Bánh hạch đào là do Thái hậu ban cho, Minh Vân Kiến chỉ cần dò hỏi chút ít trong cung là biết, mỗi lần Chúc Chiếu nhập cung, Tĩnh Thái hậu đều tự tay làm bánh hạch đào cho nàng dùng. Từ tháng mười năm ngoái khi họ thành thân đến nay, đã gần một năm.
Đại phu vẫn còn quỳ trên mặt đất, đầu không dám ngẩng. Hắn là đại phu trong phủ Văn vương, được Minh Vân Kiến đưa từ núi Hạnh Phong vào kinh đô, chính là để đề phòng chuyện hạ độc. Trong kinh đô, tranh đấu chưa từng dứt, dù phủ Văn vương ngoài mặt tỏ ra không dính líu, cũng từng bị cài cắm nội gián nhiều lần. Việc hạ độc chẳng phải chuyện mới, nhưng đều đã bị phát hiện.
Lần này Chúc Chiếu… lại không bị trúng độc trong phủ. Nếu Thái hậu cẩn trọng hơn chút nữa, hoặc giữ được bình tĩnh, sắp đặt kín kẽ, có lẽ đến giờ Minh Vân Kiến vẫn chưa phát hiện Chúc Chiếu đã nhiều lần dùng phải xạ hương.
Cổ Khiêm khi nghe tin này, cũng không khỏi kinh hãi.
Minh Vân Kiến mười năm không lấy vợ, bao lời đồn đoán hắn toan tranh quyền đoạt lợi cũng dần lắng xuống. Không ngờ cưới được Chúc Chiếu rồi, lại còn bị người đề phòng việc sinh con. Một khi Văn vương có con nối dõi, vì tiểu thế tử mà hắn e rằng khó giữ mãi thái độ không tranh không đoạt giữa chốn kinh kỳ đầy rẫy cá lớn nuốt cá bé này.
Hành lang dài chỉ còn tiếng gió khẽ thổi, gió len qua khung cửa hoa, lay động cây quế phía bên kia, lá cây xào xạc vang lên.
“Ngươi chắc chắn thân thể vương phi không sao chứ?” Minh Vân Kiến cuối cùng cũng cất tiếng.
Đại phu vội nói: “May mắn là vương phi chưa dùng xạ hương quá nhiều lần, không có gì đáng ngại. Chỉ cần điều dưỡng bằng thuốc một thời gian là sẽ ổn.”
Minh Vân Kiến khẽ “ừ” một tiếng, xoay người bước đi. Hai người phía sau còn chưa nhấc chân, hắn đã nói: “Không cần theo.”
Chờ hắn rời đi, Cổ Khiêm mới đỡ đại phu đứng dậy. Việc Chúc Chiếu dùng xạ hương là chuyện vô cùng hệ trọng với phủ Văn vương. Tình cảm giữa Minh Vân Kiến và Chúc Chiếu xưa nay vốn tốt đẹp, vậy mà sau gần một năm vào phủ vẫn chưa có tin mừng, rất có thể do xạ hương đã phát tác ít nhiều.
Cổ Khiêm nhớ lại ánh mắt lạnh lẽo của Minh Vân Kiến khi nãy, không khỏi rùng mình. Vừa định rời đi, quay đầu liền thấy Tiểu Tùng đứng gần ngay trước mặt, liền giật nảy mình.
Tiểu Tùng hai tay chắp sau lưng, chuyện họ bàn vừa nãy hắn chẳng nghe được gì, nhưng không biết Chúc Chiếu trúng phải thứ độc gì, ánh mắt khẩn cầu muốn hỏi rõ, nhưng Cổ Khiêm làm như không thấy, rõ ràng chẳng muốn nói gì.
Tiểu Tùng bĩu môi, liền thi triển khinh công, lặng lẽ bám theo Minh Vân Kiến, tung mình chạy dọc theo nóc nhà.
Hắn thấy Minh Vân Kiến bước vào Nguyệt Đường Viện, nhưng lại chẳng vội tới phòng ngủ của Chúc Chiếu, mà ngồi trong lương đình bên cạnh lầu các, thân vận huyền y gần như hòa lẫn vào bóng đêm, chỉ khi gió lướt qua mới lộ ra vạt áo trắng bên dưới. Tiểu Tùng đứng không gần lắm, chẳng thấy rõ vẻ mặt, nhưng lần đầu tiên hắn biết, thì ra Minh Vân Kiến cũng có lúc ngồi lặng như vậy, xuất thần như vậy.
Trong viện Nguyệt Đường, quế hoa đang độ nở rộ, hoa kim quế chen chúc dưới lá xanh, chưa đến lúc tàn hoa, hương thơm thanh ngọt phảng phất khắp nơi.
Minh Vân Kiến ngồi lặng trong lương đình hồi lâu, ánh mắt bất động, như dán vào một chỗ, ngoài vẻ yên bình, trong lòng lại như sóng lớn dập dồn.
Hắn chưa từng sớm lộ thân phận, ngay cả Hiền Thân vương và Tán Thân vương cũng mới chỉ phát giác thế cục bất ổn trong khoảng một tháng trở lại đây. Song khi họ kịp phát hiện thì đã muộn, công bộ và hộ bộ sớm đã lọt vào tay Minh Vân Kiến. Ngay cả hai vị vương gia dày dạn trong triều cũng không phát giác sớm, vậy thì… làm sao Tĩnh Thái hậu lại biết?
Từ khi Chúc Chiếu gả vào phủ, ánh mắt của Tĩnh Thái hậu liền hướng đến nàng. Một nữ nhân ẩn mình sâu trong cung, tuyệt chẳng thể là người tầm thường. Là bởi bà ta cho rằng tiểu hoàng đế quá tín nhiệm Minh Vân Kiến, sợ rằng sau khi hắn và Chúc Chiếu có con, hắn sẽ nhân cơ hội đó mưu cầu địa vị cao hơn trong triều? Hay là…bà ta vốn đã biết điều gì đó?
Minh Vân Kiến ngồi trong đình khoảng nửa canh giờ, trời đã tối hẳn từ lâu.
Thục Hảo cầm đèn từ tiểu sảnh chạy ra, lần lượt thắp sáng những đèn lồng treo dọc hành lang Nguyệt Đường Viện. Khi ánh sáng dịu dàng lan tỏa, Minh Vân Kiến mới dần từ mớ suy nghĩ rối ren thoát ra.
Hắn đứng dậy, có chút mỏi mệt, nhẹ day đầu mày mấy lượt rồi mới vào nội thất của Chúc Chiếu.
Chúc Chiếu uống thuốc xong đã ngủ khá lâu, đến khi tỉnh lại là vì thân thể không chịu được. Cả ngày nàng ăn chẳng bao nhiêu, chiều lại nôn sạch những gì đã ăn, giờ bụng rỗng tuếch, kêu lên mấy tiếng khiến nàng đành phải mở mắt.
Vừa mở mắt, liền thấy người đang ngồi bên giường.
Chúc Chiếu ngẩn người, sau đó nhẹ giọng: “Vương gia đã về rồi.”
Minh Vân Kiến “ừ” một tiếng, tay nhẹ vuốt qua mi mắt nàng, giọng mềm mại mang theo chút trách mắng: “Nghe Đào Chi nói nàng hôm nay chẳng ăn gì mấy. Trước lúc ta vào cung, chẳng phải nàng đã hứa với ta sao?”
Chúc Chiếu mím môi, như bị bắt quả tang, lén liếc Đào Chi một cái rồi nói: “Tâm sự nhiều quá, không có khẩu vị.”
“Ta biết.” Minh Vân Kiến gật đầu, mỉm cười: “Ta cũng vậy, nên chưa ăn gì cả, đợi nàng tỉnh dậy rồi, chúng ta an ủi nhau, cùng ăn một bữa nhé?”
Nghe hắn nói thế, lòng Chúc Chiếu ấm lên đôi phần, khẽ gật đầu, được hắn đỡ dậy.
Nàng không còn bệnh, đại phu nói là do thực phẩm tương khắc sinh độc, nôn một lần, uống thuốc vào thì đã đỡ, chỉ là chưa ăn gì nên yếu ớt, phải để người vai còn đang bị thương như Minh Vân Kiến đỡ ra bàn ngồi dùng bữa.
Đào Chi đã chuẩn bị vài món nhạt, nhà bếp nhỏ nấu một nồi cháo gà xé, còn hầm một bát canh cá phi lê. Canh này vừa ấm bụng, lại thêm chút giấm loãng, vị chua thanh trong bát canh trắng đục quả thật rất kích thích khẩu vị.
Chúc Chiếu thấy canh ngon, uống liền hai bát, rồi thêm nửa bát cháo gà, bụng mới thấy no.
Minh Vân Kiến nhìn nàng ăn gì thì ăn theo, nàng ăn bao nhiêu hắn cũng thế. Đợi cả hai dùng xong, hắn liền nắm tay nàng nói: “Chúng ta ra viện dạo một lát nhé. Khi ta về, thấy hương hoa nhài đã bị quế hoa lấn át cả rồi, thật là dễ chịu. Sau ngày kia là Trung thu, ngoài bánh trung thu, nàng còn muốn ăn gì không? Bổn vương sẽ bảo người mua hết về.”
Chúc Chiếu ngẫm nghĩ, đây là lần đầu tiên nàng cùng Minh Vân Kiến đón Trung thu. Người ta nói Trung thu là ngày đoàn viên, mà thân nhân của nàng nay đã không còn, chỉ còn vài người thân sơ. Họ Từ thì thôi, nhưng A Cẩn ca, Chúc Chiếu vẫn muốn gửi một phần lễ vật Trung thu tới.
Chúc Chiếu nói: “Thiếp nghe người ta bảo cua ở hồ Bán Nguyệt là ngon nhất, hồi nhỏ có một năm Trung thu từng được ăn thử một lần, nhưng khi ấy còn nhỏ quá, chẳng nhớ rõ mùi vị ra sao. Xa kinh bao năm, cũng chưa có dịp nếm lại. Nếu vương gia có thể mua được, thì mua nhiều một chút đi.”
“Được thôi, cua mà, có gì khó đâu. Ngày mai ta sai Cổ Khiêm đi mua vài con về, nuôi tạm trong tiểu trù phòng, nàng muốn ăn lúc nào thì bảo bếp hấp lên.” Minh Vân Kiến thấy nàng còn nhắc tới ăn uống, thần sắc cũng khá hơn, tay nắm tay nàng cũng vô thức siết chặt đôi chút.
Truyện được dịch đầy đủ tại prostab2016.org
Chúc Chiếu lại nói: “Vậy thì bảo Cổ Khiêm mua nhiều hơn một chút, đan lấy một giỏ đẹp, đựng sáu tám con, thêm một hộp bánh trung thu da giòn, thiếp muốn gửi cho A Cẩn ca.”
Nghe nàng nhắc tới A Cẩn ca, Minh Vân Kiến hơi nhướng mày, liếc nhìn Chúc Chiếu.
Chúc Chiếu mở to mắt, chớp chớp đôi mi rồi bất ngờ bật cười: “Nếu chút tiền đó vương gia còn không chịu bỏ, thì thiếp tự mình xuất bạc, mua cho A Cẩn ca cũng được.”
“Mua!” Minh Vân Kiến kéo nàng vào lòng, tay trái vòng lên eo thon, còn nắn một cái đầy thoải mái: “Bổn vương bỏ tiền, lấy danh nghĩa hai ta cùng tặng, phải tặng nhiều một chút, không thể để nhà Mộ Dung chê phủ Văn vương chúng ta keo kiệt được.”
Kỳ thực, nhà họ Mộ Dung giàu nứt đố đổ vách, đâu thiếu gì mấy con cua hay hộp bánh, chỉ là có người nhớ đến, người nhận ắt sẽ vui.
Chúc Chiếu liếc nhìn bàn tay đang đặt trên eo mình, trong lòng càng thêm mềm yếu. Những chuyện nghĩ mãi không thông, nếu cứ để trong lòng mãi chỉ khiến người thêm phiền muộn. Đây là nút thắt nàng tạm chưa gỡ được, vậy thì tạm gác sang một bên, lo cho hiện tại trước đã.
Trung thu mà, nên vui vẻ một chút.
Nàng tiến gần về phía Minh Vân Kiến nửa bước, tay phải nhẹ nhàng nghịch ngọc bội hắn đeo bên hông, đầu hơi cúi, khẽ nói: “Sao vương gia cứ hay ghen với A Cẩn ca, mà lại không ghen với Đàm ca ?”
“Từ Đàm làm sao đẹp bằng Mộ Dung Khoan.” Minh Vân Kiến đáp, “Mộ Dung Khoan tuy là kẻ ăn chơi lêu lổng, thường ngày chẳng học hành tử tế, hay lui tới chốn hoa lệ, nhưng về gia thế, tâm tính và cách đối nhân xử thế, đều tốt hơn Từ Đàm nhiều. So ra thì hắn còn hơn.”
“Không biết chàng đang khen hắn hay đang mỉa mai hắn nữa.” Chúc Chiếu bĩu môi, ai lại khen người mà trước đó còn điểm mấy câu khuyết điểm chứ.
Nàng ngẫm một lát, rồi nói tiếp: “Nhưng nếu luận dung mạo, vương gia vẫn là tuấn tú nhất.”
Minh Vân Kiến nghe vậy, liền ôm nàng đối diện với mình, Chúc Chiếu bị hắn ôm bất ngờ, liếc mắt về phía tiểu sảnh. Dù đang ở trong viện, có mấy cây hải đường và quế che khuất, nhưng phía trước tiểu sảnh vẫn còn người lui tới, vài hạ nhân đang dọn chén đĩa. Nếu họ chú ý nhìn sang, vẫn có thể thấy rõ.
Chúc Chiếu mặt hơi ửng hồng, nhìn Minh Vân Kiến, giả vờ nghiêm túc nói: “Vương gia mau buông tay.”
“Bổn vương còn chưa lành hẳn, nàng đừng động đậy.” Lời hắn vừa thốt ra liền khiến Chúc Chiếu ngừng giãy dụa, lập tức rúc vào lòng hắn như chim nhỏ nép vào người, lo sợ mình động mạnh làm hắn đau.
Minh Vân Kiến nhìn sâu vào mắt nàng một lúc rồi mới nói: “Hôm nay đại phu nói với ta, nàng lỡ uống phải xạ hương.”
Nghe vậy, gương mặt đang ửng đỏ của Chúc Chiếu lập tức tái nhợt, đến cả hô hấp cũng ngưng lại. Minh Vân Kiến thấy sắc mặt nàng thay đổi, liền vội nói: “Nhưng lượng dùng không nhiều, không có gì nghiêm trọng. Bổn vương nói cho nàng biết, là không muốn giấu nàng chuyện này. Xạ hương được phát hiện trong bánh hạch đào, sau này nếu nàng vào cung gặp Thái hậu, phải hết sức cẩn trọng.”
Chúc Chiếu ngẩn người gật đầu, lòng vẫn chưa hết kinh hoảng, tim đập mạnh không ngừng.
Thì ra thực phẩm tương khắc là vì có xạ hương, mà xạ hương lại giấu trong bánh hạch đào, bánh ấy là Thái hậu ban. Nàng nghĩ kỹ lại, mỗi lần vào cung đều được dâng bánh này, tính sơ sơ cũng đã hai ba chục lần.
Nhưng… vì sao?
Tại sao Thái hậu lại làm vậy?
Trước đây, nàng vẫn thắc mắc vì sao hai người thân mật như vậy mà vẫn chưa có thai, thậm chí cho rằng do thân thể mình từ nhỏ yếu ớt, chưa từng ngờ tới khả năng này.
Chẳng lẽ Thái hậu sợ Văn vương có con, vì vậy mà sinh lòng nghi kỵ?
“Trường Ninh.” Minh Vân Kiến khẽ gọi.
Chúc Chiếu giật mình hồi thần, ánh mắt đầy kinh hoàng nhìn hắn. Minh Vân Kiến nhẹ giọng: “Nàng không sao đâu, Trường Ninh, đừng suy nghĩ nhiều. Hoàng gia không như vẻ bề ngoài yên ả, dưới làn nước yên bình là muôn vàn mưu toan, ta chỉ muốn nàng được bình an.”
Hắn muốn nàng bình an, nên không giấu nàng điều gì, cũng không muốn nàng duy trì cái gọi là tình thân giả dối với Tĩnh Thái hậu. Dù sao hắn và những người trong cung kia, xưa nay vốn không cùng đường.
Tĩnh Thái hậu nghi kỵ hắn mà làm hại Chúc Chiếu, Minh Vân Kiến tuyệt không làm ngơ. Mọi món nợ đều có ngày phải trả, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Chúc Chiếu hôm nay mới hiểu, điều gọi là hòa thuận, thật ra chỉ là vẻ ngoài, thứ khó phòng nhất, vẫn là lòng người.
“Ta từng nói sẽ bảo vệ nàng, vậy mà lại sơ suất để người khác tổn thương nàng, là lỗi của ta.” Minh Vân Kiến vén sợi tóc bên thái dương của nàng, một lọn tóc cuốn lấy ngón út, hắn cúi đầu hôn lên trán nàng, thì thầm: “Xin lỗi.”
Ngón tay bên hông Chúc Chiếu khẽ run, Minh Vân Kiến lại nói: “Khiến nàng lo nghĩ không yên, ăn không vào, cũng là lỗi của ta, xin lỗi.”
Lòng Chúc Chiếu nhói đau, rất muốn phản bác rằng Minh Vân Kiến chẳng có gì phải xin lỗi nàng cả. Trái lại, hắn là người tốt nhất từng xuất hiện trong đời nàng.
Nàng chưa từng trách hắn điều gì. Bất kể tương lai ra sao, đó là lựa chọn của hắn, lựa chọn ấy có thể gây tổn thương cho người khác, nhưng tuyệt đối không làm tổn thương nàng. Minh Vân Kiến chưa bao giờ phụ nàng.
Tiểu Tùng vẫn ngồi trên nóc đình nhìn về phía hai người, nửa gương mặt bị ánh trăng chiếu sáng, nửa kia giấu trong bóng tối. Đôi mắt thiếu niên trầm lặng, mày hơi nhíu, tay siết chặt chuôi kiếm bên hông, quay đầu đi.
Cảm ơn bạn Pham Nhat Hoang donate 100K cho bộ Quang Âm Chi Ngoại!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.