Chương 222: Tiến Gần

Bộ truyện: Phùng Xuân

Tác giả: Lá Liễu Mùa Đông

“Huyền biểu đệ, đệ đang nghĩ gì vậy?” – Thái tử phát hiện Lục Huyền lại thất thần.

Lục Huyền nhíu mày: “Điện hạ, người nói Hoàng thượng vì Phùng đại tiểu thư tiến cung bồi Tô Quý phi mà ban thưởng nàng?”

“Phải.” – Thái tử không cảm thấy có gì lạ.

Lục Huyền lại thấy việc này vô cùng hệ trọng.

Chắc chắn đây là cái cớ của hôn quân rồi?

Hôn quân vì Tô Quý phi mà lạnh nhạt với mẫu thân, xem nhẹ Thái tử, có thể thấy là kẻ vì sắc mà mê muội, biết đâu là bị dung mạo của Phùng Tranh hấp dẫn?

Không cần nghĩ hắn cũng biết chắc: Phùng Tranh còn đẹp hơn Tô Quý phi nhiều.

Từ biệt Thái tử xong, Lục Huyền lập tức tới trà lâu, ngồi nơi nhã gian sát cửa sổ chờ cỗ xe ngựa quen thuộc lướt qua.

Nếu hắn nhớ không lầm, hôm nay là ngày Phùng Tranh đến phủ Trưởng công chúa.

Trong ánh mắt trông ngóng của thiếu niên, chiếc xe ngựa phủ rèm xanh quen thuộc từ xa dần tiến lại.

Xe càng lúc càng gần, tiếng bánh xe lăn cộc cộc trong tai thiếu niên nghe như nhạc tiên.

Lúc ấy rèm xanh vén lên, lộ ra khuôn mặt rạng rỡ tươi sáng.

Phùng Tranh nhìn về phía trà lâu.

Nàng có thói quen mỗi lần đi ngang qua trà lâu đều nhìn một cái, nếu Lục Huyền có chuyện tìm nàng thì có thể trực tiếp lên lầu, khỏi để tiểu nhị bất thình lình chạy ra gọi.

Thấy Lục Huyền đang ngồi bên cửa sổ, Phùng Tranh nhoẻn miệng cười, vẫy tay với hắn.

Lục Huyền lập tức đỏ ửng vành tai, giả bộ bình tĩnh ra hiệu nàng lên lầu.

Trong lúc chờ Phùng Tranh bước lên, thiếu niên xoa má đang âm ấm, lòng không khỏi trầm tư: Trước nay hắn đâu có như vậy, chẳng lẽ vì đã sinh lòng muốn cưới Phùng Tranh, nên mới mất tự nhiên như thế?

“Huynh tìm ta à, Lục Huyền?” – Phùng Tranh đẩy cửa bước vào, ngồi xuống đối diện.

Lục Huyền chăm chú nhìn nàng một cái thật sâu.

Phùng Tranh chỉ nhỏ hơn hắn một tuổi, đã mười sáu rồi.

“Nhìn gì vậy?” – Phùng Tranh cúi đầu nhìn lại y phục, rồi sờ lên mặt.

Do quá quen thân nên nàng không có vẻ ngượng ngùng mà chỉ cảm thấy nghi hoặc.

Ánh mắt Lục Huyền hôm nay nhìn nàng có chút là lạ.

Thiếu niên dời mắt, biểu cảm lạnh nhạt.

Y phục hôm nay của Phùng Tranh… thật sự rất đẹp.

“Lục Huyền.” – Phùng Tranh hơi nghiêng người về phía trước, vẫy tay trước mắt hắn.

Chuyện gì mà nghiêm trọng đến mức khiến Lục Huyền ánh mắt lấp lửng, bộ dạng khó mở lời thế kia?

“Sao vậy?” – Phùng Tranh thu lại nụ cười, vẻ mặt quan tâm, “Gặp chuyện khó xử sao? Ta giúp được không?”

Giúp sao?

Lục Huyền lại nhìn nàng thật sâu.

Tất nhiên là giúp được, chỉ cần nàng tỏ chút ý tứ cảm mến, hắn liền có đủ dũng khí cầu hôn.

Phùng Tranh chắc chắn Lục Huyền gặp chuyện khó khăn.

“Có việc cứ nói, đừng khách sáo. Trước nay huynh cũng giúp ta không ít.” – nàng nói.

Ân nhỏ còn nên lấy suối đáp đền, huống gì là ơn cứu mạng.

Lục Huyền ngẫm nghĩ rồi mở lời: “Phùng Tranh, trưởng bối trong nhà nàng có từng nhắc tới chuyện hôn sự không?”

Phùng Tranh lập tức cảnh giác: “Sao vậy?”

Nàng có dự cảm chẳng lành: Lục Huyền chắc lại tái phát cái tật thích mai mối rồi?

Nghĩ tới một loạt “mèo mẹ” trước kia, Phùng đại tiểu thư liền cảm thấy nghẹt thở.

“Chỉ là hỏi một chút thôi.” – Lục Huyền cảm thấy không thể quá lộ liễu, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.

Phùng Tranh liếc hắn, một chữ cũng không tin.

Cố tình chờ nàng ở trà lâu, lại bảo là thuận miệng hỏi?

“Lục Huyền, huynh nói xem chúng ta có coi là rất thân không?”

Lục Huyền không cần suy nghĩ đã gật đầu: “Tất nhiên.”

“Vậy… huynh xem ta như người nhà?”

Thiếu niên nghe xong câu ấy thì trong lòng vui mừng, quên mất hàm ý sâu xa trong lời Phùng Tranh.

“Ừ.” – hắn thành thật gật đầu, mặt lại càng đỏ hơn.

Phùng Tranh thấy Lục Huyền gật đầu liền suýt nữa bật dậy chạy khỏi phòng.

Nàng biết mà!

Thấy Phùng Tranh hai tay tì lên bàn, tư thế như thể sắp đứng dậy, Lục Huyền khẽ mím môi.

Truy cập prostab2016.org để đọc trọn bộ...

Phản ứng của Phùng Tranh hoàn toàn không giống như hắn dự liệu.

“Lục Huyền.” – Thiếu nữ đã trấn tĩnh lại, nghiêm túc cất lời.

Lục Huyền chờ nàng nói tiếp.

“Không bàn đến chuyện hôn sự, chúng ta vẫn là bằng hữu.”

Nhất định phải dập tắt cái ý nghĩ kinh người kia của Lục Huyền.

Lục Huyền thầm nghĩ may quá.

Quả nhiên suy tính của hắn là đúng, nếu như lúc nãy bất ngờ nói muốn cưới nàng về nhà, e là hậu quả khôn lường.

Liếc nhìn khung cửa sổ mở rộng, thiếu niên bỗng nghĩ đến tên nội thị bị đá xuống ao cá hôm nọ.

Nếu Phùng Tranh nổi giận, có khi hắn cũng bị đá bay khỏi cửa sổ mất.

Lục Huyền âm thầm quyết định, cần phải từ từ mà tiến, bèn chuyển đề tài: “Hôm qua Tô Quý phi làm khó nàng sao?”

Hắn hỏi như khẳng định, dù ngữ khí vẫn là nghi vấn.

Phùng Tranh nói thật: “Bà ta bảo nội thị đưa ta đến ngự hoa viên hái hoa, thực chất là muốn hắn nhân lúc đó đẩy ta xuống ao cá chết đuối.”

Sát khí chợt lóe trong mắt Lục Huyền.

“Ta từng dặn rồi, nếu Tô Quý phi triệu vào cung thì phải báo với Trưởng công chúa, sao nàng không nghe?”

Phùng Tranh cười cười: “Phải dùng sức vào chỗ cần thiết, không thể cứ chút chuyện lại cầu cứu Trưởng công chúa. Ta chỉ đá một cước, hắn liền rơi xuống ao cá, mấy trò hèn hạ như vậy không làm gì được ta đâu.”

“Đừng chủ quan.” – Lục Huyền vẫn không yên lòng.

Chẳng thể làm gì khác hơn, bởi chuyện hậu cung, dù là nam tử thân phận cao quý bên ngoài cũng lực bất tòng tâm.

Phùng Tranh vung tay, cười hồn nhiên: “Ta không chủ quan đâu, ta cẩn thận lắm.”

Nhìn thiếu nữ cười rạng rỡ như hoa, Lục Huyền thật muốn vươn tay chọc nhẹ vào má nàng một cái.

Phùng Tranh càng ngày càng mặt dày rồi.

“Hoàng thượng ban gì cho nàng vậy?”

Phùng Tranh thản nhiên: “Chỉ là mấy món tơ lụa, gấm vóc, không có gì đặc biệt.”

Lục Huyền không nhịn được bật cười.

Đá nội thị của Tô Quý phi xuống ao, lại bình an rời cung mang theo lễ thưởng của Hoàng đế – chỉ có Phùng Tranh mới thấy “không có gì đặc biệt”.

“Hoàng thượng ban thưởng, Tô Quý phi có phản ứng gì?”

Phùng Tranh nghĩ một chút: “Bề ngoài thì thản nhiên, nhưng ta thấy bà ta đang siết chặt lòng bàn tay.”

Lục Huyền cong môi cười: “Xem ra trong thời gian ngắn Tô Quý phi sẽ không gọi nàng vào cung nữa.”

Một nơi căng thẳng như vậy mà còn phát hiện được Tô Quý phi âm thầm nắm chặt tay, Phùng Tranh quả thật thông minh, nhạy bén.

“Lục Huyền, chuyện ta từng nói với huynh, huynh có nói với Thái tử chưa?”

“Nói rồi. Ta đã nhắc Thái tử cảnh báo Thái tử phi cẩn thận với con mèo của Tô Quý phi.”

Nghĩ đến vẻ mặt kinh ngạc mà quái dị của Thái tử sau khi hắn nói xong, Lục Huyền không khỏi thấy ngượng.

Phùng Tranh hơi yên lòng: “Nhắc rồi là tốt.”

“Sao nàng lại để tâm chuyện đó như vậy?” – Lục Huyền luôn cảm thấy có điều gì đó bất thường.

Phùng Tranh liếc hắn một cái, thuận miệng đáp: “Chẳng phải lo Thái tử bị phe Ngô vương giăng bẫy sao. Huynh thân thiết với Thái tử, nếu Thái tử thất thế, huynh cũng bị liên lụy…”

Khóe môi thiếu niên ngày càng nhếch cao.

Thì ra là vì quan tâm đến hắn.

Còn những lời phía sau của Phùng Tranh về việc từng bị phe Ngô vương hãm hại – đã bị hắn tự động bỏ qua.

“Vậy… thật sự trưởng bối trong nhà nàng chưa từng nhắc đến chuyện hôn sự?”

Phùng Tranh đã thừa nhận là rất quan tâm đến hắn, không hỏi thêm một lần thì hắn thật sự không cam lòng.

“Lục Huyền!”

Gương mặt tươi sáng như ráng hồng nơi chân trời bất chợt áp sát lại, ánh mắt sáng đến mức khiến người khác tim đập rộn ràng.

“Ta cảm thấy giữa chúng ta còn chưa thân tới mức là người một nhà, cho nên chuyện hôn sự của ta, huynh đừng có lo chuyện bao đồng nữa.” – Phùng Tranh nhấn từng chữ, dứt khoát nói rõ để đối phương hiểu cho tường tận.

Nói là “đối phương”, nhưng vì nàng bất ngờ lại gần, hai người chỉ cách nhau một tấc.

Lục Huyền ngửi được một làn hương nhè nhẹ.

Thơm mà không ngấy, như mùi cam ngọt khiến người ta muốn cắn một miếng.

Đó là hương thơm đặc biệt chỉ thuộc về Phùng Tranh.

Bị mùi hương ấy làm tâm trí rối loạn, thiếu niên mơ màng nghiêng người sát lại gần hơn…

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.

Scroll to Top