới có tư cách khoác lên.
Tần thúc đã có kinh nghiệm, biết rõ đáp án, nhưng không dám mở miệng. Hắn sợ, nếu mình lỡ lời nói ra A Lê là con của chủ mẫu, e rằng ngay sau đó sẽ bị một kiếm xuyên ngực.
Tần thúc cùng Lưu di không dám trả lời, A Lê cũng trầm mặc.
Liễu Ngọc Mai hỏi lại: “Câm điếc sao?”
Một cỗ thương yêu sâu đậm lần nữa dâng trào trong lòng nàng, khiến ánh nến trong bếp vừa mới ổn định lại lần nữa điên cuồng lắc lư.
Liễu Ngọc Mai cố nén cảm xúc không hiểu nổi đó, hít sâu một hơi rồi nhẹ giọng nói:
“Thôi, không quan tâm ngươi là phòng nào, về sau theo ta.”
Tại Liễu gia, nàng có quyền lực để nói ra lời này.
A Lê nhẹ nhàng gật đầu.
Liễu Ngọc Mai mỉm cười, nắm lấy tay nữ hài, dẫn nàng bước ra ngoài.
“Về sau, ngươi cùng bản tiểu thư… Thôi, cứ gọi ta là tỷ tỷ.”
Lưu di cùng Tần thúc liếc nhau vụng trộm.
Ở thời điểm tuổi tác này của Liễu Ngọc Mai, hai người bọn họ còn chưa ra đời, thực sự không biết nên hầu hạ thế nào cho phải.
Nhưng cũng không còn cách, chỉ có thể tiếp tục đi theo, duy trì một khoảng cách nhất định, không dám quá gần.
Bạn đang đọc truyện tại prostab2016.org. Chúc vui vẻ!!!
Bảy vị đạo trưởng lúc này đã tới trước một cây cầu xi măng nhỏ, chỉ cần qua cầu, rẽ vào lối nhỏ đi thẳng một đoạn là đến nhà Lý Tam Giang.
Đúng lúc này, bảy người đồng loạt dừng bước.
Bên kia cầu, một nữ nhân xuất hiện.
Nữ nhân tay phải cầm kiếm, tay trái nắm tay một nữ hài, rõ ràng là cố ý đứng chắn giữa đường.
Người cầm đầu, vị đạo trưởng lớn tuổi nhất, đạo hiệu Quảng Hư, khẽ vung phất trần trong tay, thản nhiên nói:
“Xem ra, ngươi cùng tà ma một giuộc.”
Tuy rằng trên người nữ nhân không hề cảm nhận được tà khí, nhưng bọn họ đã nhận mệnh trừ ma vệ đạo, mà nàng dám đứng chắn đường, vậy thì không cần hỏi nhiều, cứ coi như địch nhân mà trừ khử.
Câu nói ấy không phải nghi vấn, mà là trần thuật.
Liễu Ngọc Mai ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng quét về phía Quảng Hư đạo trưởng.
Quảng Hư chỉ cảm thấy ánh mắt nữ nhân kia sắc bén đến mức khiến tim hắn đập nhanh hơn.
Bởi vì không thể cảm nhận khí tức trên thân nữ nhân, Quảng Hư đạo trưởng chỉ có thể tự giải thích: nhất định là vì dung mạo nàng quá mức kinh diễm.
Đúng vậy, dù cho y phục cũ kỹ, trên thân còn vương lại chút tàn tật, nhưng dung mạo và làn da kia thì không thể giả được, hơn nữa, từ trong ra ngoài còn toát lên một loại khí khái hào hùng.
Quảng Hư đạo trưởng không thể xác định nữ nhân trước mắt thực sự bao nhiêu tuổi, càng không thể biết thân phận chân chính của nàng.
Ánh mắt Liễu Ngọc Mai rời khỏi hắn, quét nhìn ra phía sau.
Quảng Hư đạo trưởng thoáng thất thần, còn tưởng nàng đang nhìn các sư đệ tuổi trẻ phía sau mình.
Kỳ thực, ánh mắt của Liễu Ngọc Mai vẫn đặt lên hắn, chỉ là lúc này, nàng đã thi triển thuật “vọng khí”, bắt đầu tố nguyên.
Kẻ dám mang sát ý tới cửa, chỉ giết các ngươi, sao có thể dễ dàng tha thứ?
Liễu Ngọc Mai lựa chọn dừng lại ở độ tuổi này, cũng là bởi vì nàng biết rõ, vào thời điểm này, bản thân mình làm việc tàn nhẫn nhất, tuyệt không cố kỵ bất kỳ điều gì.
Quảng Hư đạo trưởng mở miệng nói:
“Chớ cùng tà ma đồng hành mà sa vào sai lầm. Thế này đi, đợi bần đạo trừ bỏ tên tà tu kia xong, sẽ đưa ngươi về Thanh Thành đạo quán. Ngươi làm lô đỉnh cho bần đạo, bần đạo sẽ giúp ngươi độ tẩy nhân quả, lại thêm độ công đức.”
“Hừm, tiểu cô nương kia cũng mang đi cùng, bần đạo đối đãi như nhau, đều sẽ độ.”
Liễu Ngọc Mai bật cười.
Quảng Hư đạo trưởng cũng tự đắc gật gù:
“Xem ra, ngươi đã đồng ý. Rất tốt, biết thời biết thế…”
Thế nhưng lời kế tiếp còn chưa kịp thốt ra, hắn đột nhiên phát hiện chính mình không thể mở miệng được.
Hắn không rõ nguyên nhân, chỉ cảm thấy trong miệng có dị vật lạnh lẽo, trơn bóng, dùng răng cắn cũng không đứt.
Theo bản năng hé miệng, vật kia trượt ra ngoài, Quảng Hư đạo trưởng vừa nhìn, lập tức trợn tròn mắt.
Một đoạn đầu lưỡi sáng bóng lạnh ngắt, đang lăn lóc trên đất.
Hắn lúc này mới giật mình phát giác: đầu lưỡi của mình đã bị đoạn mất.
Phía sau, sáu vị đạo sĩ còn chưa hay biết chuyện gì, trong lòng vẫn đang cực kỳ ghen tỵ, hâm mộ, phẫn nộ. Chuyến rời núi trừ ma này, không ngờ bối phận cao nhất sư thúc lại may mắn thu được hai mỹ nhân.
Thế nhưng, khi bọn họ thấy sư thúc đột nhiên giang hai tay, miệng “Oa oa” kêu gào, máu tươi không ngừng trào ra, lúc đó mới giật mình nhận ra không ổn, vội vàng ùa tới.
Trên đất, đầu lưỡi đẫm máu lăn lóc, trong miệng sư thúc thì máu chảy không ngừng.
“Có biến rồi! Tà ma đánh lén!”
“Bày trận!”
“Nghênh địch!”
Sáu vị đạo sĩ đồng loạt rút kiếm, bày ra trận pháp — chính là Thất Tinh Quán độc môn kiếm trận.
Nhưng kiếm trận vừa thành hình, chỉ nghe “đinh đinh đang đang”, bảy thanh kiếm, kể cả thanh trong tay Quảng Hư đạo trưởng, đồng loạt rơi xuống đất.
Cùng rơi xuống, còn có cả những cánh tay cầm kiếm.
Bảy vị đạo sĩ đều trợn tròn mắt, trong đầu tràn ngập một cỗ sợ hãi sâu thẳm.
Gặp phải một đối thủ không thể kháng cự, vừa ra tay đã trực tiếp chặt đứt tay chân đối phương, trận này còn đánh thế nào đây?
Quán chủ mệnh cho bọn họ rời núi tru sát tà ma, nhưng chưa từng nói cho bọn họ biết, bên phía tà ma lại có nhân vật kinh khủng đến mức này!
Trong số đó, người hoảng loạn nhất chính là Quảng Hư đạo trưởng.
Bởi vì những lời lẽ ngông cuồng vừa nãy của hắn, bây giờ ngay cả muốn cầu xin tha thứ cũng không thể nói ra nổi.
Từ đầu đến cuối, Liễu Ngọc Mai mặc dù cầm kiếm, nhưng chưa từng động kiếm một lần.
Chỉ một chút kiếm khí tiết ra từ thân kiếm, đã đủ khiến đám người kia gãy tay gãy chân.
Thậm chí nàng còn phải cẩn thận khống chế lực đạo, bằng không kiếm khí quá mạnh, chỉ e đã khiến đối phương tan xương nát thịt từ lâu.
Xa xa bên cá đường, Hùng Thiện dán trên trán một lá Thần Châu Phù, đang tò mò nhìn sang bên này.
“A, kia là ai vậy? Ăn mặc giống lão thái thái, nhưng lại không phải lão thái thái, trẻ trung như vậy?”
Lê Hoa sốt ruột kéo tay Hùng Thiện:
“Bên kia hai vị đại nhân đã lên tiếng, lão thái thái xuất thủ rồi, đừng nhìn nữa, tuyệt đối không được nhìn!”
Hùng Thiện càu nhàu:
“Ta chỉ định đợi lát nữa đi thu dọn thôi mà. Mấy cái thể này, vừa hay có thể mang đi phì ngư đường.”
Vừa dứt lời, Hùng Thiện đột nhiên kêu rên, cúi gục đầu xuống.
“Ngươi làm sao vậy?” Lê Hoa hoảng hốt nhìn trượng phu mình, chỉ thấy hai mắt hắn rỉ máu.
Hùng Thiện lập tức quỳ rạp xuống đất:
“Ta sai rồi! Ta không nên nhìn!”
Lê Hoa thấy trượng phu không nguy hiểm tính mạng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng không dám ngẩng đầu nhìn về phía bên kia cầu, đành phải nghiêng mắt sang hai bên. Xa xa, nơi bờ ruộng, thấy Tần thúc và Lưu di đang cung kính cúi đầu đứng chờ.
“Hai vị đại nhân còn chỉ dám đứng ở đằng xa chờ, ngươi lại dám lén nhìn?”
“Ta biết sai rồi. Lê Hoa, mau lấy cho ta ít thuốc cao.”
“Ta thấy vẫn nên để chảy máu thêm một hồi rồi hãy bôi thuốc, phải để máu chảy cho đủ.”
“Cô vợ trẻ ngươi nói chí lý. Ta lưu thêm ít máu, nhận lỗi cho đủ.”
Dưới rừng đào, cũng có một thân ảnh đứng đó, lặng lẽ nhìn sang bên này.
“Rầm rầm… rầm rầm…”
Một trận gió nổi lên.
Ngay lúc đó, ở đập tử, Tiểu Hoàng Oanh đang ôm giấy đâm ngẩng đầu nhìn. Trận gió vừa rồi chỉ thổi qua rừng đào, vậy mà khiến nàng tim đập thình thịch.
Trong lòng vốn đang chơi đùa, lúc này nàng lập tức thu tay chân, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Dưới rừng đào, kẻ kia vẫn đứng im lặng, hoa đào bị kiếm khí chặt đứt không ngừng rơi xuống xung quanh, nhưng hắn vẫn không hề né tránh, tiếp tục dõi mắt nhìn sang.
Kiếm khí chỉ có thể chém rụng cành hoa, lại không hề tổn thương được đến hắn.
Giơ tay lên, rượu trong vò trên bàn cúng đập tử bị hút ra, hội tụ vào trong tay hắn.
Bị đè nén quá lâu, ngoại trừ thiếu niên như Ngụy Chính Đạo có thể khơi dậy hứng thú, thì hôm nay, cũng coi như thêm một chuyện thú vị khác.
Uống một ngụm rượu, hắn lại tiếp tục quan sát.
Lại một trận gió thổi qua, lần này không chỉ hoa đào, ngay cả nhánh cây cũng bị chặt xuống, xung quanh hắn dần chất đống thành một bãi hỗn độn.
Nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, tư thế từ đầu đến cuối không hề thay đổi.
Hắn thậm chí còn cảm thấy, chờ vị đại tiểu thư kia xử lý xong bảy người trên cầu, e là sẽ vòng tới rừng đào, giao thủ cùng mình — kẻ mắt cũng không biết đặt vào đâu cho ổn.
“Đại tiểu thư này, tính tình thật có chút thú vị.”
…
Trên cầu.
Liễu Ngọc Mai nhẹ nhàng vuốt má A Lê, vô cùng thích cảm giác mịn màng, bóng loáng này.
Cùng lúc đó, từng đạo kiếm quang mắt thường cũng thấy được, từ bốn phương tám hướng lao tới, chém thẳng vào bảy đạo trưởng.
Dù cho bọn họ đã mất một tay, nhưng thân pháp vẫn còn nhanh nhẹn, dưới uy áp tử vong của kiếm khí, bảy đạo trưởng vội vàng né tránh.
Dù chật vật, nhưng may mắn, phần lớn đều tránh được, chỉ có hai người bị kiếm khí rạch mấy lỗ nhỏ trên thân.
Kiếm khí màu trắng tan biến.
Đám người còn đang thầm thở phào nhẹ nhõm, thì chợt phát hiện cảnh vật xung quanh như cao vọt lên.
Không đúng — không phải cảnh vật cao lên, mà là thân thể bọn họ thấp xuống.
Bọn họ cúi đầu nhìn, mới kinh hãi phát hiện: đôi chân mình đã rời khỏi thân thể, lặng lẽ rơi trên mặt đất.
Tất cả diễn ra quá nhanh, đến nỗi ngay từ đầu không hề có cảm giác. Chỉ tới khi tận mắt chứng kiến, cơn đau mới ập tới dữ dội.
Thì ra, kiếm khí chân chính không thể tránh, là loại bọn họ… hoàn toàn không thể nhìn thấy.
Liễu Ngọc Mai cúi đầu nhìn A Lê, mỉm cười hỏi:
“Khen tỷ tỷ không?”
Ở thời đại khi nàng còn trẻ, chuyện đính hôn, khen ngợi vốn là chuyện cực kỳ phổ biến trong các gia đình đại hộ.
Liễu Ngọc Mai hỏi:
“Đây là đã hứa qua chưa?”
A Lê không phản ứng.
Liễu Ngọc Mai lại nói:
“Không sao, nếu sau này không thích, cứ nói với tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ thay ngươi phủ định.”
A Lê khẽ lắc đầu.
Liễu Ngọc Mai nhíu mày:
“Ngươi còn nhỏ, làm sao hiểu được? Tuổi trẻ chỉ biết nói lời ngon tiếng ngọt, tuyệt đối không thể tin bừa. Thành thân là chuyện cả đời, không thể qua loa.”
“Như vậy đi, ta sẽ cùng phụ thân ngươi bàn bạc, chuyện hôn sự của ngươi, tỷ tỷ sẽ phủ quyết trước. Cứ vui đùa chơi đùa thêm một thời gian, trưởng thành rồi gặp thêm nhiều phong cảnh, lúc đó hãy gả.”
A Lê nhoẻn miệng cười.
Liễu Ngọc Mai mãn nguyện gật đầu, trong lòng càng thêm yêu thích tiểu cô nương này.
Đối diện, bảy tên đạo sĩ ban nãy bị kiếm khí ép buộc chọn vị trí, giờ đều mất hai chân, ngồi bệt dưới đất.
Kế tiếp, chính là lúc tính sổ.
Liễu Ngọc Mai dắt tay A Lê đi tới trước, trong mắt lóe lên đủ loại sắc thái và ánh sáng, bốn phía phong thuỷ khí tượng cũng theo đó rung động, bị nàng thu tóm vào trong tay.
“A…”
Liễu Ngọc Mai đột nhiên cảm nhận được — Vọng Khí Quyết hôm nay vận chuyển mượt mà chưa từng có.
“Chẳng lẽ ta lại lĩnh ngộ thêm một tầng?”
Nhưng trước hết, phải giải quyết xong chuyện trước mắt.
Liễu Ngọc Mai quát lạnh:
“Muốn sống, lập tức mời tổ sư gia thân nhập!”
Bất luận đạo môn nào, cũng đều lưu truyền loại pháp môn này — mời tổ sư gia nhập thể, mượn tinh khí thần tổ tiên để tăng xác suất thi triển đại thuật.
Mất tay mất chân, bảy tên đạo trưởng đã sớm sợ vỡ mật, lúc này lập tức nghe lệnh thi pháp, tranh nhau mời tổ sư gia.
Lần này Thất Tinh Quán cử ra bảy người, mỗi người một mạch, vốn định xuống núi trảm yêu trừ ma, tích công đức cùng hưởng ân huệ.
Giờ thì hay rồi, mời tổ sư gia cũng phải bảy mạch đồng thời tiến hành.
Phong thủy chi lực điên cuồng tràn về gia trì bảy người, Liễu Ngọc Mai ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh nhìn lên không trung, đồng thời lần đầu tiên giơ kiếm trong tay lên.
Hung hăng chém xuống!
…
Núi Thanh Thành, nơi đất pháp linh thiêng.
Ở đây có vô số đạo quán truyền thừa lâu đời, nhiều nơi cho tới nay vẫn không mở cửa với thế tục, thậm chí, có những đạo quán ngay cả trong núi cũng không thể tìm ra tung tích.
Tại cổng Thất Tinh Quán, một lão đạo già đang cầm chổi quét rác, mắt hiền lành nhìn đám đệ tử trẻ tuổi đang đùa giỡn phía trước.
Thân phận thực sự của lão, trong đạo quán chỉ có rất ít người biết được. Lão cũng rất hưởng thụ việc giả dạng vi hành thế này.
So với những đạo quán lớn khác, lịch sử Thất Tinh Quán không tính là lâu đời, lúc mới lập quán chỉ có ba mạch, sau này mới bổ sung thêm bốn mạch, do những người sau gia nhập.
Hắn chính là người sáng lập mạch thứ năm của Thất Tinh Quán, trong truyền thừa của quán, có thể xưng là tổ sư. Mạch thứ sáu, thứ bảy cũng còn có lão tổ sống, nhưng đều đã đóng cửa nhiều năm, hưởng thụ sự cung phụng của đệ tử dưới trướng.
“Phốc…”
Quét rác lão đạo bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một đạo kiếm khí hư ảnh lơ lửng ngay trên đỉnh đầu.
Lão đạo sắc mặt đại biến, hoảng hốt hỏi:
“Phương nào đạo hữu giá lâm? Nếu có điều hiểu lầm, xin hãy giải thích!”
Một thanh âm lạnh lùng từ trong kiếm vọng ra:
“Giết mười kẻ thân truyền, nếu không, trảm ngươi tu hành căn cơ!”
Không có một chút thương lượng, chỉ là mệnh lệnh tuyệt đối.
Lão đạo nghe ra trong lời đối phương sự quả quyết không thể lay chuyển, ánh mắt lập tức đỏ lên, nhìn về phía đám đạo sĩ trẻ đang chơi đùa luyện công cách đó không xa.
Dĩ vãng, hắn đối với đám tiểu đạo sĩ này ôn hòa vô cùng, bọn họ cũng rất kính yêu hắn.
Nhưng hiện tại, lão đạo cầm lấy chổi, phóng người nhảy lên, nhắm thẳng một tên đạo sĩ mà quét tới!
“Ba!”
Một tiếng vang dội, thân thể đạo sĩ kia nổ tung ngay tại chỗ.
Tiếp theo là người thứ hai, người thứ ba…
Hắn phải giết đủ mười người! Bởi vì đối phương có năng lực hủy diệt căn cơ tu hành của hắn. Tuyệt đối không thể chần chừ! Hắn còn muốn chứng đạo trường sinh, sao có thể hủy diệt ngay nơi này!
Cùng lúc đó, ở hai nơi khác trong Thất Tinh Quán, cũng xảy ra tình cảnh tương tự.
Hai vị lão tổ lâu năm bế quan đột ngột phá quan mà ra, bắt đầu tàn sát đệ tử thân truyền của chính mình.
Tại chính điện Thất Tinh Quán, Lăng Phong tử vừa mới bàn bạc xong sự vụ, tiễn các sư đệ rời đi.
Theo lý, chuyến đi Nam Thông lần này vốn nên do hắn tự thân dẫn đội, nhưng vì chút chuyện vụn vặt, mới đổi cho một vị sư đệ tư lịch cao hơn.
Ngay lúc hắn nâng chén trà, chợt cảm giác được một luồng chấn động kinh thiên từ trong miếu chủ truyền ra.
Lăng Phong tử lập tức đánh một đạo pháp ấn vào bàn thờ trước mặt, tượng thần trên bàn từ từ ngã xuống, lộ ra một Động Thiên bí mật.
Nơi đó, chính là chỗ an táng của các đời quán chủ và mạch chủ Thất Tinh Quán, lấy khí vận đạo quán nuôi dưỡng, hy vọng sau khi chết có thể vũ hóa thăng thiên.
Nhưng giờ phút này, tất cả các quan tài, bất kể niên đại cũ mới, đều đồng loạt run rẩy.
“Răng rắc… răng rắc…”
Có nắp quan tài đã vỡ ra, các sư tổ tiền bối, đang giãy dụa dữ dội, giống như tập thể tử thi vùng dậy.
Lăng Phong tử thất kinh:
“Đây… đây rốt cuộc là chuyện gì?!”
“Oanh! Oanh! Oanh!”
Từ mỗi cỗ quan tài, truyền ra tiếng nổ vang trời, tựa như từng đạo lôi đình vô hình giáng xuống.
Thi thể nguyên bản bảo tồn hoàn hảo, dung nhan như khi còn sống, lúc này đều hóa thành than cốc, nổ tan tành.
Ngay cả khí vận Thất Tinh Quán, tích tụ bao đời, cũng đang tan vỡ theo.
Lăng Phong tử hoảng hốt hét lớn:
“Rốt cuộc là ai hạ sát thủ! Vì sao lại như vậy!”
Bên ngoài, cuộc tàn sát vẫn tiếp tục.
Ban đầu, chỉ có ba mạch chủ thế hệ trước ra tay tàn sát. Sau đó, người kế nhiệm các mạch này cũng bị uy hiếp, nối gót theo sau.
Toàn bộ Thất Tinh Quán, khắp nơi tràn ngập tiếng kêu thảm thiết, đạo sĩ bị chính những trưởng bối mà ngày thường họ vô cùng tôn kính ra tay sát hại.
Những trưởng bối này thậm chí lo lắng giết mười người chưa đủ, còn gắng sức giết thêm, chỉ mong làm vừa lòng đối phương, cầu một đường sống sót.
Đúng lúc đó, từ quét rác lão đạo mà bắt đầu.
Trên chổi của hắn đã đầm đìa máu tươi, nhưng một đạo kiếm khí như có như không lại xuyên thẳng qua mi tâm hắn, bổ hắn từ đỉnh đầu tới tận yết hầu, sinh cơ trong nháy mắt tan biến.
“Ngươi… ngươi đã nói… sẽ lưu cho ta căn cơ…”
“Ta không hủy căn cơ ngươi, ta chỉ lấy mạng ngươi.”
…
Nam Thông, Tư Nguyên thôn, cầu xi măng.
Liễu Ngọc Mai mượn lực phong thủy chi đạo, từng kiếm từng kiếm chém xuống.
Đây mới thực sự là cách vận dụng chân chính của phong thủy chi đạo, đây mới là nội tình thật sự của Long Vương Liễu gia hiện ra.
“Đã dám mang sát ý tới nhà ta, nhục mạ Long Vương môn đình…”
“Hôm nay —”
“Ta sẽ đoạn ngươi đạo thống!”
Xin cảm ơn bạn OLIVIA donate 20K! Xin cảm ơn bạn Le Thi Tuyet Ngan donate 10K.
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Đọc đến đây thắc mắc ko dám hỏi. Giờ sẵn đây e nói luôn. Chết ngược lại là sao sốp.
Nên nói “chết ngược lại” là ám chỉ một cái chết đi ngược lại với quy luật thông thường: thay vì kết thúc, nó trở thành khởi đầu, thay vì yếu đuối, nó trở thành nền tảng cho trật tự mới.
Chiều rồi sốp ơi. Sốp chưa dậy hả, Cho e xin 1 chương đi
Sốp vừa xách số vác si về, đang làm rồi khách iu nhé
Sốp ơi hôm nay thêm 1 chương đi. Cuốn quá chịu hỗng có nũi…
Sốp cố lên, e tin sốp mà. <3 <3 <3
Sốp lực bất tòng tâm aaaaaaaa
Sốp dịch thêm các bộ khác đi shop
Sốp bận lắm còn phải đi kiếm cơm @@
Hay quá sốp, đọc 3 chương dài quá đã, iu sốpp