Nghe tiếng cười vang lên từ bên trong điện, Tiêu Vũ dừng bước, xoay người lui trở lại thư phòng.
Hôm nay giảng bài là Lễ bộ Lang trung, đang cùng Tạ Yến Phương trò chuyện, thấy Tiêu Vũ bất ngờ quay lại, cả hai liền ngẩng đầu nhìn.
Tiêu Vũ không nói lời nào, trở về ngồi xuống án thư. Lễ bộ Lang trung biết vị tiểu hoàng đế này ít nói trầm lặng, không dám hỏi han nhiều, vội vàng hành lễ cáo lui.
“Chuyện gì vậy?” Tạ Yến Phương hỏi, chỉ vào sách văn trong tay Tiêu Vũ, “Không phải nói muốn để Sở tỷ tỷ xem văn chương của con sao?”
Tiêu Vũ nói: “Tỷ tỷ đang nói chuyện với Yến Lai cữu cữu.”
Tạ Yến Phương ừ khẽ một tiếng, quả nhiên vừa ra khỏi đại lao đã không về phủ mà tới đây trước.
“Yến Lai cữu cữu của con sắp trở lại biên quân, đến để từ biệt hoàng hậu và con đấy.” Hắn nói, “Không cần tránh đi.”
Tiêu Vũ khẽ gật đầu: “Con biết, nhưng mà—” hắn khẽ thở dài, “Tỷ tỷ mấy hôm nay không vui, khó lắm mới nói chuyện vui vẻ với cữu cữu, cứ để tỷ ấy vui thêm chút nữa đi.”
Hắn nhìn tờ giấy trải trên án, viết chữ tốt, đọc sách chăm, làm đứa trẻ ngoan, cũng chẳng thể giúp Sở tỷ tỷ giải ưu, chỉ có thể trơ mắt nhìn tỷ tỷ bị Thái phó ức hiếp.
Hắn là hoàng đế, nhưng lại không có ngọc tỷ.
“Đợi thêm mấy năm nữa đoạt lại ngọc tỷ, chính thân chấp chính, lúc đó tỷ tỷ muốn làm gì thì làm, ai cũng đừng hòng can thiệp.”
Nói đến đây, hắn nhìn Tạ Yến Phương, thân mật mà kiên định gật đầu.
“Đến lúc đó, cữu cữu cũng không cần e dè, có thể tùy ý nói chuyện.”
Tạ Yến Phương bật cười, nhìn gương mặt ngây thơ thành thật của tiểu hài tử, lại cảm thấy thật khó nghĩ rằng đứa nhỏ này đang bóng gió châm biếm việc hắn không giúp Sở hoàng hậu trên triều.
“Tiểu Vũ thấy Thái phó ức hiếp Sở tỷ tỷ sao?” Hắn ngồi xuống đối diện, hỏi.
Tiêu Vũ tỏ vẻ kinh ngạc: “Chẳng lẽ cữu cữu thấy không phải?”
Tạ Yến Phương không nhịn được cười, đứa nhỏ này trước mặt hắn luôn cố tình giở trò ranh mãnh một cách trắng trợn, như thể: ta biết người sẽ nhìn ra, nhưng ta cứ để người nhìn ra.
Hắn thu lại nụ cười, khẽ lắc đầu: “Ta thấy không phải, trên triều đình, chuyện như vậy là bình thường, chẳng lẽ Tiểu Vũ chưa từng thấy các đại thần tranh cãi?”
Tạ Yến Phương có nửa năm không ở kinh thành, dù có ở lại thì mười ngày cũng nghỉ năm ngày không thượng triều, nhưng Tiêu Vũ thì khác, trừ phi bị bệnh mới được nghỉ.
Tự nhiên hắn biết trên triều năm ngày một trận to tiếng, ba ngày một lần cãi vã, nhưng với hắn thì chẳng có gì đáng để tâm, buồn cười hơn là, đến lúc cãi đến mức sôi nổi, có quan viên còn khóc lóc trước mặt hắn—khóc đòi đi theo tiên đế.
Thì cứ đi đi, khóc cái gì, sao không đập đầu chết ngay giữa triều đi?
Hắn ngồi ngay ngắn trên long ỷ, nhìn xuống bọn quan viên ầm ĩ bên dưới, chẳng thấy ồn ào, thấy họ dùng cái chết uy hiếp lại càng không thấy đáng sợ.
Chết thì sao phải sợ, hắn từng thấy vô số dân chúng chết ngay trước mắt, từng thấy binh sĩ tan xương nát thịt nơi tiền tuyến, từng thấy đất đai nhuốm đầy máu.
Phụ mẫu hắn còn có thể chết, chính hắn cũng mấy lần bị hãm hại muốn đoạt mạng, các quan viên này chết thì có gì quan trọng?
Chết thì chết thôi.
Nhưng quan viên cãi nhau thế nào cũng được, còn tranh cãi với Sở tỷ tỷ thì lại không giống.
Tiêu Vũ nhìn vị công tử đối diện, khẽ lắc đầu: “Cữu cữu, Sở tỷ tỷ là quân thượng, trong mắt bọn họ lại không coi ra gì, chính là nghịch thần phạm thượng.”
Nghịch thần, thì nên chết. Nhưng hắn lại không thể khiến họ chết.
Tạ Yến Phương nhìn cơn phẫn nộ lặng lẽ hiện lên trong mắt hài tử, đưa tay gõ nhẹ mặt bàn, những ngón tay thon dài gõ ra một tiết tấu trong trẻo vang vọng.
“Quân thần có phân biệt.” Hắn nói, “Nhưng không phải là hoàng đế có thể làm gì cũng được, cũng không phải thần tử nghe gì cũng phải nghe, cho nên mới có chuyện can gián phải hành, lời nói phải nghe, ân trạch mới lan xuống dân—”
Tiêu Vũ ồ lên một tiếng, ngắt lời: “Con biết, tiên sinh đã giảng qua, nhưng nếu không nhờ nắm giữ ngọc tỷ, không biết Thái phó có dám khinh thường quân thượng hay không. Con tin rằng tỷ tỷ thân chinh xuất trận, quyết đoán hơn, đúng đắn hơn so với quyết định của Thái phó.”
Ngươi giảng đạo lý lớn lao, hắn lại hỏi tâm tư cá nhân. Một đứa nhỏ làm hoàng đế quả nhiên không giống người thường. Tạ Yến Phương mỉm cười hài lòng, nói: “Đã hỏi vậy thì ta cũng nói cho con nghe lời đại nghịch bất đạo—”
Nói đến đây, hắn lại dừng, đưa mắt nhìn quanh trong phòng.
Tề công công thấy vậy, liền bước tới rót trà, cười nói:
“Tam công tử hãy tạm gác thân phận Trung thừa sang một bên, xem như là cữu chất tâm tình, cùng bệ hạ nói chuyện tùy ý. Lão nô sẽ đứng canh ngoài cửa, tuyệt đối không để ai nghe thấy.”
Nói xong lui ra đứng ở cửa, sai cung nữ nội thị bên ngoài rút xa vài bước, còn bản thân thì vẫn đứng trong phòng nhưng quay mặt ra ngoài.
Lão nô này chỉ khi Tiêu Vũ và Sở Chiêu cùng ở một chỗ mới chịu lui ra, còn lại đều canh bên cạnh Tiêu Vũ không rời nửa bước.
Tạ Yến Phương thu hồi ánh nhìn.
“Giữa quân và thần, thực chất không bàn phải trái, nói trắng ra, là cuộc tranh đấu. Nói đơn giản hơn, là đôi bên đều có nhu cầu riêng. Thần tử ăn lộc vua, tất phải trung tâm vì vua. Còn quân vương thì cần thần tử vì mình trấn giữ bốn phương. Đôi bên không thể rời nhau, nhưng ai nấy đều có tư tâm. Vậy nên, A Vũ, đây chỉ mới bắt đầu thôi. Về sau chuyện như hôm nay sẽ còn nhiều, nhất là khi con đoạt lại ngọc tỷ, đến lúc thân chính rồi—”
Hắn hơi nghiêng người, áp sát tiểu đồng.
“Đến khi ấy, văn võ trong triều sẽ không còn cãi nhau giữa họ nữa, mà sẽ hướng mũi dùi vào con, vào Sở tỷ tỷ. Điều họ muốn tranh, muốn thắng, muốn áp chế, chính là các con.”
Tiêu Vũ sắc mặt hơi tái, tay nắm chặt quyển văn sách: “Con không sợ, con là hoàng đế.”
Tạ Yến Phương mỉm cười, đưa tay nắm lấy tay hài đồng, nhẹ giọng nói:
“Tự nhiên con không cần sợ, con là hoàng đế. Nhưng con đừng cãi với họ.”
Tiêu Vũ ngẩn ra, chớp mắt, lộ ra vẻ ngây ngô khó hiểu của trẻ nhỏ.
“Chỉ một mình con, làm sao cãi lại được nhiều người đến thế?” Tạ Yến Phương cười nói, “A Vũ của ta dù thông minh, nhưng một cái đầu cũng không thể hơn trăm đầu người. Ta từng nói rồi, ăn lộc vua, trung vì vua. Văn võ trong triều, quan lại thiên hạ đều có thể dùng cho con. Con cần làm là khiến kẻ khác thay con tranh cãi, việc con muốn làm cũng đừng tự làm, hãy để người khác làm thay.”
Tiêu Vũ ngẩn người: “Vậy con phải làm sao để họ chịu làm theo ý con?”
Tạ Yến Phương đáp: “Chính là đừng để họ biết, đâu là ý con.”
Tiêu Vũ càng kinh ngạc, vậy thì—?
“Nếu không biết được ý của con, họ sẽ không biết con muốn làm gì, thì tự nhiên không thể cãi với con.” Tạ Yến Phương cười nói, ngón tay xoay nhẹ trên án thư, “Khi đó con sẽ có thể khiến họ theo đúng ý mình mà tranh cãi.”
Tiêu Vũ chăm chú nhìn hắn, trong lòng như ngộ ra điều gì, lại như còn thiếu một chút, chỉ lặng lẽ nhìn Tạ Yến Phương, như đợi một câu nói nữa để khai thông tâm trí. Nhưng Tạ Yến Phương lại bất ngờ chuyển giọng:
“Con vẫn còn quá nhỏ, những chuyện này vẫn chưa hiểu hết được.” Hắn nói.
Tiêu Vũ trong mắt lập tức lộ vẻ giận dữ không thể che giấu: “Người đã nói rồi, để con tự suy nghĩ, hiểu hay không con tự biết.”
Sự giận dỗi không giấu giếm ấy mới là bản tính chân thực của hắn. Tạ Yến Phương dường như không nhận ra, chẳng hoảng cũng chẳng dỗ, chỉ khẽ lắc đầu:
“Ta biết A Vũ rất thông minh, nhưng trẻ nhỏ và người lớn dù sao cũng khác biệt. Con tưởng mình hiểu rồi, thật ra chỉ là nửa vời, chẳng ích gì, thậm chí còn khiến tâm trí rối loạn. Chuyện này con không cần gấp, hãy cứ lặng lẽ quan sát triều đình, cữu cữu sẽ từ từ chỉ dẫn cho con, khiến con tự mình lĩnh hội, đó mới là hiểu thật sự. Giống như—”
Hắn đưa tay khẽ vuốt má Tiêu Vũ.
“Giống như ta đưa con cùng ra chiến trường, nghênh địch Tiêu Tuân phản nghịch vậy. Có ta ở bên, không cần sợ.”
Truyện được dịch đầy đủ tại prostab2016.org
Tiêu Vũ nhìn công tử trước mắt, tay hắn ấm áp mềm mại, ánh mắt ôn nhu như nước xuân—tựa như mẫu thân, mà mẫu thân… hắn đã gần như quên mất dung mạo rồi.
Trong lúc còn ngây ngẩn, Tạ Yến Phương đã thu tay về, ngồi thẳng dậy, khẽ cười.
“Nhưng hiện giờ có một chuyện, bệ hạ có thể thử thực hành.”
Tiêu Vũ vội hỏi: “Là chuyện gì?”
Tạ Yến Phương nói: “Đừng nổi giận với Thái phó.”
Tiêu Vũ ngạc nhiên, dựng mày: “Hắn ức hiếp tỷ tỷ—”
“Ý ta là, đừng để người khác thấy con nổi giận với Thái phó.” Tạ Yến Phương mỉm cười, “Nếu người ta biết rồi, họ sẽ đến cãi với con, như thế chẳng những không giúp được Sở tỷ tỷ mà còn khiến tỷ tỷ phải lo lắng thay con.”
Tiêu Vũ trầm tư: “Nếu họ không biết con giận Thái phó, họ sẽ không dòm ngó con.”
“Vậy là có thể ngồi xem họ tự cãi nhau.” Tạ Yến Phương nói, “Trên triều còn biết bao chuyện để cãi, không ai được như ý mãi, Thái phó cũng vậy.”
Tiêu Vũ lần này gật đầu nghiêm nghị: “Con đại khái hiểu rồi.”
“Kỳ thực là đừng để người khác đoán ra tâm tư của con.” Tạ Yến Phương nói, “Tâm của đế vương bất khả trắc, cũng không nên để ai trắc. Người con ghét cũng không để họ biết, người con yêu quý cũng không để họ hay, như vậy mới không ai có thể dùng tình cảm của con để khống chế con. Có như thế, khi con ngồi nơi triều đình, mới thực sự là người khống chế thiên hạ.”
Tiêu Vũ lại gật đầu, đứng dậy nắm lấy tay Tạ Yến Phương, nói: “Tạ ơn cữu cữu dạy dỗ.”
A, hắn phải nói bao lời, rút hết ruột gan, đứa nhỏ này mới thật tâm đáp lại hắn bằng một tia nhiệt tình. Quả đúng là tâm đế vương thiên bẩm. Mà hắn sẽ đem tâm đế vương ấy, rèn giũa thành dáng vẻ hắn ưng ý nhất.
Tạ Yến Phương mỉm cười, nhẹ nhàng đẩy hắn một cái: “Đi đi, đưa văn chương cho Sở tỷ tỷ xem, con vui, tỷ tỷ cũng sẽ vui.”
Tiêu Vũ lần này nghe lời, ôm văn sách cao hứng rời đi. Tạ Yến Phương không đi theo, đứng ngoài điện lặng lẽ nghe tiếng cười vọng từ thư phòng của Sở Chiêu truyền sang.
Có tiếng cười của Tiêu Vũ, của Sở Chiêu, và tiếng hừ nhẹ của Tạ Yến Lai.
“Ta không biết chữ, bệ hạ đưa ta xem cũng vô ích, ta chẳng hiểu đâu.”
“Bệ hạ còn nhỏ mà đã viết giỏi thế, ngươi lớn vậy mà không biết chữ còn đắc ý gì chứ!”
“Cữu cữu tuy không biết chữ, nhưng biết giết giặc, lẽ ra nên đắc ý.”
“Bệ hạ anh minh, mai sau có thể tự quyết thiên hạ, nhớ trọng thưởng cho ta, phong quan tiến tước.”
“Ngươi đừng có dạy hư trẻ nhỏ.”
“Bệ hạ đã anh minh như vậy, cần gì ta dạy.”
Trong điện, ba người trò chuyện rôm rả, tiếng nói tiếng cười vang không ngớt. Tạ Yến Phương đứng ngoài điện nghe mà cũng khẽ mỉm cười. Đó, chẳng phải là không làm gián đoạn niềm vui của Sở tỷ tỷ hay sao?
Cho nên mới nói, làm hoàng đế thì đừng để bản thân bị hỷ nộ của người khác chi phối.
Tạ Yến Phương thu ánh nhìn, quay người rời đi. Khi ra khỏi hậu cung, hắn vẫn không nhịn được ngoái đầu nhìn lại, tựa như vẫn còn nghe được tiếng cười vang trong điện.
Bị hỷ nộ của người khác chi phối… có khi, cũng rất vui chăng?
Một đêm trôi qua, ý nghĩ ấy vẫn vương vấn trong lòng Tạ Yến Phương.
Thay mặt Tạ Yến Lai nhận thưởng xong, buổi sớm hôm sau, Tạ Yến Phương lại cáo bệnh không lên triều, nhàn nhã ngồi đánh cờ, vừa chơi vừa trầm ngâm suy nghĩ, còn tiện thể hỏi luôn Thái Bá đang rót trà, khiến lão đầy tớ bị hỏi đến ngơ ngác.
“Thứ đó có gì mà vui vẻ chứ?” Lão trừng mắt.
“Ta cũng không biết.” Tạ Yến Phương nói, chống cằm nhìn bàn cờ, “Cho nên mới tò mò.”
Thái Bá hừ một tiếng, nhón tay đặt quân cờ xuống: “Công tử thua rồi.”
Tạ Yến Phương ngồi thẳng dậy, bật cười: “Sao sơ hở đó lại bị người phát hiện rồi.”
Thái Bá cười nhẹ: “Công tử bị người khác hỷ nộ ảnh hưởng, giờ có vui không?”
Tạ Yến Phương cười ha hả, rồi lại khẽ mím môi cười, từ tốn gật đầu: “Quả là có chút vui.”
Thhật hay giả đây? Thái Bá nhíu mày: “Công tử lại nghĩ ngợi lung tung cái gì vậy, dạo này coi náo nhiệt nhiều quá rồi phải không?”
Tạ Yến Phương cười đáp: “Náo nhiệt sao mà là nhiều? Không nhiều, không nhiều.” Vừa nói vừa sắp lại bàn cờ.
Thái Bá cũng bắt đầu chuyển sang chuyện chính:
“Tối qua Tạ Yến Lai không về phủ, tới quân doanh uống rượu, chủ tiệc là Lâm Khôn, con trai út của Lâm Phong ở binh mã ty.”
Tạ Yến Phương khẽ ừ một tiếng, hạ cờ, không mấy để tâm.
“Tối qua phủ Thái phó cũng mở yến tiệc, vị tân nhiệm du ký tướng quân Lương Tường của chúng ta cũng tới dự.”
Tạ Yến Phương cười, lại hạ một quân: “Lẽ ra phải vậy, sau này chính là môn hạ đệ tử của Thái phó rồi.”
Thái Bá lại nói: “Yến tiệc tối qua, như lệ cũ, người của chúng ta bố trí tai mắt, từ khách mời tới món ăn đều nắm rõ.”
Tạ Yến Phương vẫn ừ một tiếng.
“Nhưng ngoài chúng ta, còn có một phe khác cũng theo dõi.” Thái Bá nói tiếp, “Những người đó tuy hành tung che giấu, nhưng thân phận thì không, lão nô tận mắt thấy thẻ bài trên thắt lưng—Long Uy Quân.”
Tạ Yến Phương khựng tay đang cầm quân cờ, ngẩng đầu nhìn Thái Bá.
Thái Bá dâng trà cho hắn.
“Còn nữa, buổi sớm hôm nay, hoàng hậu vẫn không ngồi sau rèm.” Ông mỉm cười nói, “Mọi việc đều đúng như công tử dự liệu.”
Tạ Yến Phương buông quân cờ, đôi mày thanh tú như mặt hồ phẳng lặng lập tức gợn sóng, hắn cười to sảng khoái.
Tiểu thư A Chiêu kia, có gan có mưu, có binh có quyền, sao có thể ngoan ngoãn ngồi sau tấm rèm? Sao có thể giả vờ hòa thuận với mọi người?
Nếu như vậy, thì dù có là hoàng hậu, cũng chẳng khác gì kẻ tầm thường phàm tục vô dụng?
A Chiêu mà làm hoàng hậu, thì phải là người đứng trên muôn dân, phải là người không tình, không ái, không vướng bận.
Một A Chiêu như vậy—
Tạ Yến Phương nhìn bàn cờ trước mắt, ánh mắt sáng rỡ:
“—mới là hoàng hậu mà ta muốn.”
Và cũng—giống hắn hơn cả.
Cảm ơn bạn LÊ QUỐC HIỂN donate cho bộ Quang Âm Chi Ngoại 50K!!!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.