Chương 118: Hung tin

Bộ truyện: Hoàng Thúc, Thiếp Ngoan Mà

Tác giả: Ôn Tam

Ngọc tước rụng, cố nhân hồi.

Hôm qua hoa ngọc tước đã tàn, rạng sáng hôm nay, trời còn chưa sáng rõ, Đồ Nam đã cưỡi ngựa đưa Minh Tử Thu vào tiểu viện trong Phi Trúc Lâm.

Minh Tử Thu ngồi thụp xuống cạnh Đồ Nam, bàn tay run rẩy chạm vào cánh tay của hắn. Ống tay áo của hắn dính đầy máu, từ lúc bị thương trước cổng thành đến giờ đã hơn hai canh giờ, nếu không nhờ một hơi tàn chống đỡ, e rằng hắn chẳng thể gắng gượng đến gặp Tiểu Tùng ở Phi Trúc Lâm mà đã ngất xỉu.

Chúc Chiếu chưa kịp hỏi han Minh Tử Thu, bao nhiêu nghi vấn trong lòng cũng tạm gác lại, vội sai Tiểu Tùng cõng Đồ Nam vào thư phòng, nơi đó có giường tạm kê lên, tuy không tốt nhưng còn hơn để hắn phơi sương ngoài trời.

Sau khi an trí Đồ Nam trong thư phòng, Lâm đại phu vừa ngáp vừa xem xét vết thương, mới nói: “Không nghiêm trọng lắm, vết thương không sâu, không nguy hiểm đến tính mạng, nghỉ ngơi vài hôm là khỏi.”

Nghe Lâm đại phu nói vậy, Chúc Chiếu và Minh Tử Thu mới thở phào nhẹ nhõm.

Vì Lâm đại phu cần cởi áo Đồ Nam để bôi thuốc, hai người các nàng là nữ tử, không tiện ở lại, nên Chúc Chiếu đưa Minh Tử Thu sang phòng mình ngồi nghỉ.

Minh Tử Thu bị gió lạnh đêm thấm vào người, Chúc Chiếu rót một chén nước nóng giúp nàng làm ấm thân. Vừa đưa đến tay, Minh Tử Thu do dự một lát lại đặt xuống, quay mặt đi không nhìn Chúc Chiếu, chỉ cụp mắt, che giấu tủi thân nơi đáy mắt.

Chúc Chiếu im lặng một lúc mới mở lời: “Xin lỗi, Tử Thu.”

Minh Tử Thu có phần bất ngờ, quay sang nhìn nàng, lắc đầu nói: “Hoàng thẩm không có gì phải xin lỗi ta, ngược lại… ngược lại phải là ta nói xin lỗi người mới đúng.”

Chúc Chiếu nói: “Mấy tháng trước, ta nghe tin ngươi gặp nạn ở Thu Sơn, tưởng rằng ngươi đã chết. Nhưng vì chuyện đó liên quan đến Minh Vân Kiến, ta không dám tiết lộ việc ngươi đã chết, chỉ giả vờ như chưa từng nhận được thư, cũng không biết tung tích của ngươi. Nói trắng ra, là do ta tư tâm quá nặng. Nếu khi đó ta chịu nói với bệ hạ, có lẽ người dưới trướng ngài đã tìm được ngươi từ lâu, cũng sẽ không để ngươi lang bạt bên ngoài suốt ngần ấy ngày.”

Trong lòng Chúc Chiếu thật sự đầy ân hận, nàng quả có tư tâm. Khi ấy nàng tin rằng Minh Tử Thu đã chết, mà trong lòng nàng, một Minh Tử Thu đã chết không thể quan trọng bằng một Minh Vân Kiến còn sống. Nhưng sự thật là Minh Tử Thu chưa chết, và chính sự giấu diếm của Chúc Chiếu đã cắt đứt một con đường sống của nàng.

Chúc Chiếu nghĩ gì, Minh Tử Thu đại khái cũng đoán ra được. Đôi mắt cụp xuống của nàng bỗng đỏ hoe, lông mi run rẩy, nước mắt lặng lẽ rơi.

“Không trách người, chuyện này không thể trách người…” Minh Tử Thu không biết đang nghĩ đến điều gì, đột nhiên cảm thấy cơn gió lạnh ngoài cửa ùa vào lạnh thấu xương, nàng vòng tay ôm lấy mình, run lên bần bật.

Chúc Chiếu thấy vậy liền đứng dậy lấy một chiếc chăn mỏng phủ lên vai Minh Tử Thu. Vừa mới đắp chăn, Minh Tử Thu đã cúi gập người xuống, gần như co lại thành một khối, hai vai run rẩy cố kiềm tiếng khóc, đôi tay siết chặt lấy cánh tay, không biết đang sợ hãi điều gì.

Chúc Chiếu ngồi xuống bên cạnh, đặt tay phủ lên mu bàn tay nàng, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ nữa, mấy ngày qua ngươi đã chịu khổ rồi. Ta không biết ngươi làm sao sống sót giữa hiểm cảnh như vậy, nhưng ngươi yên tâm, nơi này cách kinh thành không xa, đợi Đồ Nam khỏe lại, ta sẽ sai người đưa ngươi hồi cung.”

“Không! Không, không! Ta không muốn về cung! Ta không bao giờ muốn quay lại đó nữa!” Minh Tử Thu như bị câu nói ấy của Chúc Chiếu đâm trúng nỗi đau sâu nhất, gần như hét lên tuyệt vọng. Nàng bấu chặt lấy tay Chúc Chiếu như níu lấy cọng rơm cuối cùng cứu mạng, nước mắt đầm đìa: “Ta sẽ không quay lại đâu! Ta không muốn trở lại nơi khủng khiếp đó nữa! Hôm nay… hôm nay ta vừa trốn ra từ nơi ấy…”

Chúc Chiếu không hiểu nàng đang nói gì, nhưng thấy Minh Tử Thu sợ hãi đến phát run, lòng nàng cũng đau theo.

Nàng đứng dậy đóng cửa phòng lại, rồi kéo ghế ngồi xuống cạnh Minh Tử Thu, hai tay ôm lấy nàng vào lòng, nhẹ nhàng an ủi. Kể từ khi Chúc Chiếu nhắc đến hoàng cung, tiếng khóc của Minh Tử Thu không dứt, sự kinh hãi ấy khiến Chúc Chiếu không khỏi nhớ lại quãng thời gian mình từng hoảng loạn vì ác mộng sau khi Chúc phủ sụp đổ.

Chẳng lẽ trong hoàng cung… có thứ gì khiến Minh Tử Thu phải sợ đến như thế?

Tuy Tĩnh Thái hậu luôn e dè Minh Vân Kiến, đến mức cho Chúc Chiếu dùng xạ hương để phòng ngừa, nhưng bà lại luôn cưng chiều Minh Tử Thu hết mực. Còn tiểu hoàng đế thì càng không cần nói đến — Minh Tử Thu có thất lễ trước mặt hắn cũng chẳng hề gì. Nàng rõ ràng là công chúa được sủng ái nhất.

Một khi Minh Tử Thu đã bật khóc thì không thể nào dừng lại, nàng ôm chặt lấy eo Chúc Chiếu, như thể chỉ lúc này mới thực sự tìm được người mà mình có thể dựa vào.

Bao lâu nay, nàng luôn ở bên Đồ Nam, nếu không nhờ hắn bảo vệ, nàng cũng chẳng thể sống sót trở về kinh. Nhưng cũng chính vì trở về được kinh thành, nàng mới càng thấy sợ hãi.

Không rõ từ lúc nào, mọi thứ bắt đầu rẽ theo chiều hướng không thể lường trước. Nàng không biết mình vì sao lại từng bước rơi vào cái bẫy do người khác giăng sẵn, trở thành một quân cờ trong ván cờ quyền lực triều đình. Không ai quan tâm đến nàng, cũng không có ai thật lòng yêu thương nàng — tất cả đều là giả dối, là lừa lọc!

Minh Tử Thu hồi tưởng lại mọi chuyện mình trải qua những ngày gần đây, chỉ hận lúc rơi khỏi vách núi hôm đó không chết quách đi cho xong!

Trong lòng nàng tràn đầy giằng xé và sợ hãi. Nàng không biết mình còn có thể đi đâu, càng không biết mình có thể làm gì. Những lời muốn nói chất chứa trong lòng, những hình ảnh kinh hoàng vẫn lởn vởn trong đầu, nhưng nàng lại chẳng dám thốt nên lời.

Minh Tử Thu hận sự yếu đuối của bản thân, càng hận bản thân đến giờ vẫn còn do dự.

“Là ta có lỗi với người, hoàng thẩm… là ta, đều là lỗi của ta!” Giọng nàng vùi trong vai Chúc Chiếu, nước mắt đã thấm ướt vạt áo nơi bờ vai nàng.

Chúc Chiếu nghe tiếng nàng khản đặc mà đau lòng, tay xoa lưng nhẹ vỗ về: “Ta không trách ngươi. Dù ngươi đã làm gì, ta cũng không trách ngươi. Tử Thu, đừng sợ, có ta ở đây.”

“Người phải trách ta! Người nên trách ta! Là ta… tất cả là do ta hại hoàng thúc! Là ta… mọi chuyện đều là vì ta!” Minh Tử Thu vừa khóc vừa nói: “Nếu không phải vì ta năn nỉ hoàng thúc, người cũng sẽ không lâm vào cảnh ngộ như hôm nay. Nếu không phải vì ta rơi khỏi vách đá, người cũng không rơi vào bẫy của kẻ khác! Bây giờ… bây giờ ta mới là kẻ đáng chết nhất, ta đáng chết nhất!”

“Tử thu… ngươi rốt cuộc đang nói gì…” Chúc Chiếu nghe không hiểu, sao lại nói là do nàng? Sao lại là lỗi của nàng? Chẳng phải khi ấy nàng bị truy sát bởi Thanh Môn Quân do Nhung Thân vương phái đi, mưu đồ giết nàng rồi đổ tội cho Minh Vân Kiến hay sao?

Minh Tử Thu biết, nếu nàng tiếp tục giấu kín tất cả những điều mình biết, Minh Vân Kiến chắc chắn sẽ chết, và vĩnh viễn mang tội danh mưu phản, để rồi thân bại danh liệt, nghìn thu xú danh trên sử sách Đại Chu.

Chính nàng, là người đã phụ lòng Chúc Chiếu, là nàng đã hại chết Minh Vân Kiến. Nếu không vì nàng, Minh Tử Dự đã không hạ chỉ xử tử Văn Vương.

“Hoàng thúc sống không nổi nữa rồi… hoàng thẩm, Trường… Trường Ninh! Tử Dự đêm nay đã hạ chỉ, muốn xử trảm hoàng thúc. Thánh chỉ đã được soạn sẵn, trong ba ngày, hoàng thúc chắc chắn sẽ bị xử tử! Trường Ninh… ta… ta không biết nên làm gì. Ta không muốn hoàng thúc chết, ta không muốn hại người, nhưng… nhưng ta không biết phải mở miệng nói ra sự thật thế nào, Trường Ninh!” Minh Tử Thu ngẩng đầu, ánh mắt tuyệt vọng nhìn Chúc Chiếu, khẩn thiết cầu mong một lời chỉ dẫn: “Người nói cho ta biết… ta phải làm gì đây?”

Toàn thân Chúc Chiếu cứng đờ, trong đầu chỉ vang vọng mãi một câu: tiểu hoàng đế đã hạ chỉ xử trảm Minh Vân Kiến. Sắc mặt nàng lập tức trắng bệch, hơi thở ngưng lại, lồng ngực đau nhói từng cơn. Nàng đã nỗ lực hết sức để tìm cách cứu Minh Vân Kiến, Chúc Chiếu biết manh mối nằm trong tờ giấy mười sáu chữ kia. Thế nhưng, cố nhân vừa đến, cố nhân lại mang theo… hung tin.

Trái tim Chúc Chiếu đau như dao cắt, cổ họng nghẹn ứ, đột nhiên xoay người ho dữ dội, bàn tay áp lên môi, máu trào ra đỏ thẫm. Trong đầu nàng vang ong ong, không còn suy nghĩ được gì nữa.

Bạn đang đọc truyện tại prostab2016.org. Chúc vui vẻ!!!

“Trường Ninh…” Minh Tử Thu thấy Chúc Chiếu ho ra máu, thân thể nàng lảo đảo, dường như có thể gục xuống bất cứ lúc nào. Minh Tử Thu vội vàng đỡ lấy nàng, chạm vào làn da lạnh ngắt, khóe môi còn vương máu.

“Ta… ta…” Minh Tử Thu nhìn Chúc Chiếu, lòng tràn đầy tự trách, nỗi sợ hãi dâng lên như muốn nhấn chìm nàng. Nàng lắc đầu, lẩm bẩm: “Ta không thể để bà ta hại thêm người nữa, sẽ còn nhiều người chết… chắc chắn sẽ còn nhiều người chết!”

Hoàng thúc đối đãi với nàng hết lòng, từ trước đến nay chưa từng có lòng mưu nghịch. Minh Tử Thu từng hiểu lầm người rất lâu, nhưng cũng biết Minh Vân Kiến không thể là kẻ xấu. Nàng lớn lên bên cạnh người, tính cách của hoàng thúc, nàng là người rõ hơn ai hết.

Thế nhưng Minh Tử Thu cũng không thể ngờ, người nàng yêu thương nhất… lại là kẻ đã tổn thương nàng sâu sắc nhất.

“Trường Ninh, Trường Ninh… xin lỗi…” Minh Tử Thu thấy Chúc Chiếu dường như đã hồi phục ý thức, suýt nữa quỳ xuống trước mặt nàng.

Chúc Chiếu ôm ngực, lòng bàn tay chạm phải chiếc khóa trường mệnh, cảm thấy tim đau dữ dội, mà chiếc khóa ấy dường như cũng đang nóng ran.

“Ngươi đã nghe được gì? Tại sao bệ hạ lại đột nhiên quyết định xử tử Minh Vân Kiến?” Chúc Chiếu nắm chặt tay Minh Tử Thu, như người mất hồn: “Tử Thu, nếu hắn chết, ta e rằng mình cũng sống không nổi. Nếu ngươi biết điều gì, nói cho ta biết, được không?”

Minh Tử Thu gần như cắn đến rớm máu môi dưới, hồi lâu mới lên tiếng, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Là… do mẫu hậu.”

“Gì cơ?” Chúc Chiếu ngẩn người.

Minh Tử Thu nhắm mắt lại, tuyệt vọng nói: “Là mẫu hậu, tất cả là chủ ý của bà ấy. Nếu không có mẫu hậu, ta đã không rơi xuống vực. Nếu không có mẫu hậu, hoàng thúc cũng không bị tống vào ngục. Nếu không phải mẫu hậu… Tử Dự cũng sẽ không ban chỉ xử trảm hoàng thúc.”

Thanh Môn Quân, từ trước đến nay, chưa từng là người của Nhung Thân vương — mà là người của Tĩnh Thái hậu.

Minh Tử Thu hoàn toàn không ngờ, người từng suýt giết chết mình, lại chính là mẫu thân ruột thịt. Mà nàng lại còn ngu ngốc tưởng rằng Minh Vân Kiến — người đến cứu nàng — mới là kẻ xấu.

Nếu không phải vài ngày trước, được Đồ Nam bảo vệ trở về kinh, nàng e rằng cả đời cũng không bao giờ biết được chân tướng.

Vài tháng trước, khi Minh Tử Thu rơi khỏi vách núi, đúng lúc phía dưới Thu Sơn là sông Kim. Nàng rơi xuống nước nên giữ được mạng. Minh Vân Kiến cũng phái người đến bờ sông tìm kiếm. Nhờ có chút khả năng bơi lội, nàng nhanh chóng được người dân vớt lên cứu sống.

Nhưng do rơi xuống nước, thân thể Minh Tử Thu vẫn bị tổn thương, khuôn mặt cũng bị sỏi đá ven sông rạch qua, để lại hai vết sẹo xấu xí. Trong suốt mấy tháng ấy, nàng dưỡng thương tại quê nhà của Đồ Nam ở Kim Hà, giấu kín thân phận. Đồ Nam chỉ nói với người nhà rằng nàng là tiểu thư nào đó từ kinh thành. Người nhà Đồ Nam đối xử với nàng rất tốt, nhưng trong lòng Minh Tử Thu luôn bất an, nàng vẫn muốn quay lại kinh, khuyên Minh Vân Kiến chớ nên tạo phản.

Chờ đến khi thương tích lành lặn, nàng lại nghe tin trong cung không còn tiếp tục tìm kiếm nàng nữa — từ mất tích, nàng đã thành người chết mặc định.

Khi nàng còn chưa vào được kinh thành thì gặp đúng lúc Nhung Thân vương tạo phản, đành cùng Đồ Nam nán lại ngoài thành, chờ đến khi chiến sự yên ổn mới vào thành.

Vì trên mặt có sẹo, lại nghe nói dạo gần đây có rất nhiều người mạo danh công chúa Mộ Hoa muốn vào cung, tất cả những ai xưng là công chúa đều phải đối chiếu với họa tượng. Minh Tử Thu không dám công khai bỏ khăn che mặt, nên tạm thời gác lại ý định hồi cung.

Nàng vốn định đến Văn Vương phủ tìm Chúc Chiếu, nhưng vừa tới nơi thì hay tin Văn Vương đã bị bắt. Đường cùng, Đồ Nam bảo rằng hắn từng có một người bạn cũ trong Kim Môn Quân làm việc tại cổng phụ hoàng cung, có thể dẫn nàng vào từ lối đó.

Hôm ấy, Minh Tử Thu vừa đến cổng phụ thì trông thấy Tĩnh Thái hậu ngồi xe ngựa mộc mạc xuất cung. Nàng định ra mặt chặn xe, nhưng Đồ Nam thấy tình hình có vẻ bất thường, liền bảo nàng đừng lộ diện.

Hai người lặng lẽ đi theo xe ngựa của Tĩnh Thái hậu đến tận Đại Lý Tự. Đồ Nam có một người họ hàng làm việc tại đó nên việc vào trong cũng không khó khăn. Người kia chỉ tưởng Đồ Nam có bạn cũ phạm án Văn Vương mà muốn khuyên viết nhận tội, nên đã cho phép hai người vào tử lao.

Nếu không nhờ sự cảnh giác của Đồ Nam, đưa Minh Tử Thu theo dõi bước chân Tĩnh Thái hậu vào tận tử lao, thì Minh Tử Thu cũng sẽ không bao giờ biết được nguyên nhân thật sự khiến nàng suýt mất mạng năm ấy.

Tử lao nằm sâu dưới lòng đất, tối tăm ẩm ướt, không ánh sáng mặt trời, chỉ có một ngọn đèn dầu leo lét, chiếu sáng miễn cưỡng một góc nhỏ.

Đồ Nam dẫn Minh Tử Thu trốn trong căn lao bên cạnh, hai người ăn mặc tầm thường, chẳng khác nào tử tù trong ngục, hoàn toàn không lọt vào mắt Tĩnh Thái hậu.

Tĩnh Thái hậu đứng trước cửa phòng giam Minh Vân Kiến, lúc này mới tháo áo choàng đen, lộ ra gương mặt quen thuộc. Trong khi Minh Vân Kiến, vì phong hàn chưa khỏi, lại bị hàn khí xâm thực trong ngục, chỉ ngẩng đầu nhìn bà, không chút kinh ngạc.

“Ngươi biết ai gia sẽ đến?” Tĩnh Thái hậu nhìn hắn, cũng không lấy làm bất ngờ khi thấy hắn thản nhiên đến vậy.

Vì ho khan không ngớt, giọng Minh Vân Kiến khàn đục, đáp: “Mưu tính đến bước này, Thái hậu tất phải diệt trừ hậu hoạn. Lần này đến đây, e là muốn lấy đi con át chủ bài cuối cùng của bổn vương.”

“Ngươi đã biết thì khỏi để ai gia mở miệng. Giao ra đi.” Tĩnh Thái hậu lạnh nhạt nói.

“Nếu là thứ để giữ mạng, đương nhiên bản vương không dễ gì giao ra.” Minh Vân Kiến cụp mắt, không thèm nhìn bà nữa.

Tĩnh Thái hậu hừ nhẹ: “Nay đại cục trong tay ai gia, mọi sự đều theo kế hoạch. Chỉ thiếu ngươi — mắt xích cuối cùng. Mà ngươi thì đã rơi vào ngục tù. Ai gia có trăm phương ngàn kế khiến ngươi chết, nào phải sợ một tín vật nhỏ nhoi tiên đế giao lại? Mở cửa ngục!”

Tên ngục tốt chần chừ một thoáng rồi mở cửa lao. Tĩnh Thái hậu bước vào, giọng nói dịu lại: “Phàm vật liên quan đến sinh tử, người ta thường giữ bên người mới yên tâm. Người đâu, lục soát!”

Vài thị vệ theo sau Tĩnh Thái hậu bước vào. Nghe lệnh xong, họ lập tức tiến đến gần Minh Vân Kiến.

Hắn đang bệnh, không thể phản kháng, bị mấy người đè ép, nhanh chóng bị xô ngã xuống đất. Một thân bạch y dính đầy bùn đất, tóc tai rối loạn, phát quan lệch hẳn, hình dáng tiêu điều thảm hại đến đau lòng.

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.

Scroll to Top