Chương 327: Trường Sinh

Bộ truyện: Phùng Xuân

Tác giả: Lá Liễu Mùa Đông

Lưu Hỷ giơ tay cản lại:

“Tô Mỹ nhân, xin dừng bước.”

Là người theo hầu bên cạnh hoàng thượng đã lâu, hắn sao có thể không nhận ra ánh mắt chán ghét của bệ hạ với nữ tử trước mặt?

Nghĩ đến đây, trong lòng Lưu Hỷ khẽ thở dài.

Một vị quý phi từng đứng đầu hậu cung, chỉ trong chớp mắt đã thành mỹ nhân giam nơi lãnh cung. Hậu cung này, thật sự biến hóa khôn lường.

“Hoàng thượng, thiếp có lời muốn nói.” Tô Mỹ nhân cất giọng, hơi cao nhưng không chói tai, thanh âm uốn lượn khiến lòng người xao động.

Trái tim vốn lạnh cứng của Khánh Xuân đế khẽ mềm đi một chút, chau mày nhìn nữ tử đang bước nhanh đến:

“Ngươi muốn nói gì?”

Tô Mỹ nhân thoáng do dự, liếc nhìn Lưu Hỷ.

Khánh Xuân đế lộ vẻ mất kiên nhẫn.

Nữ nhân từng phong thái linh động, ánh mắt lưu chuyển thu hút muôn phần, nay lại trở thành hình bóng gợi nhắc sự tàn khốc của thời gian, khiến người chán ghét.

Bắc Tề dòm ngó như hổ đói, ngai vàng này… liệu có thể giữ được bao lâu?

Nỗi sợ hãi như sóng dữ trào dâng, khiến sắc mặt Khánh Xuân đế càng thêm khó coi.

Tô Mỹ nhân biết không thể chần chừ nữa, cất tiếng hỏi:

“Hoàng thượng, người thấy thiếp… có phải bỗng dưng già đi rồi không?”

Khánh Xuân đế đang định xoay người rời đi, liền khựng lại, theo phản xạ nhìn về phía dung nhan của Tô Mỹ nhân.

Bên cạnh, Lưu Hỷ không giấu được sự kinh ngạc.

Tô Mỹ nhân có phải điên rồi không? Sao lại hỏi một câu tự rước lấy khổ thế này?

Quả nhiên, chỉ thấy Khánh Xuân đế trầm mặt, lạnh lùng nói:

“Là vì thiếu Tuyết Nhan Hoàn đúng không?”

Ánh mắt ngài dừng lại nơi đôi môi của Tô Mỹ nhân, cảm giác khó chịu lại dâng lên.

Tuy vậy, so với lúc đầu buồn nôn thì giờ đã nhẹ hơn nhiều.

Nào ngờ Tô Mỹ nhân lại mỉm cười, tự nhiên ngẩng đầu khoe ra khuôn mặt phai sắc:

“Hoàng thượng thánh minh, quả đúng là vì thiếu Tuyết Nhan Hoàn.”

Cách bà ta đi ngược thường tình như vậy, lại khiến bước chân đang định rời đi của Khánh Xuân đế dừng lại.

Ngài nhíu mày, nửa ghét bỏ nửa hiếu kỳ, nhưng lòng lại không tự chủ mà nảy sinh sự kiên nhẫn muốn nghe tiếp.

Tô Mỹ nhân tiến lên một bước, ngón tay thon thả khẽ vén lọn tóc xanh rủ bên tai:

“Hoàng thượng, trụ trì Mai Hoa Am vẫn còn sống phải không?”

Bà ta bị giáng từ Tô quý phi xuống Tô mỹ nhân, nguyên nhân chính là do những việc liên quan đến trụ trì Mai Hoa Am, lẽ nào lại không rõ bà ta đã sa lưới?

Khánh Xuân đế trầm mặc nhìn Tô Mỹ nhân, không hiểu nàng ta hỏi vậy là có ý gì.

Tô Mỹ nhân mắt sáng rực, nhìn thẳng vào hoàng đế, từng chữ từng lời hỏi:

“Hoàng thượng không muốn thử sao?”

Khánh Xuân đế cau mày:

“Thử cái gì?”

Tô Mỹ nhân đưa tay vuốt má, bên môi hé nụ cười mê hoặc:

“Trường xuân bất lão.”

Khánh Xuân đế sững sờ, sắc mặt chưa kịp phản ứng, nhưng trong lòng như bị một chiếc búa lớn gõ mạnh — một lối thoát mới cho áp lực đè nặng bao ngày nay như vừa được khai mở.

Trường xuân bất lão, trường sinh bất tử, vậy thì ngai vàng này… chẳng phải có thể ngồi mãi sao?

Một khi ý niệm đã sinh ra, liền như đốm lửa bén rơm, không thể dập tắt.

Khánh Xuân đế nghe rõ tiếng tim mình đập dồn dập.

Trong tiếng tim đó, ngài và Tô Mỹ nhân — người đã hiện rõ dấu vết năm tháng trên dung nhan — bốn mắt nhìn nhau, song chẳng còn chút chán ghét nào.

Tô Mỹ nhân vì dừng dùng Tuyết Nhan Hoàn mà lộ vẻ già nua, chính là minh chứng hiệu quả của thứ thuốc kia!

Điện trong phút chốc chìm vào tĩnh lặng.

Bề ngoài yên ả, thực chất sóng ngầm cuộn trào.

Với Khánh Xuân đế, là cánh cửa bước vào thế giới mới; với Tô Mỹ nhân, là cơ hội quay lại đỉnh cao vinh hoa; còn với nội thị Lưu Hỷ — là vũng bùn khiến người nghẹt thở.

Tô Mỹ nhân đang nói gì vậy?

Bà ta đang dụ dỗ hoàng thượng mê tín vào trường sinh sao?

Nghĩ đến kết cục của các đế vương mê tín từ cổ chí kim, toàn thân Lưu Hỷ lạnh toát như rơi vào hầm băng.

Truy cập prostab2016.org để đọc trọn bộ...

“Hoàng—” Hắn run môi định nói, nhưng lại không phát ra được tiếng nào.

Dù trước mặt người đời có vẻ huy hoàng, hắn cũng chỉ là một nội thị, sinh ra là để hầu hạ hoàng đế, chứ không phải làm trái thánh ý.

Lưu Hỷ đành ngậm miệng, Tô Mỹ nhân khẽ cười, phá tan sự yên lặng.

“Hoàng thượng, thiếp có thể bầu bạn cùng người, được chăng?”

Khánh Xuân đế hồi thần, nhìn giai nhân trước mặt đang mỉm cười dịu dàng.

Đối với ngài mà nói, Tô Mỹ nhân đã dùng Tuyết Nhan Hoàn suốt bao năm, dĩ nhiên rõ hơn ai hết hiệu quả của loại dược này sau khi dùng.

Còn ngài, vì cầu trường sinh bất lão, đã bắt đầu dùng những viên đan dược có hòa huyết người, mà điều đó… lại càng cần một người bạn đồng hành.

Khánh Xuân đế chỉ chần chừ trong thoáng chốc, rồi gật đầu:

“Ừm.”

Tô Mỹ nhân thở phào một hơi, khóe môi rạng rỡ nở nụ cười.

“Lưu Hỷ, đưa trụ trì Mai Hoa Am vào cung, sắp xếp ổn thỏa.” Khánh Xuân đế phân phó.

Lưu Hỷ lòng run lên nhưng không dám nhiều lời, chỉ cung kính dạ một tiếng.

Trụ trì Mai Hoa Am bị người lặng lẽ đưa ra khỏi Chiếu ngục của Cẩm Lân Vệ, thay thế bà ta là một nữ phạm nhân có vóc dáng tương tự, chẳng bao lâu sau liền bị xử trảm.

Người trong thiên hạ đều tưởng rằng trụ trì tội ác tày trời kia đã chết, nào ngờ bà ta đã rời khỏi ngục tối không thấy ánh mặt trời, mà tiến vào nơi lộng lẫy phồn hoa nhất — hoàng cung.

Từ sau khi tiểu hoàng tôn chào đời, Tô Quý phi thất thế, Hoàng hậu Lục thị dần khôi phục quyền lực, chuyên tâm chấn chỉnh hậu cung, bởi thế tin tức truyền ra cũng nhiều hơn.

— Hoàng thượng đến Diêu Hoa Cung.

— Hoàng thượng lại đến Diêu Hoa Cung.

— Hoàng thượng cùng Tô Mỹ nhân dạo bước trong Ngự hoa viên…

Lục Hoàng hậu nghe từng tin tức một truyền tới, trong lòng biết rõ Tô Mỹ nhân tuy chưa được phục vị, nhưng đã được sủng hạnh trở lại.

Bên cạnh kinh ngạc với thủ đoạn của Tô Mỹ nhân, bà cũng cảm thấy may mắn.

May thay khi tên “cẩu hoàng đế” tỏ vẻ lấy lòng, bà không mê muội.

Không đặt nặng vào lòng, thì sẽ không bị tổn thương.

Chớp mắt đã qua năm mới, gió xuân thổi xanh vạn vật, cũng mang sắc xuân lan tỏa khắp hậu cung.

Thế nhưng Lục Hoàng hậu dần cảm thấy có điều bất ổn.

Đợt cung nữ mới tiến cung gần đây, bỗng dưng mất tích mấy người.

Trong cung vốn dĩ muôn hoa khoe sắc ngoài mặt, dao găm bóng tối phía sau, mỗi năm đều có cung nhân chết âm thầm là chuyện thường. Nhưng mất tích không dấu vết thì lại thật kỳ quái.

“Tiếp tục điều tra.” Lục Hoàng hậu ra lệnh.

Tại Dưỡng Tâm điện, Lưu Hỷ thấp giọng bẩm báo với Khánh Xuân đế:

“Hoàng thượng, Hoàng hậu vẫn đang điều tra tung tích các cung nữ mất tích.”

Khánh Xuân đế cau mày:

“Chỗ Vân Tiên lại cần thêm thiếu nữ sao?”

Trụ trì Mai Hoa Am năm xưa, khi ẩn thân trong Hồng Hạnh Các từng dùng tên giả là Vân cô, vào cung rồi lấy danh hiệu là Vân Tiên.

“Dạ… đúng vậy.”

Khánh Xuân đế hiện tại không dùng Tuyết Nhan Hoàn nữa, mà là Trường Xuân Hoàn — có nghĩa là “trường xuân bất lão”.

So với Tuyết Nhan Hoàn chỉ cần máu của một thiếu nữ có thể dùng lâu dài, Trường Xuân Hoàn độc tính lớn hơn nhiều — mỗi lần luyện một viên cần máu tươi của một thiếu nữ, sau khi trích máu thì người ấy tất phải chết, và mỗi viên Trường Xuân Hoàn chỉ đủ cho Khánh Xuân đế dùng trong mười ngày.

“Phiền phức thật.” Trước kia Khánh Xuân đế còn thấy Hoàng hậu quản lý hậu cung là chuyện tốt, nhưng giờ thấy nàng cản trở, liền đổi ý.

Tô Mỹ nhân đang tựa vào lòng ngài, đột nhiên khẽ nói:

“Hoàng thượng, nếu cung nhân dễ gây phiền, sao không tìm người bên ngoài?”

Khánh Xuân đế thoáng sững sờ.

Tô Mỹ nhân mỉm cười dịu dàng:

“Dân gian có rất nhiều người bán con cái, ai quan tâm thiếu nữ bị bán đi sẽ ra sao?”

Khánh Xuân đế mắt sáng rực, lập tức thấy đây là diệu kế.

Cung nhân có hồ sơ lưu lại, sống không thấy người, chết không thấy xác rất dễ lộ sơ hở. Nếu từ dân gian mua về thiếu nữ trẻ trung, thì không còn điều gì phải lo lắng.

“Lưu Hỷ, chuyện này để ngươi thu xếp.”

Kinh thành vẫn phồn hoa náo nhiệt như trước, thêm một bà mối ra tay hào phóng cũng chẳng ai chú ý. Nhưng theo thời gian trôi qua, những thiếu nữ tuổi trăng tròn, dung mạo tú lệ dần trở nên khó kiếm.

Ngày nọ, Lâm Khiếu nhận được báo án từ một người gác đêm, nói rằng con gái nhỏ của hắn đột nhiên mất tích…

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.

Scroll to Top