Xích Diễm từng là Ma Đế không việc ác nào không làm, ngang tàng bá đạo, tàn nhẫn vô tình. Nhưng vì nàng, hắn cam tâm rửa sạch chì hoa, thu lại ma khí, sống một đời yên ổn.
Thế nhưng, điều đó không có nghĩa là Ma Đế rửa sạch chì hoa rồi liền biến thành mèo ngoan vô hại.
Có những người, đã có gan phạm sai, thì cũng phải có gan gánh chịu hậu quả – đó mới là khí độ.
Mà nàng, cũng không còn là công chúa tiên giới lương thiện đến mức chẳng nỡ sát một con thỏ. Ba ngàn năm luân hồi, nàng sống trong bóng tối, là đặc công, là sát thủ – tất cả đều từng làm qua.
Thứ gọi là “khoan dung độ lượng”… nàng không hiểu!
Nàng hiện tại tin vào một đạo lý: ngươi kính ta một thước, ta kính ngươi một trượng; ngươi động ta một tấc, ta khiến ngươi toàn gia đoạn tuyệt!
Minh hao tâm tổn trí, từng bước tính kế, muốn cướp đi tất cả của nàng – thì nàng từng bước phản công, từng bước thu về.
Một con sâu độc tâm như thế, quả thực… đáng giá để nàng và Xích Diễm dốc lòng đối đãi – nhưng là bằng thủ đoạn và hận ý, không phải lòng tốt!
Thấy Vân Nguyệt không tỏ ra dữ dằn hay căm hận gì nữa, Xích Diễm tiếp tục nói:
“Về phần người còn lại, hắn hiện tại đang ở cùng kẻ mà hắn thật sự ‘thân thiết’.”
“Nga?” Vân Nguyệt hơi nhướng mày, liếc nhìn Xích Diễm, ý cười sâu xa, trong đó chứa đầy thâm ý không nói thành lời.
Nàng đương nhiên hiểu – Xích Diễm nhất định đã biết chuyện của Đại trưởng lão. Biết rồi, thì chẳng cần hỏi thêm nữa.
Những chuyện còn lại, để xem hai người kia… tự biên tự diễn vở kịch của họ.
Vốn nàng định dẫn tiên binh thiên tướng đến Ma giới, hoặc chính tay xử lý hai kẻ phản bội đó. Nhưng giờ, Xích Diễm đã về, mọi chuyện sau này, hắn thay nàng gánh vác là được.
Chợt quay về cảm giác “việc gì cũng có người lo”, “tay áo chẳng dính bụi, cơm bưng nước rót” như thế, Vân Nguyệt ngược lại cảm thấy… có chút không quen.
“Nguyệt Nhi, hôm nay Thánh cung vì sao lại náo nhiệt như thế? Vì sao một mình ngươi lại nghỉ ngơi ở đây?” Xích Diễm nhìn quanh chiếc giường ấm áp chăn nệm dày dặn, nhíu mày, “Lại còn đắp kín chăn, ngươi sinh bệnh sao?”
Vân Nguyệt lông mày khẽ giật.
Vừa rồi nàng nói đến “một nhà ba người” mà hắn không có chút phản ứng nào. Nàng còn tưởng do ký ức hắn mới khôi phục, kích động quá nên chưa kịp hỏi đến con trai.
Nhưng hiện tại…
“Ngươi không biết hôm nay Thánh cung vì sao náo nhiệt?” nàng không dám tin hỏi lại.
Ngươi là Ma Đế kia mà?! Ma Đế lợi hại nhất trong thiên địa đấy chứ?!
Bất luận hắn đến thiên đình hay tới thẳng Thánh cung, lẽ nào có thể không biết chuyện nàng sinh con? Nếu hắn vẫn luôn ở Ma giới thì không nói, nhưng chỉ cần ra ngoài, hẳn đã phải biết ngay tin này mới đúng.
Không chỉ tiên giới, cả bốn nước phàm trần – đám hoàng đế đồ đệ của bọn họ – cũng đều đã biết.
Dù nghĩ thế nào nàng cũng không tài nào hiểu được: Tại sao Xích Diễm đã tìm được nàng rồi… mà vẫn không hề biết chuyện nàng đã sinh con?
Xích Diễm vẫn mang vẻ mặt mờ mịt, hỏi lại: “Làm sao? Chẳng lẽ… có liên quan đến ta?”
Sau đó, hắn còn cười cợt trêu ghẹo, vuốt nhẹ mũi nàng:
“Xú nha đầu, định làm gì Ma giới đấy? Tập trung nhiều tiên nhân đến Thánh cung như vậy… muốn biến Ma giới thành tiên giới sao? Hay là… chuẩn bị ‘thưởng hôn’?”
Nói đến hai chữ “thưởng hôn”, Xích Diễm lại hiện vẻ mặt đắc ý tự hào.
Hắn biết – Nguyệt Nhi của hắn tuyệt đối sẽ không để hắn cưới nữ nhân khác. Dù hắn từng quên nàng, từng vứt bỏ nàng, nàng cũng sẽ không từ bỏ hắn!
Đây chính là nàng – Nguyệt Nhi của hắn!
Nhìn bộ dạng âm thầm đắc ý kia của hắn, Vân Nguyệt tức đến trợn trắng mắt, lạnh nhạt nói:
“Đám tiên nhân kia là tới chúc mừng ta… sinh hài tử.”
“Nga!” — nghe xong, nét đắc ý trên mặt Xích Diễm lập tức… rụng xuống.
Vân Nguyệt nhìn Xích Diễm mà sửng sốt – không khỏi nghĩ thầm: Chẳng lẽ khi Hỗn Nguyên Thiên Tinh giúp hắn thay máu, thần kinh trong đầu hắn cũng bị… thay luôn rồi?
Bạn đang đọc truyện tại prostab2016.org. Chúc vui vẻ!!!
Bằng không, sao trước kia hắn thông minh âm hiểm đến vậy, giờ lại như thiếu mất một sợi dây?
“A?”
Ngay lúc Vân Nguyệt còn cuộn mình trong lòng Xích Diễm, âm thầm nhịn cười, thì hắn đột nhiên “A!” một tiếng, giật mình đứng bật dậy.
Vân Nguyệt đã lường trước sẽ có lúc hắn phản ứng, nên thân thể sớm khẽ nghiêng, tránh bị hắn hất ngã ra sau.
Dẫu vậy, thân thể nàng vẫn bị cú giật của hắn làm chấn động không nhẹ.
Còn chưa kịp ngồi lại cho ngay ngắn, vai nàng đã bị hai bàn tay to lớn giữ chặt.
Trước mặt nàng là Xích Diễm – người vừa mang vẻ mặt vô cùng hưng phấn, đôi môi mở to như có thể nuốt trọn trứng ngỗng, ánh mắt từ trên xuống dưới đánh giá nàng, cuối cùng rơi vào phần bụng dưới nơi còn mờ mờ vết sẹo nhỏ – run run không ngừng.
Vân Nguyệt nhìn mà dở khóc dở cười. Không phải hắn không muốn hỏi, mà là… hắn đã kích động đến mức không biết mở lời thế nào rồi.
“Ngươi…”
Vừa nghe được một tiếng “Ngươi” phát ra từ miệng hắn, thì người kia đã như ruồi mất đầu mà chạy khắp phòng, tìm đông tìm tây.
Vân Nguyệt đỡ trán.
Giờ nàng có thể khẳng định – trong đầu Xích Diễm nhất định có một sợi dây thần kinh đã bị thiêu cháy rồi.
Căn phòng tuy rộng, nhưng bài trí đơn giản, vừa nhìn đã rõ. Thế mà Ma Đế tôn quý, oai phong chấn động bát hoang, giờ lại như một người điên, cúi đầu lục lọi khắp nơi tìm… hài tử?
Và hành động tiếp theo của hắn… khiến Vân Nguyệt hoàn toàn sụp đổ.
Hắn thế mà chui xuống dưới bàn, rồi lại bò xuống gầm giường… tìm hài tử!
Vân Nguyệt chết lặng nhìn hành vi ngớ ngẩn của hắn. Trong mắt, không chỉ là bất ngờ, mà còn… đau lòng.
Phải, là đau lòng!
Xích Diễm chắc chắn đã bị… thiêu cháy não trong lúc thay máu. Hơn nữa, còn cháy rất nghiêm trọng!
Bằng không, đừng nói là Ma Đế, đến cả phàm nhân bình thường cũng không thể, sau khi biết mình đã làm cha, lại chạy quanh dưới gầm giường tìm con!
“Hài tử đâu?!”
Không tìm thấy, Xích Diễm lập tức cúi mặt xuống, gương mặt lớn kề sát mặt nàng, cách chưa đầy một tấc, đôi mắt lấp lánh gần như phát sáng.
Vân Nguyệt ngơ ngác nhìn hắn, thì thào:
“Ngọn lửa, ngươi… không sao chứ?”
“Ân?” Xích Diễm bị nàng hỏi cho ngơ ngẩn, nghiêng đầu đầy mờ mịt.
Chẳng lẽ vừa rồi… là hắn nghe nhầm?
Không có hài tử gì cả?
Nhìn biểu tình vừa kinh ngạc vừa hoài nghi của nàng, Xích Diễm vội vàng ho khan một tiếng, gãi gãi đầu, áp chế thất vọng trong lòng, ngồi trở lại bên cạnh nàng.
Hắn… vẫn luôn hy vọng có một đứa nhỏ của hai người. Một tiểu Vân Nguyệt, hoặc một tiểu Xích Diễm – mỗi ngày được nhìn thu nhỏ bản của nàng hoặc của chính mình, nhất định là điều tuyệt vời nhất trên đời.
Điều quan trọng hơn cả — đó là kết tinh của tình yêu giữa hắn và Nguyệt Nhi.
Chính vì vậy, khi nghe nàng nói “sinh hài tử”, đầu óc hắn liền hoàn toàn trống rỗng, kích động đến mức không biết trời nam đất bắc.
Chỉ là… giờ nhìn vẻ mặt rõ ràng cho thấy “ngươi điên rồi” của nàng, hắn đành ngậm ngùi nghĩ: chắc là mình nghĩ nhiều quá rồi… nghe nhầm thôi.
Cảm ơn bạn LÊ QUỐC HIỂN donate cho bộ Quang Âm Chi Ngoại 50K!!!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Truyện tới đây là hoàn luôn rồi hả Ad, có ngoại truyện thêm ko ạ?
Truyện đã hoàn và không có ngoại truyện bạn nhé
add ơi truyện này full bao nhiêu chương vậy ạ ?
Truyện đã hoàn rồi chắc khoảng gần 1k chương bạn nhé.