“Xích Diễm, ngươi đã hoàn thành viên mãn việc đã hứa với Trẫm, Trẫm và Vương Mẫu Ưng Thuận đã đồng ý với ngươi, tuyệt đối sẽ không thất hứa. Ngươi có thể chuẩn bị đại hôn, định thời gian, Trẫm sẽ vào ngày đó tự tay đưa Vân Nguyệt Công Chúa đến tay ngươi.
Trẫm muốn vì các con cử hành đại lễ cưới thịnh vượng nhất cõi trời đất!”
“Chúc mừng Thiên Đế hân hoan đón rể hiền! Chúc mừng Công Chúa tìm được lương duyên!”
Các tiên gia bên cạnh nghe lời Thiên Đế nói, dồn dập chắp tay thi lễ chúc mừng.
Giờ phút này, Vân Nguyệt ôm Xích Diễm đã trong lòng hắn khóc đến rối tinh rối mù, Xích Diễm bảo vệ Vân Nguyệt, hướng Thiên Đế chắp tay thi lễ nói:
“Đa tạ Nhạc Phụ đại nhân. Tuy nói Nguyệt Nhi muốn gả tới Ma Giới ta, chẳng qua Xích Diễm không có cha mẹ thân nhân, cho nên tất cả toàn bằng Nhạc Phụ đại nhân làm chủ.”
Thiên Đế hài lòng gật đầu nói: “Lời nói tuy như thế, chẳng qua Nguyệt Nhi là gả, hơn nữa là từ Tiên Giới gả đến Ma Giới, cho nên địa điểm đại hôn liền định tại tầng mười tám địa ngục như mộng như huyễn của ngươi đi, vừa lúc cũng có thể cho các vị tiên gia của Trẫm thưởng thức, mở rộng tầm mắt!”
Đối với tầng mười tám địa ngục của Xích Diễm, Đế Thiên Cao cũng không phải bình thường thích. Nữ nhi xuất giá, hắn chính là muốn cho mọi người đều nhìn xem vị Ma Đế trong truyền thuyết không chuyện ác nào không làm, bây giờ vì nữ nhi hắn đã hoàn toàn thay đổi.
Hắn muốn cho mọi người nhìn xem, nữ nhi hắn tuy gả cho Ma Đế, nhưng nàng vẫn sẽ là Công Chúa thuần thiện.
Hắn cũng muốn cho mọi người nhìn xem, Ma Giới sau này sẽ không còn như dĩ vãng. Thế giới này, sẽ càng biến càng tốt.
“Tất cả toàn bằng Nhạc Phụ đại nhân làm chủ. Ngoài ra, còn thỉnh Nhạc Phụ đại nhân định ra thời gian cụ thể.”
“Vậy liền mười lăm ngày sau đi! Không biết chỗ ngươi chuẩn bị thời gian có đủ hay không?”
Xích Diễm cười nói: “Đương nhiên, đừng nói mười lăm ngày, chính là ngày mai muốn đại hôn, ta cũng có thể đem mọi sự vật xử lý đầy đủ.”
“Ha ha ha ha… Như thế rất tốt! Vậy Trẫm đây liền trở về chiêu cáo thiên hạ, nữ nhi của Trẫm sẽ tại mười lăm ngày sau gả cho Ma Đế Xích Diễm!”
“Chúc mừng Thiên Đế, chúc mừng Thiên Đế! Chúc mừng Ma Đế, chúc mừng Ma Đế!” Các tiên gia dồn dập chúc mừng, đối với hôn sự của Công Chúa Tiên Giới và Ma Đế Ma Giới rất là mong đợi.
“Nguyệt Nhi!”
Từ khi bắt đầu nói chuyện đến hiện tại, nữ nhi liền luôn luôn trong lòng Xích Diễm, hiện tại, hôn sự đều đã định ra, tất cả mọi chuyện đều đã chắc như đinh đóng cột không thể rút lại, Thiên Đế lúc này mới vẫy gọi Vân Nguyệt.
“Nguyệt Nhi, đây là chuyện tốt a, con nha đầu này, trước mặt việc tốt, thế nhưng còn khóc nhè. Những tiên gia bá bá này đều muốn cười con a!”
Dưới sự an ủi của Xích Diễm, Vân Nguyệt vẫn với đôi mắt sưng đỏ từ trong ngực hắn rời đi.
Chẳng biết vì sao, khi nghe tin mình cuối cùng có thể gả cho Xích Diễm, nàng đột nhiên cảm thấy sự tốt đẹp như vậy thật không chân thực…
Thiên Đế đi ra phía trước, đem Vân Nguyệt từ trong tay Xích Diễm tiếp lấy, thay nàng lau lệ, trêu ghẹo nói: “Nha đầu, còn hơn mười ngày nữa liền muốn làm tân nương tử, sao còn khóc a?
Mau cùng phụ vương trở về, chuẩn bị cẩn thận, chờ xuất giá đi!”
Lời nói của Thiên Đế không hề khiến Vân Nguyệt có bất cứ cảm giác vui vẻ nào, đừng nói mười lăm ngày, nàng một ngày cũng không muốn rời xa Xích Diễm.
“Phụ vương, Càn Khôn Học Viện của con còn nhiều học sinh như vậy, con nếu trở về Thiên Đình mười lăm ngày, bọn chúng liền phải ở đây chờ mười lăm năm. Nếu không… nếu không con vẫn cứ ở lại đây đi, chờ đến ngày đại hôn, các người lại mang con trực tiếp đi Ma Giới?”
“Như vậy sao được! Tân nương tử trước hôn nhân mười lăm ngày là không thể ra khỏi đại môn nhà mẹ đẻ, đây chính là quy củ!”
“Chính là…”
“Được rồi nha, phụ vương biết con nơi này có học sinh, cho nên con xem, phụ vương
Đều đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc cho con rồi.”
Vân Nguyệt nhìn về phía sau lưng Thiên Đế, giờ phút này, trong mây xuất hiện hơn ba mươi danh thần tiên, bốn vị dẫn đầu theo thứ tự là Đông Phương Duyệt, Nam Cung Dịch, Tây Môn Vũ cùng Bắc Minh Hàn.
Hai ngàn năm trước, bọn họ từng theo thứ tự là hoàng đế của Đông Ly Quốc, Nam Lăng Quốc, Tây Lương Quốc và Bắc Tường Quốc. Sau khi Càn Khôn Học Viện được xây dựng, bốn vị hoàng đế này đều say mê tu tiên, bởi vì tư chất ưu tú, bốn người bọn họ cũng là những học viên đầu tiên trong học viện tu thành chính quả, đứng vào hàng tiên ban.
“Tham kiến Thánh Chủ, tham kiến phu nhân!”
Các học viên hạ phàm sau, dồn dập quỳ lạy hướng Xích Diễm và Vân Nguyệt. Nhìn nàng cùng Xích Diễm chuyên tâm bồi dưỡng ra các học sinh, Vân Nguyệt rất có cảm giác thành tựu.
Đông Phương Duyệt mở miệng nói: “Phu nhân, Thiên Đế cho ta chờ hạ phàm tạm thay thế mười lăm năm dạy học. Còn thỉnh phu nhân yên tâm trở về Thiên Đình, an tâm chuẩn bị xuất giá.”
“Chính là…”
“Con nha đầu này! Rốt cuộc là xuất giá quan trọng hay là dạy học quan trọng? Phụ vương liền biết con không bỏ xuống được chuyện học viện, cho nên đem những đệ tử Thánh Cung này của con đều mời tới rồi, con còn có gì phải lo lắng?”
“Phu nhân, ngài cùng Thánh Chủ đã ân ái hơn hai nghìn năm rồi, bây giờ cuối cùng tu thành chính quả, chớ đừng vì chuyện học viện mà lầm lỡ việc tốt của các ngài.
Các học viên nếu biết ngài cùng Thánh Chủ đại hôn, cũng nhất định sẽ chúc phúc các ngài. Chuyện học viện, liền giao cho chúng ta đi!” Bắc Minh Hàn cũng mở miệng nói.
Hắn cùng Đông Phương Duyệt vốn là tử thù, lại bởi vì sự xuất hiện của Xích Diễm và Vân Nguyệt, đã thay đổi quỹ tích sinh mệnh của bọn họ. Trong hơn hai ngàn năm qua, bọn họ sớm đã trở thành bạn thân, trở thành tri kỷ.
Đối với Xích Diễm và Vân Nguyệt, bọn họ là từ tận đáy lòng cảm kích. Cho nên nghe nói hai người cuối cùng muốn thành thân, bọn họ cũng từ tận đáy lòng vì bọn họ mà cảm thấy cao hứng.
“Nguyệt Nhi, đi theo phụ vương nàng trở về Thiên Đình đi. Chờ ta mười lăm ngày, sau mười lăm ngày, ta sẽ tự mình đến đón cưới nàng về nhà của chúng ta.”
Nhìn Xích Diễm, từ lần đầu tiên gặp mặt hắn, hắn liền do tẩu hỏa nhập ma mà đem Hỗn Nguyên Thiên Tinh truyền vào trong cơ thể nàng, từ đó, nàng cùng nam nhân này đời này kiếp này liền bắt đầu vĩnh viễn không ngừng quấn quýt.
Con đường tình yêu của bọn họ là thuận lợi, cũng là không thuận. Mặc kệ thuận hay không thuận, mặc kệ chịu bao nhiêu đau khổ, nàng hy vọng duy nhất chính là, nam nhân luôn mỉm cười với nàng này, có thể vĩnh viễn như vậy mỉm cười.
Khoảnh khắc này, Xích Diễm cách nàng chẳng qua một trượng, hôn lễ của bọn họ cũng sẽ được cử hành sau mười lăm ngày. Chính là vì sao nàng lại đột nhiên cảm thấy hắn xa nàng thật xa…
Bạn đang đọc truyện tại prostab2016.org. Chúc vui vẻ!!!
Nghĩ đến kiếp nạn giữa bọn họ có khả năng dù sao cũng không tránh khỏi, tim Vân Nguyệt đau nhói.
Nàng cùng Xích Diễm đã nói chuyện rõ ràng, nhưng lại không nói chuyện kiếp nạn, chính là tính đi tính lại, bây giờ đã qua hơn hai nghìn năm, kiếp nạn của bọn họ rốt cuộc đã qua rồi, hay là chưa đến?
Nàng, rốt cuộc có thể hay không cùng người chí yêu kiếp này này bình an vô sự đi đến cùng một chỗ?
Thấy ánh mắt Vân Nguyệt mê ly không nỡ rời, chỉ có Xích Diễm biết nàng vì sao không muốn rời xa hắn, vì sao lưu luyến không nỡ.
Đem Vân Nguyệt từ trong tay Thiên Đế kéo vào lòng, dùng mật ngữ chỉ có hai người họ có thể nghe được mà truyền lời: “Nha đầu, yên tâm ngoan ngoãn cùng phụ vương nàng trở về. Ta mỗi cách một ngày đều sẽ bớt thời gian lặng lẽ tới xem nàng, cho nàng yên tâm.”
“Thật sao?”
“Thật!”
“Có thể đổi thành mỗi ngày đều tới xem ta không…”
“Cái này… ta xem tình hình đi. Nàng phải biết, ta chỉ có mười lăm ngày thời gian, trong mười lăm ngày này có rất nhiều chuyện yêu cầu ta đi làm.
Ta không yên tâm những hộ vệ kia làm việc, cho nên cần phải tự mình ra tay.
Dù sao ta đã hứa với nàng, chỉ cần ta rảnh, lập tức tới xem nàng, được không?”
“Được! Ngươi hứa với ta rồi, muộn nhất mỗi cách một ngày cần phải tới xem ta!”
“Được! Ta hứa với nàng. Ngoan ngoãn trở về đi, bằng không người khác sẽ cười nhạo nàng.”
“Được!”
Có lời hứa của Xích Diễm, Vân Nguyệt cảm giác trong lòng kiên định nhiều. Mặc dù loại bất an kia vẫn tồn tại, chẳng qua hai ngày… mỗi hai ngày gặp một mặt, có thể xảy ra chuyện gì đâu?
“Ngọn lửa, ngươi hứa với ta, lúc ta không có mặt, ngươi làm gì cũng phải cẩn thận.”
“Nha đầu, lời nhắc nhở này nên là ta dành cho nàng. Lúc ta không có mặt, nàng tốt nhất cùng phụ vương và mẫu hậu nàng sống chung một chỗ, không muốn đi đâu cả. Không muốn làm ta lo lắng, được không?”
“Được!”
“Nàng cũng vậy. Nàng phải luôn ở cùng với bốn hộ pháp lớn của nàng, hơn nữa nói cho bọn họ biết, nếu như nàng có chuyện gì, cần phải nói với ta ngay lập tức.”
“Nha đầu thối, thành thân là việc vui, sao bị nàng làm thành như sinh ly tử biệt vậy. Chúng ta vừa rồi không phải cũng có hơn nửa ngày thời gian không gặp mặt sao? Thực lực của ta chẳng lẽ nàng vẫn chưa yên tâm? Ngoan, cùng phụ vương nàng đi thôi.”
Dưới sự trấn an liên tục của Xích Diễm, và các lời hứa hẹn, Vân Nguyệt cuối cùng lưu luyến không rời theo Thiên Đế rời đi.
Địch là thú cưng của Vân Nguyệt, đi theo Vân Nguyệt rời đi. Xích Diễm cùng Đông Phương Duyệt và những người khác giao đãi một ít thủ tục học viện xong, cũng cho bọn họ rời đi.
Cả vườn vốn náo nhiệt, bây giờ chỉ còn lại Xích Diễm cô đơn một mình.
Khoảnh khắc, bốn cái thân ảnh xuất hiện phía sau Xích Diễm, yên tĩnh quỳ ở phía sau, chờ đợi Xích Diễm lên tiếng.
“Các ngươi đã tra ra chưa?”
Ác Linh, người đứng đầu bốn hộ pháp phía sau, bẩm báo nói: “Khải bẩm Chủ Thượng, hạ thần đã điều tra kỹ lưỡng, địa ngục nham thạch nóng chảy đảo lộn có liên quan nhất định đến địa chất vận động.
Khi nham thạch nóng chảy đảo lộn, bốn phương đại hải cũng đang đảo lộn, đây hẳn là dấu hiệu của một trận động đất gần đây.”
“Nước biển đảo lộn?” Xích Diễm chọn trọng điểm lặp lại hỏi.
“Vâng. Đông Hải, Nam Hải, Tây Hải và Bắc Hải đều có những chấn động lớn nhỏ không đều với mức độ khác nhau. Chẳng qua bởi vì tâm địa chấn cực sâu, ngay cả sóng thần cũng không gây ra, các dân chúng cũng không hề cảm giác được đại địa chấn động.” Ác Linh đáp.
“Bản Tôn đã trả Định Hải Thần Châu cho Long Tộc, có Định Hải Thần Châu, đại hải liền không nên có bất cứ chấn động nào. Bây giờ địa ngục nham thạch nóng chảy tràn ra chẳng lẽ cùng Long Tộc có liên quan?”
“Chủ Thượng, ý ngài là… vỏ quả đất chấn động này là do Long Tộc gây ra?”
Xích Diễm mắt hơi híp, đối với chuyện này cũng là trăm mối vẫn không cách nào giải đáp.
Sáng nay bốn hộ pháp lớn đã lặng lẽ tìm đến hắn, nói với hắn địa ngục nham thạch nóng chảy bắt đầu tràn ra.
Phải biết, địa ngục nham thạch nóng chảy chính là nguồn nhiệt hòa tan mọi thứ, đã từng có Dung Nham Châu trấn thủ địa ngục, cho nên địa ngục nham thạch nóng chảy chưa bao giờ tràn ra.
Chẳng qua năm năm trước theo lịch tiên, cũng chính là hơn hai nghìn năm trước, hắn đã biếu tặng Dung Nham Châu cho Vương Mẫu ăn, địa ngục nham thạch nóng chảy liền không có bảo vật trấn thủ.
Lúc đó hắn nghĩ thầm địa ngục nham thạch nóng chảy này mấy triệu năm cũng không từng tràn ra, có hay không có Dung Nham Châu đều không sao cả, cho nên liền lấy Dung Nham Châu đi.
Bây giờ nham thạch nóng chảy lại chỉ sau hai ngàn năm từ khi lấy đi đã tràn ra.
Điều này rốt cuộc là trùng hợp hay có người cố ý?
Nếu là trùng hợp, trên đời này có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Nhưng nếu là cố ý, những người này rốt cuộc cố ý muốn gây ra nham thạch nóng chảy tràn ra hay có mưu đồ khác?
Nếu là cố ý gây ra địa ngục nham thạch nóng chảy tràn ra thì là vì cái gì?
Xin cảm ơn bạn OLIVIA donate 20K! Xin cảm ơn bạn Le Thi Tuyet Ngan donate 10K.
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

add ơi truyện này full bao nhiêu chương vậy ạ ?
Truyện đã hoàn rồi chắc khoảng gần 1k chương bạn nhé.