Nhìn thấy đối phương với bộ dáng lúng túng như tiểu tức phụ, Chiến Tân Đường chỉ cảm thấy nghẹn họng không nói nên lời.
Tổ tông ơi, hắn chẳng qua là vô tình thấy phải thứ không nên thấy mà thôi! Trời đất chứng giám, có nam nhân nào mà chưa từng thấy qua những thứ ấy?
Lần trước, chỉ vì vô ý nhìn thân thể hắn mà bị mắng một trận dài dằng dặc, lại còn bị hắt mực lên người. Nay thì sao đây?
Không mắng, không đánh, cũng không gào, chỉ ngượng ngùng như thế… Chẳng lẽ còn muốn hắn phụ trách thật sao?
Địch khẽ hắng giọng, cuối cùng khó chịu lên tiếng:
“Cái đó… Ta biết ngươi vừa rồi đã thấy.”
Chiến Tân Đường im lặng một thoáng, rồi như bùng nổ:
“Ngươi bị bệnh hả? Thấy thì đã sao? Ngươi là một đại nam nhân, đừng nhăn nhăn nhó nhó như vậy được không?
Nam nhân cùng nhau vào nhà tắm vốn là chuyện bình thường. Ta chỉ trở về lấy đồ, vô tình nhìn thấy mà thôi, vậy mà ngươi đuổi theo mắng ta, còn xé nát y phục ta là ý gì?
Chẳng lẽ chỉ vì ta vô ý nhìn ngươi, mà muốn bức ta phải phụ trách tới cùng?!”
Hai chữ “phụ trách” tuy là hắn nói ra, nhưng trời đất chứng giám, hắn chỉ buột miệng mà thôi!
Hắn vốn nghĩ tên hồ ly này lại đang giận dỗi, chạy ra lý luận với hắn, nên mới tiện miệng nói câu đó để chọc tức. Ai ngờ…
“Nếu như là vậy, ngươi định phụ trách với ta sao?”
Chiến Tân Đường suýt trượt chân ngã từ trên mây xuống, mắt trừng to như muốn xuyên thủng người trước mặt.
Nhìn dáng vẻ hắn, Địch thật sự cảm thấy có lỗi. Lần này đúng là hắn sai. Nghĩ kỹ lại, lúc bồi bảo bảo ngủ, hắn không mặc quần, lại không đóng cửa, còn làm thí nghiệm…
Vốn chẳng ai thấy gì, nhưng vì không đóng cửa nên bị nhìn trọn. Thế là hắn đành hạ giọng nhận lỗi.
Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng như tiểu tức phụ kia, Chiến Tân Đường cảm thấy nhãn cầu mình sắp trừng rơi ra ngoài.
Người này… thật muốn hắn phụ trách? Nghĩ đến đó, hắn bỗng thấy chột dạ.
Từ chối một nữ nhân dễ, nhưng từ chối một nam nhân… hắn chưa từng thử qua.
Chưa kịp định thần, lời tiếp theo của Địch đã khiến hắn nghẹn họng:
“Ngươi biết đấy, hồ tộc lợi hại nhất là mị công. Ta là cửu vĩ hồ huyết thống thuần chính, mị công càng là bậc nhất.
Thời thượng cổ, cửu vĩ hồ dùng mị công mê hoặc muôn yêu, trở thành bộ tộc cường thịnh nhất, thậm chí thống nhất toàn yêu giới, thủ lĩnh cửu vĩ hồ là Yêu Đế.
Nhưng đồng thời, cửu vĩ hồ cũng bị hạ huyết chú: Phàm ai thấy thân thể cửu vĩ hồ, đều bị tình nguyền rủa. Hoặc bị thu vào hậu cung, hoặc bị tình độc hành hạ đến chết…”
Thấy sắc mặt Chiến Tân Đường từ xanh sang đen, Địch vội ho khan, hắng giọng:
“Tất nhiên… đây chỉ là truyền thuyết, ta cũng chỉ nghe phụ vương kể lại.”
“Cho nên?” Chiến Tân Đường nghiến răng, chỉ muốn bóp chết con hồ ly đáng ghét này.
“Cho nên… ngươi không cần để trong lòng. Chỉ là nếu như… ta nói nếu như, ngươi cảm thấy không khỏe, hay có gì khác thường, mà là do ta gây ra… Ta liền…”
Truyện được dịch đầy đủ tại prostab2016.org
“…Ta liền đối ngươi phụ trách.”
Địch thật sự thấy bi thương. Hắn không muốn chết, nhưng cũng không nỡ giết Chiến Tân Đường. Dù gì, hai người cũng coi như nửa bằng hữu.
Nhưng nếu cả hai không chết, thì sẽ đối mặt với tình nguyền rủa phát tác.
Trời biết, để hắn tự nói ra hai chữ “phụ trách” này khó khăn thế nào.
“Ta trúng cái tình nguyền rủa chết tiệt đó? Ngươi muốn phụ trách với ta?” Chiến Tân Đường không dám tin mình nghe đúng.
Xui xẻo vậy sao? Chỉ trở về lấy đồ mà dính phải nguyền rủa thượng cổ, lại còn… với một nam nhân?!
“Đương nhiên, đây chỉ là truyền thuyết, ta chưa từng gặp ai thật sự trúng tình nguyền rủa. Ta chỉ muốn nói trước, để ngươi có chuẩn bị tâm lý, phòng khi vạn nhất… nếu có gì không ổn, ngươi có thể tìm ta.”
Hắn giấu đi một tin tức trọng yếu — rằng ai thấy thân thể cửu vĩ hồ mà không được thu vào hậu cung, đều sẽ hồn phi phách tán. Còn được thu vào hậu cung, tất nhiên sẽ không bị tình độc hành hạ.
Nhìn sắc mặt Chiến Tân Đường đã đen kịt, hắn nào dám nói thêm.
Nghe xong, sắc mặt Chiến Tân Đường mới hơi hòa hoãn. Hắn trừng Địch một cái, xoay người bỏ đi thật nhanh, vì không chắc nếu ở lại thêm, hắn có trực tiếp giết hồ ly này hay không.
Nhìn bóng lưng Chiến Tân Đường bỏ đi, Địch chỉ biết thở dài:
“Xui xẻo đến uống nước cũng bị sặc chết…”
…
Tuy cách đại hôn chỉ còn năm ngày, nhưng ở Ma giới một ngày bằng nhân gian một năm, nên với Xích Diễm và người nhà ở nhân gian, thời gian vẫn thong thả.
Bốn đồ đệ của bọn họ, suốt ba nghìn năm đã giúp đỡ vô cùng lớn, nay tuy đã lấy lại nguyên thần, vẫn đảm nhiệm ngôi vua của tứ quốc.
Càn Khôn Học Viện từng bị phá hủy khi Xích Diễm tỉnh lại. Xưa kia lập viện vốn vì muốn tạo phúc cho dân, nay kiếp nạn đã qua, phu thê họ nhất trí tái lập.
Dưới sự hỗ trợ của tứ quốc hoàng đế, Càn Khôn Học Viện lại hiện diện trên mảnh đất xưa.
Tả tướng và Tưởng Tích Nghiệp tuy chỉ là thân nhân của Tưởng Thanh Nguyệt, nhưng vì kiếp trước của Vân Nguyệt chuyển thế trên thân nàng, nên họ cũng được coi là người nhà. Thêm nữa, Vân Nguyệt mang thai ở nhân gian, nên hai người ấy cũng là tổ phụ và cậu của bảo bảo.
Tả tướng phủ cũng trở thành một phần gia đình họ ở nhân gian.
Ba năm trôi qua, Càn Khôn Học Viện đã đi vào nề nếp. Ma Đế làm viện trưởng, Vân Nguyệt công chúa làm phó viện trưởng — chuyện này không còn là bí mật trên Huyễn Ảnh đại lục.
Xưa kia Thánh cung chỉ nhận con nhà giàu, nay Thánh cung biến mất, thay vào đó là một học viện mở cửa với mọi tầng lớp, khiến ai cũng đổ xô đến học.
Dân chúng háo hức tu tiên, kéo đến Càn Khôn Học Viện đông nghịt.
Nhờ tứ quốc hoàng đế cai quản, nhân gian vốn xao động lại yên bình.
Khắp nơi ca múa mừng thái bình, đường phố ngõ hẻm đêm không cần đóng cửa.
Cảm ơn bạn LÊ QUỐC HIỂN donate cho bộ Quang Âm Chi Ngoại 50K!!!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Truyện tới đây là hoàn luôn rồi hả Ad, có ngoại truyện thêm ko ạ?
Truyện đã hoàn và không có ngoại truyện bạn nhé
add ơi truyện này full bao nhiêu chương vậy ạ ?
Truyện đã hoàn rồi chắc khoảng gần 1k chương bạn nhé.