“Đều phải chết, ngươi… không thể không đả kích ta một chút sao?”
Minh nghiến răng, gọi thẳng đại danh Xích Diễm, chất vấn:
“Xích Diễm, ta yêu ngươi đến như vậy, vì sao ngươi chưa bao giờ chịu nhìn thẳng ta lấy một lần?”
Đối diện lời nàng, Xích Diễm chỉ khẽ nhếch môi, nụ cười lạnh lẽo ẩn đầy khinh miệt.
“Yêu bản tôn nữ nhân thì nhiều, nếu mỗi người yêu bản tôn, bản tôn đều phải nhìn thẳng mà đối đãi, thì chẳng phải bản tôn biến thành ngựa giống hay sao?”
“Nhưng ta có gì không tốt? Ta tuy không sinh ra cao quý như Vân Nguyệt, nhưng bằng năng lực của mình mà trở thành Ma giới Cổ Vương. Dung mạo của ta dẫu không thuần khiết như nàng, nhưng cũng có nét riêng, chẳng hề kém cỏi.
Phải, ta ác độc, ta đã làm nhiều chuyện đối với các ngươi là không thể dung thứ. Nhưng Vân Nguyệt chẳng lẽ không vậy? Nàng vì báo thù mà cho trâu đực giẫm chết ca ca mình, khiến trăm con chó dữ xâu xé tỷ muội nàng đến chết, còn bắt di nương nàng tận mắt chứng kiến con ruột bị giết.
Những việc tàn khốc đến vậy nàng đều có thể làm được, so với nàng, ta chẳng qua là phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn!
Ta đâu kém nàng? Vậy cớ gì ta không được ngươi yêu? Vì cớ gì? Ngươi nói đi, vì cái gì?!”
Xích Diễm nhìn thẳng nàng, trầm giọng đáp:
“Trên đời này vốn không có nhiều ‘vì cái gì’, đặc biệt là chuyện tình cảm. Có người bạc đầu vẫn như thuở ban sơ, có người say đắm cũng chẳng thể giữ. Tình yêu không có thứ tự trước sau, đôi khi chỉ cần một cái nhìn, đã có thể khắc cốt ghi tâm đến vạn năm.
Ngươi hỏi bản tôn vì sao ư? Bản tôn nói cho ngươi biết, đừng nói mười vạn năm, dù ngươi đi theo bản tôn một triệu năm, mười triệu năm, bản tôn cũng không thể yêu ngươi.
Nhưng Nguyệt Nhi, chỉ bên nàng chưa đầy mười lăm phút, bản tôn đã có ước nguyện thành gia. Đó, chính là khác biệt lớn nhất giữa hai ngươi!
Không phải ngươi chưa đủ tốt, mà là bản tôn không yêu!
Hôm nay là đại hỉ của bản tôn và Nguyệt Nhi, nên mới cho ngươi chết một cách rõ ràng. Luật hình tư!”
Tiếng Xích Diễm vừa dứt, phía sau liền hiện lên một làn sương đen, rồi năm vị sứ giả luật hình tư của Ma giới quỳ xuống chờ lệnh.
Xích Diễm khẽ vung tay áo, lập tức có một mảnh da thịt xuất hiện trong chiếc bình pháp khí — đó là phần hắn lấy từ trên người Minh, vì Nguyệt Nhi nói cổ trùng này nếu nuôi dưỡng tốt sẽ có tác dụng lớn với nhân loại.
“Nên xử trí thế nào thì cứ xử trí, không để lại hậu hoạn.”
“Không! Xích Diễm! Ta muốn chết trên tay ngươi! Ta là địch nhân của ngươi, ta phải chết trên tay ngươi!” Minh gào lên, nhưng Xích Diễm đã chẳng buồn quay đầu, cũng không cho nàng một ánh nhìn cuối.
Sau tiếng sấm rền vang, tất cả liền chìm vào tĩnh lặng. Không còn hồn phách, không còn thân xác, một đời Cổ Vương tiêu tan như tro bụi, kết thúc dưới ánh mắt lạnh lùng và khinh miệt của muôn người, tan biến ngoài điện Cổ Vương.
Xích Diễm ôm Vân Nguyệt, tràn đầy hạnh phúc bước trên mảnh đất Ma giới. Kiếp nạn đã chấm dứt, từ giờ trong sinh mệnh bọn họ chỉ còn ánh dương và tiếng cười.
Tầng mười tám địa ngục đã được tứ đại hộ pháp theo lệnh Xích Diễm tu tạo lại. Vì không có dung nham, hắn dứt khoát dẫn nước sông Giang Hà vào trong, giữ lại cả nước biển từng tiến nhập Ma cung.
Vậy là Ma cung vừa có Giang Hà, vừa có biển cả. Thủy là nguồn của sinh mệnh, nên cả Ma cung trở nên phồn hoa, cây xanh rợp bóng, tựa như một siêu cấp vườn hoa được phóng đại vô hạn.
Vì Vân Nguyệt ưa cảnh sắc Maldives và những cánh đồng oải hương lãng mạn, nên nơi này…
Cảnh trí nơi đây gần như hòa trọn hồn vị tình ca của biển cả cùng phong tình châu Âu lãng mạn.
Chư vị tiên gia đến dự lễ, cùng con dân Ma giới, vừa đặt chân vào Ma cung liền bị cảnh sắc này chấn động — so với tầng mười ba điện cũ, nơi đây đẹp đến kinh ngạc, mười phần mỹ lệ.
Chủ hội trường của đại hôn được dựng ngay trên một dải bãi cát khổng lồ ngoài biển. Bởi nơi này phải chứa được hầu như toàn bộ thần tiên của Tiên giới, lại thêm gần như toàn bộ con dân Ma giới, số người ít cũng phải đến mấy trăm vạn.
Lần này thời gian gấp gáp, nhiệm vụ nặng nề, mà yêu cầu của đại hôn đế – hậu lại cực kỳ cao, nên tứ đại hộ pháp cùng các cung nhân Ma giới đều bận đến quay cuồng.
Nhưng dẫu bận đến chết đi sống lại, bốn vị hộ pháp trong lòng vẫn tràn ngập hoan hỷ. Chủ thượng vừa nghĩ đến phu nhân, phu nhân lại sắp sinh cho chủ thượng một tiểu chủ tử. Một nhà trải qua ba nghìn năm kiếp nạn, cuối cùng cũng đoàn tụ trọn vẹn.
Truy cập prostab2016.org để đọc trọn bộ...
Quả thật là tam hỉ lâm môn!
May mắn thay, từ sau khi chủ thượng khôi phục pháp lực, bọn họ cũng lần lượt khôi phục đến thời kỳ cường thịnh, mỗi người có thể phân ra mười phân thân. Bốn người hợp lại được bốn mươi phân thân, chuyên lo việc chỉ huy và bố trí cho hôn lễ thịnh thế này.
Ma giới có ban đêm riêng, nên đại lễ được cử hành vào buổi trưa.
Những tiên gia và con dân Ma giới đến sớm, bởi chưa từng thấy phong cảnh diễm lệ và kỳ diệu như thế, nên trước giờ cử hành đều kéo nhau đi dạo khắp Ma cung, thưởng thức cảnh sắc mới lạ.
Bãi cát rộng lớn của hội trường, trừ những người phụ trách, vẫn là chật kín người.
Một cung nhân giữ chức khá cao, nhìn quanh thấy tiên gia đến đông như vậy, ai nấy đều cười tươi như gió xuân, rốt cuộc không nhịn được, liền hỏi một vị đang bận rộn chạy tới chạy lui – Ác Linh hộ pháp Bạch Cẩn Sơn:
“Ác Linh hộ pháp, hôm nay sao lại có nhiều tiên gia như thế? Hơn nữa ai cũng vui vẻ… thật kỳ lạ.”
Kỳ thực, thắc mắc này mọi người đã có từ năm ngày trước.
Theo lẽ thường, tứ đại hộ pháp đối với việc chủ thượng sắp cưới Cổ Vương hẳn phải phản đối kịch liệt mới đúng. Sao tự nhiên lại thay đổi thái độ nhanh đến vậy?
Nhìn bọn họ một biến thành mười, cúi đầu làm việc như trâu ngựa, càng khiến người ta nghi hoặc.
Ban đầu, ai cũng đoán hẳn là chủ thượng hạ lệnh, tứ đại hộ pháp bất đắc dĩ phải tuân. Nhưng khí sắc trên người họ tràn đầy niềm vui, cộng thêm sự xuất hiện của đông đảo tiên gia hôm nay, đã khiến các cung nhân cảm thấy chuyện này không đơn giản.
Bạch Cẩn Sơn cười khẩy:
“Ngươi nói lạ thật! Tiên gia mà không cười, chẳng lẽ lại khóc?”
Lời hắn khiến người nghe càng thêm hồ đồ.
“Nhưng… đế quân cưới là Cổ Vương mà. Những tiên gia này chẳng phải đều là người của Thiên đình sao? Chẳng lẽ họ không nên vì công chúa Vân Nguyệt mà bất bình ư?”
Phanh!
Một tiếng đấm nặng nề vang lên. Bạch Cẩn Sơn trừng mắt:
“Ngươi ngốc à? Hóa ra đến giờ ngươi vẫn không biết hôm nay chủ thượng cưới ai?”
“Chẳng lẽ… không phải Cổ Vương?” Cung nhân trợn tròn mắt.
“Đương nhiên là không! Nếu cưới cái kẻ ghê tởm kia, bốn huynh đệ ta sao có thể dốc sức thế này? Chủ thượng muốn cưới chính là công chúa Vân Nguyệt!”
Thấy Bạch Cẩn Sơn nói mà vẻ mặt đầy tự hào, cung nhân kia lập tức ngẩn ra, sắc mặt đổi hẳn.
Phanh!
Lại thêm một tiếng đấm vang dội.
“Thế nào? Nhìn sắc mặt ngươi, chẳng lẽ không vui khi chủ thượng cưới công chúa Vân Nguyệt?”
“Ác Linh hộ pháp nói gì vậy? Con dân Ma giới ai mà không mong công chúa trở về!” Cung nhân vội vàng thanh minh.
“Thế thì sao mặt ngươi tái xanh?”
“A… a, không… không có gì! Chỉ là… cao hứng thôi!” Nói xong, hắn vội vàng lủi đi, mặt xám như tro.
Cảm ơn bạn LÊ QUỐC HIỂN donate cho bộ Quang Âm Chi Ngoại 50K!!!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Truyện tới đây là hoàn luôn rồi hả Ad, có ngoại truyện thêm ko ạ?
Truyện đã hoàn và không có ngoại truyện bạn nhé
add ơi truyện này full bao nhiêu chương vậy ạ ?
Truyện đã hoàn rồi chắc khoảng gần 1k chương bạn nhé.