Lời vừa dứt, sắc mặt Tề Hinh Phi suýt chút nữa thì thay đổi, trong lòng dù có tức giận nhưng cũng không dám thể hiện ra ngoài. Dẫu sao vị đạo trưởng trước mặt này, là nàng phải khẩn khoản cầu xin phu quân, hao tốn không ít tiền của mới mời được đến, vậy mà lại bị đứa kế nữ nhạo báng một phen.
Nếu để người ta giận bỏ đi, thì chẳng những đắc tội với vị Thành đạo trưởng này, e rằng ngay cả toàn bộ nhà họ Vinh cũng khó tránh khỏi vạ lây.
Nàng chỉ là con gái một vị quan nhỏ, được gả vào nhà họ Vinh làm chính thất, dù là kế thất thì cũng nhờ vào dung nhan của nàng.
Tề Hinh Phi cười dịu dàng mềm mỏng, nói:
“Đạo trưởng chịu hạ cố đi một chuyến, đã là phúc khí của Vũ Nhi rồi. Dù kết quả ra sao, chúng ta cũng đều phải cúi đầu cảm tạ người.”
Thành đạo trưởng liếc nhìn khuôn mặt nàng một cái, không hổ là người trong lòng của Bát gia, diện mạo này quả thực đáng xem.
Hắn ta nhấc chân bước vào trong, vừa bước qua cửa liền không tự chủ siết chặt thanh kiếm đồng tiền bên hông, quát lớn:
“Yêu nghiệt phương nào, còn không mau hiện hình!”
Hả, thật sự có yêu nghiệt sao?
Phụ mẫu nhà họ Tề đồng loạt chạy đến sau lưng Tề Hinh Phi, mặt trắng bệch, bọn họ làm gì có pháp khí bảo mệnh nào đâu.
Sắc mặt Tề Hinh Phi cũng vô cùng khó coi, nhưng nàng cũng không đẩy họ ra, chỉ lo lắng theo sát sau lưng Thành đạo trưởng, răng va lập cập.
Trong phòng lạnh thấu xương, cái lạnh như có thể xuyên vào cốt tủy, trong không khí phảng phất mùi máu tanh hòa cùng mùi thối rữa, nồng nặc khó ngửi.
Rõ ràng trong phòng vẫn đang cháy mấy lò than hừng hực.
Sắc mặt Thành đạo trưởng tối sầm, thầm nghĩ lần này coi như sơ suất, oán khí nồng đến mức kết thành sát, hôm nay e là khó thu xếp ổn thỏa.
Càng đi sâu vào nội thất, oán sát khí càng dày đặc, trộn lẫn mùi tử khí, khiến người ta buồn nôn.
Một tiểu nhân bằng giấy lặng lẽ men theo chân tường bò vào, leo lên cột nhà trong phòng, tìm được góc độ tốt nhất, liền nhìn thấy Tề Hinh Vũ đang nằm trên giường, mắt mở to, vẻ mặt dữ tợn, đang rên rỉ trong đau đớn.
Lăng Cửu Xuyên khẽ nhướng mày, Tề Hinh Vũ trước mắt đã không còn là dáng vẻ sinh động trước kia. Máu sát khí âm u từ vết thương trên trán nàng ta tràn ra, ăn mòn da thịt, khiến chỗ ấy đã thối rữa lộ cả xương, sát khí theo vết thương lan ra khắp mặt, lan ra toàn thân.
Mà bên cạnh nàng ta, lượn lờ mấy oán quỷ, có không ít gương mặt là nàng từng gặp qua, lại có một con nằm bò lên người nàng ta, còn có một con treo trên đầu, mắt nhìn chăm chăm vào nàng ta.
Lăng Cửu Xuyên thần sắc lạnh lẽo, phải giết bao nhiêu người mới thành ra thế này?
Thành đạo trưởng dẫn người tiến lại gần, mấy oán quỷ đồng loạt nhìn sang, trong khoảnh khắc, quỷ lực bùng lên, oán khí bốc cao.
Leng keng leng keng—
Chuỗi chuông treo bên hông Thành đạo trưởng rung lên dữ dội, cùng lúc đó, gió âm ào ào nổi dậy trong phòng.
“A!” Tề phu nhân kinh hô thất thanh.
Thành đạo trưởng vung ngang kiếm đồng tiền, những đồng tiền trên kiếm cũng run lên bần bật, sắc mặt hắn ta đại biến, quát lớn:
“Yêu nghiệt phương nào dám tác oai tác quái nơi đây, hại người nhiễu thế, mau hiện thân chịu chết! Tiểu đồng, lập pháp đàn, đốt phù vàng, trừ tà trấn quỷ!”
Tiểu đạo đồng vội vàng lấy bùa chú từ giỏ trúc sau lưng đưa lên, lại lấy thêm một bát gạo cùng hương nến các loại.
Lăng Cửu Xuyên khẽ lắc đầu, rắc rối lớn rồi.
Tựa như cảm ứng được ý đồ của bọn họ, mấy oán quỷ bật cười âm hiểm, quỷ khí lại bùng phát, gió âm thổi khiến đồ vật tiểu đồng vừa lấy ra đổ nghiêng đổ ngả, bài trí trong phòng rung lên điên loạn, các bình sứ mỹ nhân trên kệ rơi xuống vỡ tan tành.
Truy cập prostab2016.org để đọc trọn bộ...
Ánh mắt Thành đạo trưởng nghiêm nghị, sát khí thật mạnh, nơi này tuyệt đối không chỉ có một oán quỷ.
Hắn ngay lập tức cắn đứt đầu ngón tay, nhanh chóng vẽ phù trên thanh kiếm đồng tiền, miệng liên tục niệm chú: “Thượng đế có chiếu lệnh, ta chính thức triệu hồi linh hồn, khai sáng chính pháp, trừ tà diệt binh, dám có yêu quái, ta nhìn thẳng vào linh hồn, năm núi sụp đổ, đệ tử Thành Đạo trưởng cầu xin đế quân nhập thể, trừ tà trấn quỷ, chiếu lệnh, đi!”
Chú ngữ vừa xong, thanh kiếm đồng tiền phát ra ánh sáng vàng rực rỡ, Thành Đạo trưởng bước đi trên một vòng tròn, xoay người giữa không trung, tay vung kiếm chém về phía trước.
Kiếm vàng lóe lên, chiếu thẳng vào oan hồn, phát ra một tiếng xẹt xẹt, sau đó là tiếng gào rú đau đớn của quỷ.
Tề Hinh Phi và mọi người nghe thấy, sợ hãi la lên, vội vã tụm lại một chỗ, người run rẩy không ngừng.
“Yêu nghiệt, sao không dám hiện hình?” Thành Đạo trưởng từ trong tay áo lấy ra một lá bùa trừ tà, ngón tay kẹp chặt, tung lên trời: “Bùa trừ tà, Thái Thượng Lão Quân khẩn cấp lệnh như pháp, trừ tà!”
Lá bùa không cần lửa tự cháy, lại có một tia ánh sáng vàng chợt lóe lên, như đánh trúng thân quỷ, không khí đột ngột ngưng lại một lúc.
“Đạo sĩ thối, quá nhiều chuyện.” Tiếng oán quỷ sắc nhọn đột nhiên vang lên trong phòng, âm thanh không rõ là nam hay nữ.
Tề Phu nhân và hai nha hoàn nhỏ tuổi ngất xỉu ngay lập tức.
Tề Hinh Phi người run lẩy bẩy, vội tháo chuỗi hạt trên cổ tay ra, đặt vào trước ngực, đôi chân mềm nhũn, cũng muốn ngất đi.
Mấy oan hồn tức giận lao về phía Thành Đạo trưởng, bao vây lấy hắn ta, muốn kéo hắn vào vùng quỷ giới tạm thời đã dựng lên. Tuy nhiên, chúng vẫn là những quỷ mới sinh, mặc dù có oán khí nhưng chưa đủ mạnh để gây thương tổn lớn, nên vẫn chưa thành hình được. Thành Đạo trưởng cũng rất cảnh giác, sắc mặt trở nên nghiêm nghị, hắn gỡ chuông trên thắt lưng, vung mạnh một cái.
Tiếng chuông phát ra âm thanh chói tai, như lời nguyền giết quỷ, khiến mấy oan hồn đau đớn, phát ra tiếng rít gào thảm thiết hơn.
“Giết chúng.” Mấy oan hồn quay đầu nhìn những người khác trong phòng, mắt đỏ ngầu.
Thành Đạo trưởng nghe xong, giậm chân mạnh: “Yêu quái các ngươi dám!”
Thành Đạo trưởng dường như đã quyết tâm, lấy ra một lá bùa khai thiên nhãn quý giá, niệm chú đốt bùa, ngón tay quét qua kiếm đồng tiền, thân kiếm ngang qua trán, ánh sáng vàng từ đó nhập vào giữa trán hắn.
Lăng Cửu Xuyên nhìn thấy cảnh này, không khỏi nhớ tới Âu Miểu Nam, nếu để cho Đạo sĩ này biết được Thiên Nhãn của đứa trẻ kia, chắc chắn sẽ ghen tị không thôi, một lá bùa khai thiên nhãn cũng không nỡ sử dụng, huống chi là một đôi Thiên Nhãn, quả là vô cùng quý giá?
Khi hắn ta mở thiên nhãn và nhìn vào tình hình trước mắt, sắc mặt bỗng chốc trở nên tái nhợt. Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, không ngờ lại có tận bảy oan hồn, và tất cả đều mang theo oán khí nặng nề, lại còn có sát khí từ máu, nếu để chúng điên cuồng giết chóc, chắc chắn sẽ trở thành những con quỷ dữ tợn nhất!
Tiểu đồng vội vã ném chiếc giỏ qua, Thành Đạo trưởng mở ra, lấy ra máu chó đen trong đó, vẩy lên người chúng.
“Đạo sĩ thối, muốn chết, lại can thiệp quá nhiều, giết ngươi trước!” Một oan hồn nữ, chỉ khoảng mười hai ba tuổi, nhưng là kẻ có oán khí sâu nhất trong số bọn chúng.
Nàng mắt đỏ rực, hung hăng xông về phía Thành Đạo trưởng, đôi tay sắc nhọn vươn ra, muốn cào lấy hắn.
Kiếm đồng tiền của Thành Đạo trưởng lóe lên ánh sáng vàng chói lọi, chém ra, nàng ta phát ra tiếng kêu thảm thiết, oán khí càng mạnh, tức giận gào lên: “Cái gọi là chính đạo, lại giúp đỡ kẻ xấu, không phân rõ trắng đen, đáng chết!”
Nàng ta lộ ra bộ dạng thảm thương khi chết, bị hành hạ đến chết, ruột gan rơi ra ngoài, chính vì vậy, sự tức giận và không cam lòng tràn ngập lý trí, oán khí bỗng nhiên bùng phát mạnh mẽ.
Ầm.
Khí huyết tỏa ra trong phòng, đôi mắt đỏ như máu của nàng dần chuyển sang đen, toàn thân oán khí chuyển thành màu đen, bao trùm lấy nàng.
Không xong rồi, oán khí mạnh mẽ, nàng ta đã biến thành một con quỷ dữ!
Cảm ơn bạn Pham Nhat Hoang donate 100K cho bộ Quang Âm Chi Ngoại!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.