Chương 575: Lấy bị thương đổi lấy tẩu hỏa nhập ma

Bộ truyện: Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không

Tác giả: Nguyên Lai

Từ phía xa nhìn thấy bốn vị hộ pháp như tượng đá đứng canh trước Ma Cung, Minh khẽ nhếch môi cười lạnh.

Năm năm qua, Xích Diễm và bốn hộ pháp không ở trong Ma Cung, nàng sớm đã cải tạo nơi này theo ý mình.

Ma Cung ngày trước chỉ có một cửa vào, nay nàng đã lặng lẽ mở thêm hai lối – Nam và Bắc môn. Nếu như trước đây, bất kỳ ai tiến vào Ma Cung cũng sẽ bị phát hiện, thì hiện tại, những cơ quan cảnh báo do Xích Diễm bố trí năm xưa, nàng đều âm thầm gỡ bỏ.

Cho nên, vô cùng dễ dàng, nàng liền từ Bắc môn tiến nhập Ma Cung mà không bị ai phát hiện.

Xưa kia, Ma Cung được Xích Diễm xây dựng như chốn thần tiên, nhưng sau khi hắn luyện hóa địa ngục nham thạch, nơi này gần như trở thành tu la địa, tứ phía là xác sinh linh tanh nồng mùi máu.

Sau khi Xích Diễm tử vong, nàng đã một tay cải tạo lại Ma Cung theo đúng hình dáng năm xưa hắn và Vân Nguyệt từng sống chung, tự mình ở trong đó.

Cho nên, từng ngóc ngách nơi đây, nàng đều rõ như lòng bàn tay.

Giờ Xích Diễm đã trở lại và trú tại chính điện, còn nàng thì vẫn tạm thời ở tại Cổ Vương điện, đợi đại hôn cử hành.

Bước vào Ma Cung, một mảnh quang mang đỏ rực mạnh mẽ bao trùm nửa bầu trời, uy áp không thể kháng cự.

Phải biết rằng, không gian Ma Cung khác hoàn toàn Tiên giới hay Nhân giới – rộng lớn vô biên. Vậy mà chỉ là một tia pháp lực yếu ớt rò rỉ trong lúc điều tức, lại có thể bao phủ nửa vùng trời Ma Cung!

Một khi Hỗn Nguyên Thiên Tinh hoàn toàn dung hợp với thân thể hắn, lực lượng kia sẽ đạt tới trình độ nào?

Minh tận mắt từng chứng kiến Xích Diễm lấy một địch mười ba vị Ma Vương – mỗi người đều có pháp lực vượt trăm vạn năm. Đối với họ là liều mạng, nhưng với hắn, giống như chỉ là luyện tay.

Cuối cùng mười ba vị Ma Vương tử trận, phản loạn bị dập tắt. Nhưng từ đầu đến cuối, nàng vẫn không nhìn thấu rốt cuộc Xích Diễm mạnh đến mức nào.

Giờ phút này, chỉ với khí tức tràn ra trong lúc tĩnh tọa, nàng đã cảm thấy mình cách hắn… xa đến không thể với tới.

Chỉ có lần này, cũng là cơ hội cuối cùng. Nếu nàng có thể mê hoặc Hỗn Nguyên Thiên Tinh, từ nay về sau trời đất vạn giới, chư thần vạn ma – chỉ có thể quỳ gối dưới chân nàng!

Nghĩ vậy, nàng không chần chừ, tốc độ tăng nhanh, bay thẳng về phía chính điện.

Hồng quang mỗi lúc một đậm, tại thời khắc sắp xông vào chính điện, Minh không chút do dự… lao thẳng vào!

“A ——!”

Tiếng hét vang vọng, ngay sau đó, nàng bị hào quang hộ thân đánh bật ra xa, như dự liệu, rất thành công — bị thương!

Nếu không phải nàng giấu giếm bảy trăm ngàn năm công lực, một đòn kia hoàn toàn có thể lấy mạng nàng.

Trong cơn choáng váng, nàng cảm giác được thân thể mình rơi vào một vòng tay vững chãi, ấm áp ôm lấy nàng.

Là Xích Diễm!

Tựa vào ngực hắn, ngửi lấy khí tức quen thuộc, nàng có cảm giác – đây chính là chốn dừng chân cả đời của mình. Cảm giác mềm mại trong thoáng chốc khiến tim nàng đập loạn.

Thế nhưng còn chưa kịp cảm thụ ấm áp này, thân thể liền bị kéo ra, khí lạnh bao phủ bốn phía.

Minh ủy khuất ngẩng đầu, định nói gì đó, lại nghe Xích Diễm hỏi với vẻ kinh ngạc:

“Ngươi làm sao vào được? Bản tôn không phải đã lệnh tứ đại hộ pháp canh giữ cổng vào sao? Bọn họ sao lại không báo cho bản tôn?”

Đối với câu hỏi này, Minh ung dung đáp:

“Minh Nhi đi từ Bắc môn vào, không thấy bóng dáng tứ đại hộ pháp đâu cả.”

“Bắc môn?” – Xích Diễm nhíu mày sâu hơn – “Ma Cung từ khi nào có Bắc môn?”

“Là Minh Nhi xây thêm vào gần năm trước. Chốn mười tám tầng địa ngục này chỉ có một lối vào, mỗi lần muốn ra vào đều vô cùng phiền toái, cho nên ta tự ý mở thêm một cửa.” – Minh dịu giọng giải thích.

Xích Diễm trầm mặc, nhưng cũng không nói thêm gì.

“Ngươi vì sao lại đến đúng lúc này? Bản tôn không phải đã căn dặn, lúc điều tức tuyệt đối không được để ai làm phiền?”

Nghe câu nói ấy, Minh như bị đâm vào tim, ánh mắt liền ửng đỏ:

Bạn đang đọc truyện tại prostab2016.org. Chúc vui vẻ!!!

“Đế quân, ngài nói là bất kỳ ai không được vào, nhưng Minh Nhi… là bất kỳ ai sao? Minh Nhi luôn nghĩ, bản thân trong lòng đế quân là đặc biệt…”

Thấy nàng bày ra bộ dáng uất ức, mắt sắp ngấn lệ, giọng Xích Diễm liền nhu hòa:

“Không vui sao? Thôi nào, đừng giận. Bản tôn chẳng phải lo lắng phòng hộ tráo làm ngươi bị thương thôi mà. Nào, thương thế có nghiêm trọng không?”

Nghe thấy vậy, ánh mắt Minh sáng lên một tia vui sướng, mềm giọng hỏi lại:

“Đế quân thật lòng lo lắng cho Minh Nhi sao?”

“Đương nhiên.” – Xích Diễm gật đầu – “Tráo phòng hộ kia sẽ phản lại đúng pháp lực người chạm vào nó. Nhìn ngươi như vậy, chắc hẳn vừa rồi cũng không vận dụng bao nhiêu pháp lực, bằng không đã trọng thương rồi.”

Minh mỉm cười, tránh né câu hỏi.

“Đế quân, mới rồi là do Minh Nhi quá vội vàng. Nếu không phải ta hấp tấp mà bị thương, ngài cũng không cần dừng việc điều tức giữa chừng mà ra cứu ta. Ngươi… thật sự không sao chứ?”

Thấy ánh mắt nàng chan chứa quan tâm, Xích Diễm cười nói:

“Không có việc gì.”

“Thật chứ? Đừng dỗ Minh Nhi vui lòng. Nếu ngươi có gì khó chịu, ngươi phải nói cho ta biết.”

Xích Diễm bật cười, hỏi ngược lại:

“Kia… Minh Nhi cảm thấy bản tôn sẽ có việc gì sao?”

“Ta chỉ sợ ngươi giữa chừng bị đánh gãy, vạn nhất dẫn đến tẩu hỏa nhập ma thì sao? Dù sao Hỗn Nguyên Thiên Tinh là vật chí âm chí tà, nếu không dung hợp tốt với thân thể, hậu quả khó lường!”

Nghe nàng nói vậy, ánh mắt Xích Diễm chợt lạnh, hỏi:

“Đã biết bản tôn có thể tẩu hỏa nhập ma, vì sao ngươi còn xông vào?”

“…” – Minh biến sắc, nhất thời mặt đỏ bừng, mở to mắt phản bác:

“Ý của đế quân là… nghi ngờ Minh Nhi cố ý quấy rối, khiến ngươi tẩu hỏa nhập ma?”

Xích Diễm khẽ cười, vỗ nhẹ vai nàng:

“Bản tôn chỉ đùa thôi, ngươi làm gì mà mặt cũng đỏ lên như vậy?”

Thấy thần sắc hắn như thật không để tâm, Minh mới dần an lòng, bĩu môi nói:

“Ngươi hiểu lầm ta như vậy, ta đỏ mặt không được sao?”

“Thật sự sinh khí à?” – Xích Diễm giả vờ trách nhẹ.

Vì chưa nắm rõ tâm tính hắn hiện giờ, Minh cũng không dám quá càn rỡ, liền cười nói:

“Sao lại giận được? Ta đâu nhỏ mọn giống như ngươi!”

“Nhỏ mọn?” – Xích Diễm cười khẽ – “Đây là lần đầu tiên có người nói bản tôn nhỏ mọn. Thôi được rồi, xem như bản tôn yêu ngươi nên tha tội vậy.”

Lời nói đó khiến Minh cười kiêu ngạo. Trong lòng nàng càng thêm chắc chắn – Xích Diễm, đích xác là rất yêu nàng!

“Được rồi, nói đi. Gấp gáp chạy đến đây là có chuyện gì?”

“Hừ!”

“Sao thế?” – Xích Diễm hỏi lại.

“Minh Nhi sợ thân thể ngươi không dung hợp tốt với Hỗn Nguyên Thiên Tinh, cho nên đã đem… chén quỳnh tương ngọc dịch cấp cao – thứ đến chính mình còn luyến tiếc không uống – mang đến cho ngươi.”

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Luận Bàn Truyện:

Scroll to Top