Tòa đảo này nằm lệch một bên, dân cư thưa thớt, thôn xóm nhỏ bé, mà lại vừa mới trải qua một đợt dời dân an trí vào dịp đầu năm. Giờ đây, chỉ có đến mùa cá bận rộn hằng năm mới có thể trông thấy vài bóng người qua lại.
Trong thôn vẫn còn một tiệm treo biển “Cung Tiêu Xã”, mặt tiền cửa hàng rộng rãi, nhưng nay đã ít được sử dụng, chỉ còn một quầy nhỏ ở gần cửa bán tạp hóa và mì hủ tiếu. Trên các kệ hàng phủ đầy bụi, e rằng không ít đồ vật đã quá hạn từ lâu.
Một bà lão ngồi lặng lẽ bên trong, đang đan áo len.
Đàm Văn Bân bước lên bậc thang, đi vào quầy.
“Bà bà, cháu muốn gọi điện thoại.”
Bà lão ngừng tay, đầu kim đan dài bằng gỗ nhẹ nhàng gác lên thái dương, vuốt ve.
Một lúc lâu sau, như mới hồi thần, bà chậm rãi đứng dậy, đi đến quầy, lấy chiếc điện thoại được khóa trong hộp ra, đặt lên mặt bàn.
“Cứ gọi đi.”
Đàm Văn Bân nhấc ống nghe lên, vừa định quay số thì phát hiện loa không có tín hiệu.
“Bà bà, điện thoại hỏng rồi sao?”
Bà lão nhíu mày, dọc theo dây điện kiểm tra một chút, rồi nói: “Không giống như hỏng, chắc là có vấn đề bên đường truyền.”
Không thể gọi được.
Đàm Văn Bân lấy hộp thuốc lá ra, đưa cho bà một điếu.
Bà lão nhận điếu thuốc một cách thuần thục, ngậm vào miệng, rút hộp diêm từ trong túi áo ra. “Xoạt” một tiếng, bà châm lửa cho mình trước, sau đó đưa hộp diêm đến trước mặt Đàm Văn Bân. Anh vội cúi đầu, đưa đầu thuốc lại gần lửa. Lúc này bà mới phẩy tay,
Dập tắt que diêm đã cháy gần đến đầu ngón tay.
Hai người đứng bên quầy hàng, cùng nhìn ra khói bụi trong thôn.
Bà lão nói: “Nghe đài nói, sắp có sóng lớn đấy, sao cậu còn chưa rời đảo?”
Đàm Văn Bân đáp: “Cháu rất thích nơi này, phong cảnh đẹp, yên tĩnh, thích hợp để chữa lành những tổn thương trong lòng.”
“Người trẻ tuổi thì nên thoáng chút, đời người còn dài, không đáng vì chút chuyện tình cảm mà lãng phí thời gian quá lâu.”
“Hiểu mà, nhưng cháu đâu còn trẻ nữa.”
Ra khỏi nơi này, thân phận đều là do tự mình định đoạt.
Đàm Văn Bân vốn dĩ trời sinh đã có bản lĩnh bịa chuyện, lúc còn ở ký túc xá, dì quản lý coi anh như con nuôi, các giáo viên chủ nhiệm cũng thường xuyên nhờ anh đi thay mặt lớp.
Cũng vì vậy, anh có thể cảm nhận được—bà lão này có gì đó không ổn.
Cụ thể là vấn đề gì thì anh không nói rõ được, vì không nhận thấy bất kỳ biểu hiện bất thường nào trên người bà. Hơn nữa, những tài liệu và ảnh cũ treo trên vách tường của Cung Tiêu Xã cùng với lời kể của bà đều cho thấy bà đã sống hơn nửa đời người tại hòn đảo này, trông coi cửa hàng ấy.
Nhưng trong lúc đối thoại, Đàm Văn Bân có thể cảm nhận rõ ràng một nét khôn ngoan và thâm sâu ẩn hiện trong thần thái lơ đãng của bà.
Trên đảo này, còn hai người khác cũng mang lại cho anh cảm giác tương tự.
Một là ông lão canh giữ ngọn hải đăng, dáng vẻ chất phác, trầm lặng, nhưng mỗi lần ông nhìn ra biển, ánh mắt lại hiện lên một tầng sâu thẳm khó dò.
Người còn lại là một chủ thuyền thường xuyên ghé đảo, rất quen thuộc khu vực này. Lát nữa, chính ông ta sẽ nhận tiền để đưa mọi người từ đảo này đến đảo Vô Tâm.
Cả ba người ấy đều có một đặc điểm chung: trên người họ mang một khí chất vượt ra khỏi hoàn cảnh sống và công việc hiện tại của họ.
Dù bọn họ có cố che giấu, nhưng mỗi khi Đàm Văn Bân dùng “ấn tượng sơ cứng” để tiếp xúc, đều có một cảm giác sai lệch khó nói thành lời.
“Đi thôi.”
Đàm Văn Bân khoát tay, quay người đi xuống bậc thang. Điện thoại có thông được hay không cũng chẳng quan trọng, dù sao hôm nay cũng là ngày thứ ba rồi, chưa báo bình an, Tiểu Viễn ca chắc chắn đã nhận ra trên đảo có chuyện xảy ra.
Bà lão mang điện thoại cất lại vào hộp gỗ, sau đó trở lại ghế, cầm lấy kim đan tiếp tục công việc.
Còn chưa đan được hai mũi, bên ngoài đã nổi gió, kế đó là mưa trút xuống.
Bà lão quấn lấy bệ cửa, cầm lấy một cây cán dài, móc vào màn cửa đang cuộn trên cao, kéo nó xuống.
Mới kéo được một nửa, một tia sét lóe lên.
Bà lão vươn đầu ra ngoài, nhìn vào bóng đêm một lúc.
Màn cửa chỉ kéo được một nửa, bà liền buông cán dài trong tay, quay về quầy, ngồi xổm xuống, lật một miếng gạch sàn, để lộ ra một lỗ khảm bên dưới.
Bên trong lỗ khảm, đặt một tượng thần đen như mực. Trước tượng có một lư hương, không phải tàn nhang, mà là từng đoạn thân chuột bị đứt, máu và nước thối hòa quyện bên trong. Đuôi của một con chuột vẫn còn giật giật theo bản năng.
Bà lão quỳ rạp trước tượng thần, hai tay chắp lại, cúi đầu sâu, trán chạm đất.
Thời gian dần trôi, thân thể bà lão bắt đầu run rẩy, vang lên tiếng khớp xương ma sát giòn tan.
Đến khi bà một lần nữa ngẩng đầu lên, đôi mắt đã ngập tràn sắc tím.
Bà đứng thẳng người dậy, thân hình vốn còng xuống lúc này lại thẳng tắp như tấm thép.
Mỗi lần sấm chớp lóe lên, bóng đèn trong Cung Tiêu Xã liền lập lòe theo, ánh sáng lúc có lúc không. Mỗi lần ánh sáng sáng lên, thân ảnh bà lão đều xuất hiện ở một vị trí khác.
Ban đầu là sau quầy hàng, rồi chớp mắt đã đứng ở cửa tiệm. Bà cầm lấy đầu kia của cán dài, ngón tay nhăn nheo bỗng nhiên phát lực, cây cán gãy vụn, lộ ra một cây trường thương.
Đầu thương thô mộc cổ xưa, nhưng nơi chuôi thương lại khảm một chiếc đầu lâu nhỏ bằng xương đen tuyền.
Trong một tia chớp đánh rền trời, thân ảnh bà lão hoàn toàn biến mất.
Từ xa, dưới mái hiên một căn nhà bỏ trống, thân hình Đàm Văn Bân khẽ nhô ra, điếu thuốc đã bị anh bóp dẹp giữa hai ngón tay từ lâu.
Vốn dĩ, anh nên rời đi rồi, chỉ là cơn mưa đến quá nhanh, khiến anh buộc phải nán lại.
Sau đó, anh như có linh tính mà tránh xuống nấp, vừa ẩn thân, vừa nhìn về hướng Cung Tiêu Xã.
Vừa đúng lúc nhìn thấy bà lão kia, dường như đã hóa thành một người khác, rời khỏi tiệm.
Trong “Truy Viễn mật quyển” của Tiểu Viễn ca có ghi chép kỹ lưỡng những kinh nghiệm trong các đợt sóng, còn bản thân Đàm Văn Bân thì vốn là người từng trải, nhiều lúc những hành động tưởng chừng vô thức, thực ra lại do bản năng dẫn dắt.
“Quả nhiên, trong sóng lớn, những kẻ tưởng như không đáng chú ý nhất… lại càng không thể lơ là.”
Đàm Văn Bân không vội trở về doanh địa, mà quay bước, đi về phía ngọn hải đăng.
Ngọn hải đăng sáng rực, vẫn đang xoay và lóe lên theo chu kỳ.
Nhưng ánh sáng đó lại mang đến cảm giác cứng nhắc, vô hồn.
Đàm Văn Bân nấp sau tảng đá ngầm quan sát hồi lâu, trong lòng đoán rằng ông lão trong ngọn hải đăng giờ này e là không còn ở bên trong.
Nguy hiểm là điều cần thiết, chỉ có vậy mới có thể, khi Tiểu Viễn ca và mọi người lên đảo, cung cấp được tin tức có giá trị nhất.
Anh rời khỏi chỗ nấp, men theo cây cầu đá nối giữa bờ và hải đăng, tiến vào tầng dưới cùng của tháp.
Cửa tháp không khóa, anh chỉ hơi dùng lực đã đẩy được ra, rồi nhanh chóng trèo lên theo cầu thang xoắn.
“Đại gia, uống rượu không? Tôi lại nhớ bạn gái cũ rồi, chúng tôi chia tay cũng đúng vào một ngày mưa dông như vầy…”
Lên đến tầng cao nhất, anh nhìn thấy một người phụ nữ đang dựa vào bộ đèn lớn, đờ đẫn nghịch điện thoại.
Khi Đàm Văn Bân xuất hiện, người phụ nữ chậm rãi quay đầu lại nhìn.
Trên cổ và tay cô có những dấu vết khâu vá rõ ràng, một bên mắt toàn lòng trắng, bên kia thì trống rỗng như mất hồn.
Cô ta bị xiềng xích trói lại, một đầu sợi xích bị móc vào vách tháp bằng móc sắt, giống như một con chó bị cột chặt.
Khắp người cô ướt sũng, bên dưới đọng lại một vũng chất lỏng sền sệt, thân thể trắng bệch vì ngâm nước lâu ngày, nhưng kỳ lạ là không hề có dấu hiệu trương phình hay mục rữa.
Phía dưới tháp, trong căn phòng sinh hoạt, treo một bức ảnh cũ. Phông nền là chính ngọn tháp này, trong ảnh là ông lão kia cùng với người phụ nữ ấy. Ông lão vô cùng trân quý bức ảnh, từng nói với Đàm Văn Bân rằng đó là nữ nhi của ông.
Đàm Văn Bân từng hỏi: “Nữ nhi bác đi đâu rồi?”
Ông đáp: “Lập gia đình.”
Gả cho biển rộng.
Có lẽ ngày thường, cô ta đều bị ông lão ngâm mình dưới đáy biển sâu.
“Cô bận việc, cứ tiếp tục đi.”
Chào một câu đơn giản, Đàm Văn Bân liền quay đầu bước xuống. Người phụ nữ kia cũng không phát cuồng hay đuổi theo, chỉ thu lại ánh mắt, tiếp tục động tác đờ đẫn của mình.
Tiếp theo, là trạm cuối cùng, cũng là điểm mấu chốt nhất.
Nếu như ngay cả vị chủ thuyền kia cũng xảy ra vấn đề, vậy thì con đường đến đảo Vô Tâm sẽ trở nên vô cùng khó khăn.
Bởi vì, phần lớn những tin tức có liên quan đến đảo Vô Tâm… đều là do người ấy cung cấp.
Đàm Văn Bân chạy tới bến tàu, chiếc thuyền kia vẫn còn neo ở đó. Nhưng chưa kịp lại gần, một luồng lạnh lẽo đột ngột lan khắp toàn thân anh, từ hai vai truyền xuống tận xương cụt.
Đó là hai đứa “con nuôi” của anh đang phát tín hiệu cảnh báo—nhiều khi, với thân phận quỷ vật, trực giác của bọn chúng lại càng nhạy bén hơn cả người thường.
Không chút do dự, Đàm Văn Bân lập tức cúi đầu rút người lại.
Anh nghiêng người, nhanh chóng lẩn mình vào sau một khối đá ngầm hẻo lánh, để bản thân chìm hẳn trong bóng tối.
Rồi dùng tay quệt nước mưa trên mặt, thông qua một khe hở nhỏ, dõi mắt nhìn về phía chiếc thuyền kia.
Chủ thuyền—đôi mắt hắn rực sắc tím, trong đêm mưa đen đặc trở nên đặc biệt chói mắt.
Hắn đang chậm rãi bước đi dọc bờ, một tay lôi theo một bên lưới đánh cá, phía sau kéo lê một đoạn dài nặng trĩu.
Truy cập prostab2016.org để đọc trọn bộ...
Lưới không bắt cá, mà là… người.
Trong ánh chớp rạch ngang bầu trời, cảnh tượng trong nháy mắt sáng rõ.
Đàm Văn Bân không chỉ thấy máu tươi từ lưới cá không ngừng trào ra, mà còn nhận ra một số thi thể bên trong—bởi vì có vài người quá đặc biệt, không thể nhầm lẫn.
Một gã đầu trọc, dẫu đảo này luôn lạnh, vẫn thích để trần hai tay, lúc không có việc gì còn thoa dầu bóng lên cơ bắp khoe mẽ;
Kẻ còn lại toàn thân đầy hình xăm, nói là do tổ tiên truyền lại, nhưng sau khi phản bội gia tộc thì tìm cách xóa bỏ, xóa dở dang khiến hình xăm loang lổ như mực bị đổ.
Hai tên đó mấy ngày trước còn rất hống hách, là những kẻ đầu tiên liên thủ tập kích và cướp bóc những người khác.
Tân Kế Nguyệt suýt chút nữa mất mạng trong tay chúng, chính Đàm Văn Bân là người cứu cô ấy.
Hiện tại, hai tên này đã chết, cùng cả nhóm người trong tổ chức bọn họ—tất cả bị đóng gói trong lưới đánh cá.
Chủ thuyền quay mặt về phía biển cả, trong cổ họng phát ra âm thanh kỳ dị. Mặc cho sấm sét gầm rú và sóng vỗ dữ dội, tiếng kêu ấy vẫn không thể bị hoàn toàn át đi.
Chẳng mấy chốc, từng vệt bọt nước hình dạng quái dị xuất hiện ngoài khơi. Bọn chúng táp tới, nhưng không tràn vào bờ mà chỉ dừng lại lởn vởn ở sát mép nước.
Chủ thuyền mở lưới, túm lấy một cái xác từ giữa, ném xuống biển. Vừa chạm mặt nước, thi thể lập tức bị kéo tuột đi.
Hết người này đến người khác bị ném xuống, y như một kẻ chăn nuôi đang đút mồi cho quái vật.
Đàm Văn Bân chú ý thấy, mỗi khi ném thi thể xuống, chủ thuyền đều gỡ từ người họ xuống một món gì đó—hẳn là những vật dùng để tích tụ “nghiệp lực”.
Anh lặng lẽ lùi lại phía sau, trong đầu cân nhắc có nên quay về doanh địa.
Trên người anh không có nghiệp lực, điều đó cũng đồng nghĩa với việc khả năng trở thành mục tiêu bị săn gần như bằng không. Nếu lúc này quay lại tụ với đám người kia, chẳng khác nào tự dẫn xác đi tìm tai họa.
Nhưng nhóm người đó, dù sao cũng là do anh dốc công tập hợp lại. Dẫu bị ép buộc làm “lão đại”, nhưng nếu biết rõ có hiểm họa mà vẫn làm ngơ… thì dường như quá nhẫn tâm.
“Không được, vẫn phải quay lại xem thử. Xem thử đám ‘thổ dân’ kia là đang thanh lý những kẻ gây rối, hay thật sự đang tiến hành một cuộc tàn sát không phân biệt.”
Nếu là chuyện thứ nhất—thanh trừng những kẻ không tuân quy củ, cướp đoạt nghiệp lực người khác—thì còn có thể hiểu được. Là sâu mọt trong hệ thống, xử lý bọn chúng cũng là giữ trật tự để hệ thống này tiếp tục vận hành.
Nhưng nếu là chuyện thứ hai—tàn sát toàn bộ không kể tốt xấu—thì vấn đề liền thay đổi hoàn toàn bản chất.
Bởi vì nhóm người được đưa lên đảo này rõ ràng là do tổ chức cố ý sắp đặt, tốn không ít công sức. Nếu “thổ dân” chỉ vì chút nghiệp lực mà đem họ vứt hết vào miệng quái vật, chẳng phải là tự tay hủy diệt thành quả đầu tư?
Lần này giết sạch, chẳng lẽ lần sau còn phải tuyển lại từ đầu? Tội gì phải làm chuyện ngu ngốc đến vậy?
Đàm Văn Bân lặng lẽ quay lại doanh địa. Đống lửa vẫn cháy, các trạm gác bên ngoài cũng còn đó. Có người còn chủ động chào:
“Bân ca, về rồi à.”
Anh khẽ gật đầu, rồi ngồi lại bên đống lửa.
Doanh địa của anh, tạm thời vẫn an toàn. Không ai bị tấn công.
Chỉ không rõ—là vì nhóm anh toàn là “người giao hàng đúng quy củ”, hay vì họ quá yếu, quá tầm thường… nên bị giữ lại đến cuối cùng mới bị thịt.
“Bân ca, cho này, uống ấm người một chút.” Tân Kế Nguyệt đưa tới một cái nồi nhỏ, bên trong là canh cá còn bốc khói nghi ngút.
Từ khi mới quen biết trên đảo, Tân Kế Nguyệt đã mơ hồ sinh thiện cảm với Đàm Văn Bân. Nàng thích cùng người đàn ông này câu cá, tán gẫu, tĩnh lặng bên nhau.
Sau khi được Đàm Văn Bân cứu mạng, thứ thiện cảm đó càng trở nên mãnh liệt và rõ ràng.
Doanh địa này có thể tụ tập được nhiều người đến thế, cũng nhờ một phần công sức nàng chủ động lôi kéo, bởi trong mắt nàng, Đàm Văn Bân hẳn là thích cảm giác làm lão đại.
Nhưng lúc này, Đàm Văn Bân không có tâm trạng uống canh. Anh đẩy nồi ra, trầm giọng nói: “Ngươi đi, gọi tất cả mọi người đến đây, một người cũng không được thiếu.”
“Vâng, Bân ca.”
Chẳng mấy chốc, toàn bộ người trong doanh địa đều đã tụ lại, bao gồm cả mấy người canh gác.
Đàm Văn Bân không vòng vo: “Nghe đây. Bây giờ trên đảo rất nguy hiểm. Đã có rất nhiều người chết. Ta quý mạng, không muốn đánh cược nữa, ta rút.
Ta khuyên các ngươi, hãy vứt bỏ hết những thứ chứa nghiệp lực trong tay, tìm nơi trốn đi, sau đó tìm cách rời khỏi đảo này. Dù thế nào đi nữa, mạng là quan trọng nhất.
Được rồi, nói đến đây thôi. Ta đi, các người bảo trọng.”
Dứt lời, anh đứng dậy, phất tay, không hề do dự quay đầu rời đi.
Nếu là trước đây, theo tiến độ thường lệ, anh có thể tiếp tục gom người, dựng lên một cái thế lực, chí ít còn có thể phối hợp đón tiếp nhóm Tiểu Viễn ca sau khi họ đổ bộ lên đảo, hỗ trợ một chút.
Nhưng hiện tại, anh không dám đem tính mạng mình ra đặt cược ở nơi này. Anh tin Tiểu Viễn ca cũng sẽ không để mình làm chuyện dại dột như vậy.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không hiểu vì sao “Bân ca” lại đột nhiên phát điên, nói bỏ là bỏ, giờ mà rút lui thì sao mà chấp nhận được?
Đàm Văn Bân thừa biết, mình không thể giải tán được cả một bang nhóm. Con người mà, đặc biệt là tham vọng quyền lực, rất khó bỏ. Dù mình có đi, không lâu sau, bọn họ sẽ lại bầu ra một cái đầu mới.
Nhưng điều ngoài dự liệu là, lại có hai người lặng lẽ đi theo sau anh.
Một là Tân Kế Nguyệt, người còn lại là Ngô Khâm Hải.
“Bân ca, ta nghe lời ngươi.” Tân Kế Nguyệt đuổi kịp, một tay nắm lấy cánh tay Đàm Văn Bân, tay kia kéo vạt áo ra, “Ngươi xem, áo ngực ta mất rồi, bên trong không còn gì!”
Lời nói và hành động đều mang theo ám chỉ rõ ràng, nhưng lúc này, Đàm Văn Bân không thể mập mờ. Anh liếc nhìn kỹ một chút—quả thật trống không.
Ngô Khâm Hải cũng nói: “Bân ca, mạng của ta là do ngươi cứu. Ngươi nói sao, ta làm vậy. Gói trà của ta cũng không còn, cùng với áo ngực của Kế Nguyệt, đều từng dùng để tích nghiệp lực, giờ đã bỏ lại. Trong doanh địa lúc này, bọn họ đã chọn ra người dẫn đầu mới rồi.”
Đàm Văn Bân đưa tay sờ lên người Ngô Khâm Hải, sau đó gọi hai “con nuôi” của mình tới ngửi. Sau khi nhận được xác nhận rằng trên hai người kia không còn cảm ứng được nghiệp lực, lúc này anh mới tin họ thực sự đã vứt bỏ hàng.
Tân Kế Nguyệt hỏi: “Bân ca, sau khi rời đảo, ngươi định đi đâu? Ta vốn cũng không có nhà, hay là đi theo ngươi nhé.”
Đàm Văn Bân: “Đừng nói mấy chuyện đó bây giờ. Lại đây, tới chỗ này, ẩn nấp cho kỹ.”
Vị trí này cách doanh địa không xa, cũng không quá gần, là một điểm quan sát rất thuận lợi.
Tân Kế Nguyệt và Ngô Khâm Hải tuy không rõ vì sao phải làm như vậy, nhưng vẫn làm theo, cùng Đàm Văn Bân ẩn mình trong lùm cỏ rậm.
Mưa vẫn rơi, không giống như trong doanh địa có lều trại và đống lửa, ở ngoài dã địa ướt át và rét buốt, cảm giác quả thật khó chịu.
Ẩn mình một lúc, Ngô Khâm Hải vừa định mở miệng đặt câu hỏi thì bị Đàm Văn Bân đưa tay che miệng.
“Suỵt…”
Cơn tê dại quen thuộc từ vai lan xuống xương sống—tín hiệu cảnh báo từ “hai con nuôi”—lại một lần nữa truyền tới.
“Ngươi là ai?”
“Các ngươi là ai?”
“A!”
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp. Đàm Văn Bân thấy được—là bà lão Cung Tiêu Xã, và ông lão hải đăng.
Hai người bọn họ, từ hai hướng khác nhau cùng tiến về doanh địa. Dù thân thể ướt sũng vì mưa, nhưng cảm giác huyết tinh bám trên người họ vẫn rõ ràng đến rợn người—rõ ràng trước đó đã giết không ít ở nơi khác.
Người trong doanh địa cũng không phải hạng yếu đuối tay trói gà không chặt, thấy hai người xuất hiện liền bắt đầu cầu thần khấn tổ.
Nhưng vô luận là cầu xin gì, hiệu quả chẳng khác gì.
Trường thương trong tay bà lão mỗi lần đâm ra, liền xuyên thủng một lồng ngực; xiềng xích trong tay ông lão mỗi lần vung lên, liền nghiền nát một cái đầu.
Đây căn bản không phải là chiến đấu, mà là đơn phương đồ sát.
Chẳng mấy chốc, toàn bộ doanh địa, ngoài ba người đang ẩn nấp, không còn ai sống sót.
Hai lão nhân bắt đầu lục lọi thi thể, thu gom những món đồ dùng để tích nghiệp lực—công việc này có vẻ còn khiến họ mệt mỏi hơn cả giết người.
Tân Kế Nguyệt và Ngô Khâm Hải mở to mắt, không dám thở mạnh.
Đàm Văn Bân nhíu chặt mày—hóa ra thật sự là tàn sát toàn bộ. Bất kỳ ai có đồ vật tích nghiệp lực, đều trở thành mục tiêu giết chóc.
Nếu như thế, vậy hôm đó là ngày tận diệt sao?
Hay là… trùng hợp đến kỳ lạ, chỉ cần nhóm người này, là đã đủ số lượng?
Lúc này, hai lão nhân ngẩng đầu, ánh mắt tím nhạt nhìn về phía chân trời, trong cổ họng phát ra tiếng hô.
Trong cơn dông mưa, từ trên cao rơi xuống một bầy quái điểu khổng lồ, thân hình to lớn, lông vũ rối bời, chúng bắt đầu điên cuồng gặm cắn đám thi thể nằm la liệt.
Một xác chết vừa bị ăn xong, ngay cả quần áo cũng không còn, bị quái điểu xé nát như vụn giấy.
Về phần vết máu—chỉ cần đêm nay mưa không dứt, tất cả sẽ bị tẩy sạch.
Hai lão nhân cúi đầu đối mặt, dường như đang nói chuyện. Nhưng khoảng cách quá xa, tiếng mưa, tiếng sấm và cả tiếng quái điểu gọi nhau đan xen, khiến Đàm Văn Bân không nghe rõ được gì.
Nếu Tiểu Viễn ca có mặt ở đây thì tốt—với thính lực của Tiểu Viễn ca, hẳn là có thể nghe rõ đoạn đối thoại ấy.
“Nghiệp lực vẫn chưa đủ.”
“Đây là ý chỉ của đại nhân. Phải nhanh chóng dọn dẹp, xóa sạch toàn bộ nghiệp lực tại nơi này, quét sạch tòa đảo này.”
“Ngươi thân cận với đại nhân hơn, ngươi biết tại sao đại nhân muốn làm vậy không?”
“Đại nhân nói: ‘Có một vị không dễ chọc sắp lên đảo.’”
Xin cảm ơn bạn OLIVIA donate 20K! Xin cảm ơn bạn Le Thi Tuyet Ngan donate 10K.
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Đọc đến đây thắc mắc ko dám hỏi. Giờ sẵn đây e nói luôn. Chết ngược lại là sao sốp.
Nên nói “chết ngược lại” là ám chỉ một cái chết đi ngược lại với quy luật thông thường: thay vì kết thúc, nó trở thành khởi đầu, thay vì yếu đuối, nó trở thành nền tảng cho trật tự mới.
Chiều rồi sốp ơi. Sốp chưa dậy hả, Cho e xin 1 chương đi
Sốp vừa xách số vác si về, đang làm rồi khách iu nhé
Sốp ơi hôm nay thêm 1 chương đi. Cuốn quá chịu hỗng có nũi…
Sốp cố lên, e tin sốp mà. <3 <3 <3
Sốp lực bất tòng tâm aaaaaaaa
Sốp dịch thêm các bộ khác đi shop
Sốp bận lắm còn phải đi kiếm cơm @@
Hay quá sốp, đọc 3 chương dài quá đã, iu sốpp