Từ Tĩnh khẽ mỉm cười, lại cúi người đáp lễ:
“Phu nhân quá khen, y thuật của tiểu nữ vẫn còn nhiều chỗ cần học hỏi và tinh tiến.”
Song, ánh mắt của Tống phu nhân nhìn Từ Tĩnh càng lộ vẻ tán thưởng, bà gật đầu nói:
“Không kiêu ngạo, cũng không tự ti.
Một đại phu có phẩm chất như vậy mới thực sự là một vị lương y chân chính.
Từ đại phu, mau ngồi xuống đi, chân của cô vẫn còn đang bị thương mà!”
Từ Tĩnh lại hành lễ với Tống phu nhân rồi mới bước đến chiếc đệm thấp ở phía cuối bên phải, nơi Khang mụ mụ đã chuẩn bị cho nàng, và quỳ ngồi xuống.
Văn hóa của Đại Sở cũng tương tự như thời Đại Đường ở thế giới trước của Từ Tĩnh.
Mặc dù thời điểm này đã có ghế cao, nhưng mọi người vẫn quen với việc quỳ ngồi trên sàn hoặc trên trường kỷ, hoặc ngồi trên những chiếc đôn chân thấp.
Ban đầu, Từ Tĩnh vô cùng khó chịu, vừa quỳ được vài phút đã thấy tê chân không chịu nổi.
Nhưng giờ đây, nàng đã luyện đến mức có thể quỳ cả một giờ đồng hồ mà mặt không biến sắc.
Trước mặt Từ Tĩnh là một chiếc bàn thấp nhỏ, trên đó bày một đĩa điểm tâm tinh xảo và một chén trà nóng tỏa hương thơm ngào ngạt.
Tống phu nhân đợi Từ Tĩnh ngồi xuống rồi mới bắt đầu giới thiệu những nữ quyến có mặt tại đó.
Bà chỉ về phía người ngồi cạnh mình, cười nói:
“Nhị nương, Từ đại phu ở An Bình huyện đã từng gặp qua rồi.
Đây là đại nữ nhi của ta, trước đây theo ta về quê để thủ tang ba năm, mới gần đây mới trở lại Tây Kinh.
Còn đây là tiểu nữ nhi của ta, trong nhà đứng hàng thứ sáu, thường ngày tính tình nghịch ngợm, cô cứ gọi con bé là Lục nương.”
Tống phu nhân chỉ về phía thiếu nữ trẻ ngồi bên tay trái, rồi tiếp tục giới thiệu:
“Đây là con dâu của ta, họ Triệu.
Còn đây là chất nữ của ta, lớn hơn Lục nương một tuổi, trong nhà đứng hàng thứ tư, mọi người gọi con bé là Tứ nương.”
Sau khi giới thiệu xong các nữ quyến bên trái, bà quay sang phía bên phải:
“Đây là hai nữ nhi khác của ta, một đứa đứng hàng thứ ba, một đứa đứng hàng thứ năm.”
Khi giới thiệu hai người cuối cùng, giọng của Tống phu nhân có phần nhạt nhẽo, không còn nhiệt tình như khi nói về Nhị nương và Lục nương.
Từ Tĩnh đoán rằng hai người này có lẽ là con của thiếp thất.
Từ Tĩnh khẽ mỉm cười, theo sự chỉ dẫn của Tống phu nhân mà gọi từng người một.
Các nữ quyến tuy không lộ liễu như Lục nương, nhưng hiển nhiên cũng vô cùng tò mò về nàng, thỉnh thoảng vẫn len lén nhìn.
Trong đó, Tứ nương là người hoạt bát nhất.
Nàng chớp mắt nhìn chiếc khăn che mặt của Từ Tĩnh, không kiềm được mà buột miệng hỏi:
“Từ đại phu, chiếc khăn này, cô luôn luôn mang theo sao?”
Tống phu nhân liền nhíu mày, khẽ trách:
“Tứ nương, không được vô lễ!”
Từ Tĩnh lại không để bụng, nàng mỉm cười đáp:
“Không sao, Tứ nương tử có thắc mắc cũng là điều bình thường.
Ta thường xuyên bị hỏi chuyện này.
Ta mang khăn che mặt là vì vài nỗi khó nói của riêng mình, mong mọi người thứ lỗi vì ta không thể giải thích rõ ràng.
Nhưng xin hãy yên tâm, đây chỉ là chuyện cá nhân của ta, tuyệt đối không ảnh hưởng đến y thuật, cũng sẽ không gây phiền hà cho các vị.”
Nghe nàng nói vậy, dù là các tiểu thư còn trẻ tuổi chưa xuất giá cũng không thể không đoán ra ý tứ.
Có vài người dù cố giấu nhưng trên mặt vẫn hiện chút vẻ không tự nhiên.
Tống phu nhân càng thêm hài lòng với Từ Tĩnh.
Khác với những người khác, bà từng được nàng chữa trị nên hoàn toàn tin tưởng.
Bà khẽ cười:
“Mỗi người đều có nỗi khó nói của riêng mình.
Chúng ta đều hiểu cả.
Là do con cái trong nhà lỗ mãng, mong Từ đại phu đừng để trong lòng.
Nói đến đây, ta đã trông chờ Từ đại phu mấy ngày nay.
Trước đó, ta đã nói nếu trong nhà có nữ quyến nào không khỏe, chắc chắn phải nhờ đến đại phu.
Ai ngờ lời thành thật, gặp được cô đúng là phúc phần ông trời ban tặng.
Ta vốn còn sợ Từ đại phu sẽ không đích thân mang thuốc đến, tính sai người đi mời, nào ngờ cô lại tự mình đến.
Khi nghe tin này, ta vui mừng biết bao!”
Truy cập prostab2016.org để đọc trọn bộ...
Từ Tĩnh khẽ ngẩn ra, trong lòng nhanh chóng suy tính, nhưng trước sự nhiệt tình của Tống phu nhân, cùng lời hứa từ trước, nàng chỉ có thể đáp:
“Không biết trong phủ là vị nữ quyến nào không khỏe?”
Tống phu nhân lập tức quay sang nhìn con dâu, nói:
“Thiếu Hoa, con mau nói với Từ nương tử về tình trạng của mình đi.”
Từ Tĩnh theo ánh mắt bà nhìn qua, thấy Triệu thiếu phu nhân nghe vậy liền lộ vẻ khó xử, mày nhíu chặt, cắn nhẹ môi, trông như có điều khó nói.
Từ Tĩnh lập tức hiểu ra.
Có lẽ nàng ấy mắc phải một chứng bệnh phụ khoa khó nói, lại thêm nơi này có nhiều tiểu thư chưa xuất giá, nên không tiện mở lời.
Nàng quay sang Tống phu nhân, nhẹ giọng nói:
“Tống phu nhân, không biết có thể chuẩn bị một gian phòng yên tĩnh, để ta tiện chẩn trị cho Thiếu phu nhân được không?”
Tống phu nhân lập tức hiểu ra, khẽ vỗ tay lên mu bàn tay mình, nói:
“Xem ta này!
Ta quá nóng lòng mà không nghĩ chu toàn.
Khang mụ mụ, mau dọn dẹp gian phòng bên cạnh, đưa Thiếu Hoa và Từ đại phu qua đó.”
Khang mụ mụ vâng lời, rất nhanh đã chuẩn bị xong gian phòng nhỏ bên trái.
Từ Tĩnh vừa bước vào căn phòng nhỏ cùng Triệu thiếu phu nhân, vị này lập tức lộ rõ vẻ sốt ruột, lo lắng nói:
“Từ đại phu, xin ngài nhất định phải giúp ta!
Nếu cứ kéo dài như thế này, thân thể ta e là chịu không nổi, mà phu quân của ta cũng sẽ chán ghét tamất!”
Từ Tĩnh vẫn giữ vẻ bình thản, nhẹ nhàng đỡ nàng ngồi xuống, trấn an:
“Đừng vội, phiền thiếu phu nhân trước tiên nói rõ những chỗ không thoải mái trên cơ thể mình.”
Sự điềm tĩnh của Từ Tĩnh dường như đã ảnh hưởng đến Triệu thiếu phu nhân.
Sau một hồi, nàng ấy dần bình tĩnh lại, cắn môi, hạ giọng nói:
“Chừng hơn bốn tháng trước, mỗi lần đến kỳ nguyệt sự của ta đều kéo dài rất lâu.
Trước đây chỉ cần bốn, năm ngày là xong, nhưng giờ đây lại dây dưa mãi, có khi kéo đến nửa tháng vẫn chưa sạch sẽ.
Ta đã mời mấy vị đại phu đến xem qua, uống không biết bao nhiêu thuốc.
Hai tháng trước uống một loại thuốc, máu cũng cầm được ngay, nhưng đến kỳ sau thì lại như cũ, lâu ngày chẳng sạch.
Những bài thuốc đó căn bản không thể trị tận gốc căn bệnh của ta!”
Từ Tĩnh nghe xong liền nhận ra, đây chính là chứng “băng lậu”.
Trong thời cổ đại, do rào cản giữa nam và nữ, phụ nữ mắc các bệnh phụ khoa luôn cảm thấy xấu hổ, không biết tìm ai để khám, hoặc có khám thì cũng khó mà điều trị hiệu quả.
Nàng biết rằng ở Đại Sở cũng có nữ đại phu, nhưng vị thế của nghề y thường không cao.
Hơn nữa, việc hành y thường yêu cầu xuất đầu lộ diện, nên những gia đình khá giả hiếm khi để con gái mình theo nghề.
Vì thế, nữ đại phu y thuật cao minh giống như Tống phu nhân từng nói, cực kỳ hiếm hoi.
Hầu hết các nữ tử mắc bệnh phụ khoa chỉ có thể tìm đến các đại phu thông thường, nhưng với tình trạng che giấu và ngại ngùng như vậy, hiệu quả chữa trị khó mà khả quan.
Từ Tĩnh ghi chép lại các triệu chứng mà Triệu thiếu phu nhân mô tả trong một cuốn sổ nhỏ mang theo bên mình, rồi hỏi:
“Trước khi đến kỳ nguyệt sự, thiếu phu nhân có triệu chứng bất thường nào không?”
Triệu thiếu phu nhân vội gật đầu, nói:
“Rất nhiều triệu chứng.
Trước kỳ, ta thường xuyên bị đau đầu, cơ thể nóng bừng từng cơn, ngực thì căng đau dữ dội, giống như lúc ta sinh con xong mà bị căng sữa vậy.
Tính tình cũng trở nên cực kỳ nóng nảy, không nhịn được mà phát giận, ngủ cũng không yên.”
Từ Tĩnh khẽ gật đầu, tiếp tục hỏi thêm vài câu, rồi bắt mạch và xem lưỡi của nàng ấy.
Sau một lúc, trong lòng Từ Tĩnh đã có tính toán.
Nhìn thấy vẻ mặt đăm chiêu của Từ Tĩnh, Triệu thiếu phu nhân không kìm được, lo lắng hỏi:
“Từ đại phu, thế nào?
Bệnh của ta có thể chữa được không?”
Không phải nàng không tin vào y thuật của Từ Tĩnh.
Dù sao Từ Tĩnh cũng là người mà mẫu thân nàng mời đến, lại từng chữa bệnh cho mẫu thân, chắc chắn là có bản lĩnh nhất định.
Nhưng bệnh của nàng đã mời không ít đại phu, ngay cả thái y trong cung cũng từng khám, đều không chữa được.
Thái y còn không trị nổi, một nữ đại phu trẻ tuổi trông có vẻ còn nhỏ hơn nàng, thật sự có thể sao?
Xin cảm ơn bạn OLIVIA donate 20K! Xin cảm ơn bạn Le Thi Tuyet Ngan donate 10K.
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Hay