Chương 511: Đừng hòng cùng nam nhân khác cấu kết

Bộ truyện: Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không

Tác giả: Nguyên Lai

“Hắn truyền pháp lực của mình cho Vân Nguyệt ít nhất một nửa!” Đại Trưởng Lão bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: “Khó trách có người nói hôm qua Vân Nguyệt một bàn tay liền bóp nát ngươi hồn phi phách tán. Nhưng nếu thật sự là như vậy, thì chàng ấy chẳng phải là đều không còn chút pháp lực nào?”

“Bản lĩnh của Xích Diễm lớn lắm, chàng ấy dù không có Hỗn Nguyên Thiên Tinh, dù đã truyền cho Vân Nguyệt hơn một triệu năm pháp lực, nhưng bản thân chàng ấy vẫn còn hơn một triệu năm pháp lực. Nếu không cũng không thể bằng sức một mình đóng băng mười lăm trọng thiên trong khoảng thời gian dài như vậy. Chẳng qua…”

“Chẳng qua cái gì?”

“Chẳng qua một triệu năm pháp lực đã không còn là độ cao khiến người ta không có biện pháp nào đối phó chàng ấy nữa rồi.”

Đại Trưởng Lão cười lạnh nói: “Hừ, không sai! Ngay cả mười hai Đại Trưởng Lão Long Tộc chúng ta liên thủ, chàng ấy sợ rằng đều không thể chống đỡ được.”

“Điều này thì không đến mức.”

Nghe lời Minh nói, Đại Trưởng Lão lập tức không vui.

“Ngươi đây là ý gì? Sao cứ mãi làm tăng chí khí của người khác mà dập tắt uy phong của mình?”

Minh nhìn Đại Trưởng Lão một cái, cười lạnh nói: “Lời ta nói không xuôi tai, chẳng qua lại là lời thật a. Dù Xích Diễm không có Hỗn Nguyên Thiên Tinh, dù chàng ấy đã truyền hơn một triệu năm pháp lực cho Vân Nguyệt, nhưng công lực của mười hai người các ngươi, vẫn không cách nào sánh bằng chàng ấy.”

“Ngươi…” Đại Trưởng Lão nghẹn lời nhìn nữ nhân không biết nói chuyện này.

“Ngươi cái gì ngươi? Chẳng lẽ ta nói không phải lời thật sao? Mười hai người các ngươi cộng lại, có bản lĩnh trong chốc lát đóng băng trọn vẹn mười lăm trọng thiên cung, chế phục hơn bốn mươi vạn thần tiên sao?”

Lời nói của Minh khiến Đại Trưởng Lão cứng họng, sau đó ngồi một bên buồn phiền nói: “Vậy ngươi nói với ta những điều này có ích gì, dù chàng ấy mất đi nhiều đến mấy, cũng là người mạnh nhất thế gian này.”

Thấy Đại Trưởng Lão đã nhụt chí, Minh cười nói: “Sao vậy, đã bỏ cuộc rồi sao? Không báo thù nữa sao?”

“Hừ!”

“Ta có biện pháp có thể đối phó Vân Nguyễm và Xích Diễm.”

Đại Trưởng Lão nhìn Minh một cái, không vui hỏi: “Biện pháp gì?”

“Đã trong cơ thể chàng ấy không còn Hỗn Nguyên Thiên Tinh, vậy liền nói rõ Hỗn Nguyên Thiên Tinh trong lúc vô tình đã bị chàng ấy đánh mất. Long Tộc ngươi nhân mạch rộng rãi, thừa khoảng thời gian này, ngươi phụ trách đi tìm kiếm tung tích Hỗn Nguyên Thiên Tinh.

Chỉ cần chúng ta có được Hỗn Nguyên Thiên Tinh, nắm chắc nguyên thần của Xích Diễm, về sau đừng nói không cần sợ chàng ấy, ta còn có bản lĩnh khiến chàng ấy hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của ta. Như vậy, chúng ta liền có thể một chưởng này thiên hạ.”

Nghĩ đến sau này có thể trở thành người lợi hại nhất trên đời này, sắc mặt Đại Trưởng Lão hơi tốt hơn một chút. Nhưng lập tức cũng đưa ra nghi vấn của mình:

“Hỗn Nguyên Thiên Tinh há là nói tìm liền có thể tìm được? Vạn nhất không tìm được thì sao?”

Minh cười nói: “Bây giờ đã xác định Xích Diễm không có Hỗn Nguyên Thiên Tinh trên người, chỉ cần xác định trên người chàng ấy không có vật đó, ta liền có biện pháp có thể đối phó chàng ấy.”

“Biện pháp gì?”

“Ta!”

Đại Trưởng Lão nhìn Minh một cái, bây giờ nữ nhân này đã là của hắn, vậy thì ai cũng đừng nghĩ nhúng chàm. Chính là Minh vậy mà nói muốn đem chính mình cống hiến vào, hắn làm sao có khả năng đồng ý?!

Đại Trưởng Lão một cái kéo lấy cổ tay Minh, hung tợn nói: “Nữ nhân, ngươi nghe rõ đây, ngươi đã là người của Đại Trưởng Lão ta rồi, liền đừng hòng lại cùng nam nhân khác cấu kết, nếu không… ta sẽ cho ngươi chết như thế nào cũng không biết!”

Minh trừng mắt nhìn hắn, dốc sức vung tay ra, cũng hung tợn hỏi ngược lại: “Nói gì vậy! Ngươi xem ta là cái gì?!”

Đại Trưởng Lão sững sờ, hỏi: “Ngươi vừa rồi không phải nói ngươi muốn cống hiến ngươi cho Xích Diễm sao?”

“Ta có tật xấu sao?! Chàng ấy đã có

Tiện nữ nhân kia rồi, còn đối với ta như vậy, ta còn đi đem chính mình cống hiến cho hắn. Ngươi nghĩ sao vậy?!”

“Vậy ngươi vừa rồi là ý gì?”

Minh trừng Đại Trưởng Lão một cái, không hảo khí nói: “Ta nói là ta tới động thủ!”

“Ngươi?” Đại Trưởng Lão mắt hơi híp lại, hỏi: “Ngươi làm sao là đối thủ của chàng ấy?”

Minh tự tin cười nói: “Ta không phải Cổ Vương sao? Ta không phải có rất nhiều tử cổ sao?”

“Vậy Xích Diễm có thể trúng cổ của ngươi sao?” Đại Trưởng Lão căn bản không tin.

Minh cười đắc ý, nói: “Ngày thường chàng ấy tự nhiên là không thể trúng cổ của ta, nhưng điều này không đại biểu không có khả năng khác. Ít nhất ta đã từng thi cổ độc lên người chàng ấy rồi.”

“Ngươi từng khiến Xích Diễm trúng cổ sao?” Đại Trưởng Lão không thể tin được hỏi.

“Không sai. Ngày đó chàng ấy bị Chiến Tân Đường trọng thương, ta liền thi cổ lên người chàng. Chẳng qua khi đó ta thất bại. Bởi vì ta là dựa theo ma thể của chàng ấy mà thi cổ, nhưng không ngờ khi đó chàng ấy dường như đã không còn Hỗn Nguyên Thiên Tinh, cho nên chưa thành công.

Lúc đó ta còn kỳ quái, vì sao không thể mê hoặc chàng ấy. Thông qua chuyện hôm qua, cuối cùng đã biết, chàng ấy bây giờ đã không còn là ma thể, mà là tiên thể. Cho nên tiếp theo, ta chỉ cần đối với tiên thể của chàng ấy thi cổ liền nhất định có thể thành công.”

“Tiếp theo…” Đại Trưởng Lão rầu rĩ nói: “Ai biết tiếp theo sẽ là vài ngày sau hay mấy triệu năm sau? Ngươi nói này không bằng với không nói!”

Minh cười nói: “Ngươi sao nóng lòng như thế? Ta còn không gấp như ngươi.”

“Hắn đoạn ta một cái gân rồng, ta hận không thể gặm xương hắn, ăn thịt hắn, làm sao có thể không gấp?!”

Truyện được dịch đầy đủ tại prostab2016.org

Minh cười bám víu thân thể Đại Trưởng Lão, mị hoặc cười nói: “Nóng vội không thể ăn đậu hũ nóng! Xích Diễm không phải người bình thường, cho nên muốn đối phó chàng ấy, liền nhất định phải chờ đợi thời cơ.

Thời cơ chưa đến, liền ngàn vạn không thể hành động thiếu suy nghĩ, đến thời cơ thích hợp, thì cần phải đảm bảo dùng một lần đánh bại chàng ấy, cho chàng ấy vĩnh viễn không có thời gian xoay sở!”

“Ngươi xác định có thời cơ như vậy?”

“Đương nhiên!” Minh cười nói: “Dù không có, chúng ta cũng có thể dưỡng tinh súc nhuệ, chậm rãi chế tạo!”

Đại Trưởng Lão nhìn Minh, thật sự càng nhìn càng thích, xoay người liền đè hắn dưới thân, nói: “Mỹ nhân, đã hiện tại cũng không có cách nào giết Xích Diễm, vậy… chúng ta liền tới trước dưỡng tinh súc nhuệ một chút đi!”

Nói xong, liền lại bắt đầu vận luật thao…

Hai ngàn năm sau, Càn Khôn Học Viện.

Khắp núi hoa oải hương tím ngắt trong gió nhẹ hây hẩy quyến rũ.

Trong vườn hoa oải hương mênh mông vô bờ, có một cây cổ thụ cao vút.

Dưới cây cổ thụ xanh tươi, một nữ tử xinh đẹp đến mức khiến người ta nín thở, đang chuyên chú luyện chế đan dược. Bên cạnh nàng, một nam tử áo hồng tóc đen đang chuyên chú nhìn nàng.

Sắc mặt nam tử áo hồng trắng bệch, không có chút huyết sắc nào, chỉ riêng đôi môi đỏ tươi như nhỏ máu kia mới cho thấy, chàng vẫn còn là người sống. Chẳng qua, làn da không chút huyết sắc nào không hề che chắn được dung nhan yêu nghiệt tuyệt thế của chàng.

Khi nữ tử chuyên tâm luyện đan, cả trái tim đều đặt vào đan dược, nàng không biết, có một đôi mắt, đang tràn đầy nhu tình cùng tình yêu nhìn nàng.

Người này, chính là Địch, thái tử Yêu Tộc mà Vân Nguyệt đã cứu ra khỏi tay Minh vào ngày đầu tiên chính thức nhập chủ Ma Giới.

Nguyên bản hắn bị Minh hành hạ đến hồn phi phách tán, là Xích Diễm kịp thời thu nạp hồn phách hắn, là Vân Nguyệt kịp thời dùng nước cứu mệnh do Quan Âm Bồ Tát ban cho mà cứu hắn một mạng.

Hắn trước khi hôn mê, muốn cùng nàng lập khế ước chủ tớ, nhưng không ngờ, Vân Nguyệt quả thật

Cùng hắn khế ước, chẳng qua lại là khế ước bằng hữu.

Trong không gian của Vân Nguyệt, hắn ở lại một ngàn năm trăm năm, cuối cùng năm trăm năm trước, lần nữa đứng dậy.

Hiện tại, thực lực của hắn không những đã khôi phục như trước, bởi vì có quan hệ khế ước với Vân Nguyệt, Thiên Đế cũng đặc biệt cho phép Yêu Tộc một lòng hướng thiện, hơn nữa sau khi lịch kiếp ở nhân gian tu thành chính quả, yêu có thể đứng vào hàng tiên ban.

Yêu Tộc là do loài thú diễn biến mà thành, bọn họ cùng loài người một dạng, hướng tới là quang minh, chứ không phải hắc ám. Cho nên Ma Giới không phải nơi bọn họ nên ở lâu dài.

Phụ vương hắn đã mất, hắn làm thái tử Yêu Tộc, hy vọng duy nhất đối với Yêu Tộc chính là có thể cho thần dân của mình có một nơi quy túc tốt đẹp.

Tuy nói Vân Nguyệt lập tức sắp gả cho Xích Diễm, Yêu Tộc dưới sự bảo hộ của Vân Nguyệt, ở Ma Giới cũng có thể sinh tồn rất tốt. Chính là hắn có kiêu ngạo của hắn, Yêu Tộc có kiêu ngạo của Yêu Tộc, hắn càng hy vọng Yêu Tộc có thể có một tương lai quang minh.

Vân Nguyệt không chỉ cứu mạng hắn, không chỉ cho hắn ở trong không gian riêng của nàng một ngàn năm trăm năm, còn giúp đỡ tộc nhân của hắn, khiến hắn đời này không còn tiếc nuối.

Sau khi hắn tỉnh lại, nàng đối xử với hắn quan tâm tỉ mỉ chu đáo. Để thân thể hắn nhanh chóng khỏe lại, nàng còn chuyên môn vì hắn nghiên cứu chế tạo đan dược thích hợp với thể chất của hắn.

Cho nên hắn mới có thể khôi phục nhanh chóng như vậy.

Một nữ tử như vậy, dù nàng là chủ nhân của hắn, hắn là thú cưng của nàng, dù nàng đã sắp trở thành người có phu quân, nhưng hắn, vẫn như cũ yêu nàng một cách vô phương cứu chữa.

Hắn biết nàng đã có người nàng yêu, hắn cũng biết người đó cũng yêu nàng, đau nàng, cho nên hắn chỉ sẽ chôn sâu phần yêu này dưới đáy lòng, chỉ khi nàng không nhìn thấy, mới sẽ phóng xuất ra tình yêu không cách nào che giấu đối với nàng.

Bầu trời tươi đẹp đột nhiên xuất hiện một đám mây đen lớn. Mây đen với tốc độ mắt thường có thể thấy được, cấp tốc phiêu tới, che khuất ánh nắng.

Giữa đám mây đen gần như có thể nhìn thấy tia chớp lóe sáng, nhanh chóng làm đen cả một phương trời đất.

Đám mây đen cùng tia chớp khiến người ta kiềm nén này lại khiến khóe môi Địch tràn ra tươi cười.

Pháp lực của Vân Nguyệt tuy rằng rất yếu, nhưng nàng quả thật là một thiên tài luyện đan. Khó trách sư phụ nàng là Thái Thượng Lão Quân, thường xuyên bị nàng chọc tức đến mức kêu oai oái. Bởi vì nàng trong phương diện luyện đan, thật sự quá ưu tú!

Một viên đan dược nghịch thiên như vậy, một khi dẫn tới lôi kiếp, nói rõ đan dược này thật sự muốn thành công nghịch thiên. Cho nên mới sẽ trước khi thành công mà dẫn tới kiếp số thuộc về sự ra đời của nó.

Đây là đan dược Vân Nguyệt chuyên môn vì Yêu Tộc của hắn mà nghiên cứu chế tạo.

Đã từng trong Tứ Giới trời đất, Yêu Tộc từng tự lập một giới, nhưng bởi vì sinh sản khó khăn, yêu thú luôn luôn ở vào trạng thái cực thiếu, về sau hầu như không sinh sản nữa. Điều này mới khiến Ma Giới nuốt chửng mất.

Mấy triệu năm qua, Yêu Tộc luôn luôn vì vấn đề sinh sản mà đứng bên bờ vực diệt chủng. Phụ vương hắn trong trăm vạn năm, có vô số nữ nhân, cuối cùng, chỉ có một mình hắn là con trai.

Cho nên, giải quyết vấn đề sinh sản của yêu thú, là mục tiêu lớn nhất của tất cả Yêu Tộc.

Chẳng qua mấy triệu năm qua, bọn họ lại không tìm được biện pháp có thể giúp Yêu Tộc tăng nhanh sinh sản.

Chính là Vân Nguyệt lại tìm được.

Nàng căn cứ vào đặc điểm sinh lý của loài thú, tự tay nghiên cứu chế tạo một loại đan dược tên là Huyền Thú Đan. Loài thú ăn loại đan dược này, nếu là tư chất tốt, thông minh, liền có khả năng giống loài người có được huyền lực, từ một loài thú bình thường biến thành huyền thú.

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Luận Bàn Truyện:

Scroll to Top