Chương 281: Bà Mối Đến

Bộ truyện: Phùng Xuân

Tác giả: Lá Liễu Mùa Đông

“Phùng Tranh!” Ngưu lão phu nhân giận dữ đập mạnh vào vách xe, búi tóc được chải chuốt chỉnh tề cũng có phần lộn xộn.

Hồ ma ma đi theo bên ngoài nghe được tiếng quát giận dữ từ trong xe truyền ra, khẽ lắc đầu, trong lòng càng thêm bất mãn với Phùng Tranh.

Đại tiểu thư càng ngày càng không ra dáng, ngay cả tổ mẫu cũng không xem ra gì.

Rốt cuộc vẫn là một tiểu cô nương thiếu hiểu chuyện, cứ tưởng được Trưởng công chúa Vĩnh Bình ưu ái là có thể muốn làm gì thì làm. Nhưng trên thực tế, điều quan trọng nhất đối với một cô nương, chẳng phải vẫn là hôn sự do nữ chủ nhân trong nhà chủ trì hay sao?

Sau chuyện hôm nay, hôn sự của đại tiểu thư sẽ càng thêm khó khăn.

Trong xe, sắc mặt Ngưu lão phu nhân âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Phùng Tranh, nhưng lại không thấy nàng có chút e dè hay lo lắng nào.

Ngưu lão phu nhân càng giận, quát lớn:

“Con nha đầu thối, đây là thái độ của ngươi đối với tổ mẫu sao?”

Phùng Tranh rũ mi, giọng điệu bình tĩnh:

“Tổ mẫu nghĩ nhiều rồi, đây không phải thái độ của cháu với người, mà là với chuyện tương kiến hôm nay. Nếu tổ mẫu nhất quyết nhập nhằng hai chuyện lại một, cháu cũng đành bất lực.”

“Hay, hay, hay!” Ngưu lão phu nhân chỉ vào nàng, liên tục bật ra ba chữ “hay”.

Đứa cháu gái từng ngoan ngoãn nhu thuận trong mắt bà, giờ đã trở thành hòn đá vừa thối vừa cứng trong hố xí.

Loại này thật chẳng xứng để bà phải phí công vì chuyện hôn nhân!

Ánh mắt Ngưu lão phu nhân trở nên lạnh buốt nhìn Phùng Tranh.

Nghĩ rằng leo được lên cành cao thành phượng hoàng vì được Trưởng công chúa Vĩnh Bình để mắt? Người ta chẳng qua coi nàng như vật tiêu khiển giải buồn mà thôi.

Nếu thực sự xem trọng, sao chẳng thấy trưởng công chúa bận tâm đến hôn sự của nàng?

“Con nha đầu kia, ngươi chớ có mà hối hận.” Ngưu lão phu nhân nghiến răng từng chữ một.

Phùng Tranh khẽ nhếch môi cười:

“Một kẻ ánh mắt cứ dính chặt lấy cô nương xa lạ, nhẹ dạ háo sắc, cháu thật chẳng biết có gì đáng để hối hận.”

Nàng hiểu ý tổ mẫu nói “hối hận” không phải là chuyện đó, mà là từ nay về sau sẽ mặc kệ hôn sự của nàng. Nhưng đã không nói rõ, nàng tất nhiên có thể cố ý “diễn giải sai” để phản công.

“Ngươi cứ tự lo cho bản thân đi.” Ngưu lão phu nhân tựa vào vách xe, nhắm mắt lại.

Với người đã buông tay không cần trông nom nữa, cần gì phải phí lời, giống hệt đứa con thứ kia mà thôi.

Bên phía mẫu tử phu nhân Thiếu khanh, cũng đang nổ ra một hồi tranh luận.

“Phong nhi, hôm nay cứ coi như con chưa từng tới chùa Thiên Nguyên đi.”

Vừa nghe mẫu thân nói vậy, thiếu niên liền hiểu ra rằng bà không hài lòng với Phùng đại tiểu thư.

“Mẫu thân, nhi tử thấy Phùng đại tiểu thư rất tốt.”

Ánh mắt phu nhân Thiếu khanh bỗng trở nên nghiêm khắc:

“Con thấy nàng tốt chỗ nào?”

Thiếu niên biết càng khen Phùng đại tiểu thư thì mẫu thân càng phản cảm, nhưng nếu không tranh thủ thì e là sẽ bỏ lỡ mỹ nhân như tiên giáng trần kia mất.

Nếu chưa từng gặp thì không nói, nhưng đã gặp rồi thì sao có thể cam lòng buông tay?

“Nhi tử quan sát thấy Phùng đại tiểu thư rất hồn nhiên hoạt bát, tương lai chắc dễ ở chung—”

Phu nhân Thiếu khanh lạnh nhạt cắt lời:

“Hồn nhiên hoạt bát không hợp với phủ chúng ta. Con là độc tử, tương lai còn phải gánh vác cả gia nghiệp, sao có thể cưới một người chỉ biết ngây thơ hồn nhiên làm thê?”

Huống chi, trong tình huống đó mà còn nghĩ đến cơm chay, chẳng còn là ngây thơ nữa, mà là khờ dại.

“Nói chung con đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, mẫu thân sẽ tìm cho con một mối hôn sự phù hợp hơn.”

“Mẫu thân, nhi tử thực lòng rất thích Phùng đại tiểu thư!” Thiếu niên thấy mẫu thân nói quyết liệt như vậy, rốt cuộc không nhịn được bộc bạch tâm ý.

Phu nhân Thiếu khanh sắc mặt trầm xuống:

“Chỉ mới gặp một lần, con đã nói là thích sao?”

Thiếu niên gật đầu như giã tỏi:

“Nhi tử chỉ muốn cưới Phùng đại tiểu thư.”

Phu nhân Thiếu khanh bật cười lạnh.

Trước đó khi bà đề nghị đi chùa Thiên Nguyên tương kiến, vừa nghe nói Phùng đại tiểu thư từng bị từ hôn, hắn còn có chút không tình nguyện. Nay thì như thể không cưới không được.

Rõ ràng là bị sắc đẹp làm mê muội đầu óc.

Quả nhiên, cổ nhân nói không sai: “Cưới vợ nên cưới đức hạnh.”

Truyện được dịch đầy đủ tại prostab2016.org

Giọng điệu của phu nhân Thiếu khanh càng thêm cương quyết:

“Không được.”

“Mẫu thân, người hãy thuận theo ý nhi tử đi.” Thiếu niên biết cưỡng ép không được, liền dịu giọng cầu khẩn.

Thấy nhi tử như vậy, thần sắc phu nhân Thiếu khanh dịu đi, nhẹ giọng khuyên nhủ:

“Mẫu thân biết dung mạo của Phùng đại tiểu thư hợp ý con. Nhưng này đứa trẻ ngốc, mỹ nhân trên đời nhiều như sao trời, mà người cùng con kề vai gánh vác cả đời chỉ có thể là một. Con lẽ nào lại muốn cưới một người chỉ biết làm vướng chân?”

Thiếu niên há miệng:

“Nhưng mà—”

Phu nhân Thiếu khanh vỗ vỗ tay con:

“Cửa đối môn đăng, đức hạnh đoan trang, đó mới là điều phải cân nhắc khi cưới vợ. Con thích mỹ nhân, sau này cưới vợ xong, nạp một phòng thiếp cũng được mà.”

Thiếu niên trong lòng không cam, nhưng cũng hiểu một khi mẫu thân đã quyết, thì khó lòng thay đổi, đành buồn bã đáp ứng.

Phu nhân Thiếu khanh thấy con không vui, liền cười nói:

“Đừng tưởng không kết được mối hôn sự này là đáng tiếc gì. Con chờ xem, hôn sự của Phùng đại tiểu thư e rằng sẽ rất trắc trở.”

Danh tiếng có tì vết, ngoài dung mạo ra chẳng có gì, mà trong kinh thành, những nhà có chút danh vọng, ai lại cưới một người như thế?

Xe ngựa phủ Thiếu khanh và xe ngựa phủ Thượng thư rẽ về hai hướng khác nhau, như thể chưa từng có giao hội.

Xe của Ngưu lão phu nhân tiến vào từ cổng bên của phủ Thượng thư, người gác cổng ngăn Hồ ma ma lại nói:

“Có một vị bà mối tới, muốn nói chuyện hôn sự với đại tiểu thư.”

Hồ ma ma nghe xong, mắt gần như trợn tròn, xác nhận lại một lần nữa mới dám tin là không nghe nhầm.

Xe ngựa dừng lại ở cổng tròn hoa, Ngưu lão phu nhân và Phùng Tranh xuống xe.

Sắc mặt Ngưu lão phu nhân âm trầm, một lời cũng không nói, sải bước đi vào trong.

Phùng Tranh thản nhiên cúi mình:

“Tổ mẫu, cháu về Vãn Thu Cư đây.”

Ngưu lão phu nhân nhìn nàng chằm chằm một lát, rồi sầm mặt đi thẳng về phía Trường Ninh Đường.

Hồ ma ma nhìn Phùng Tranh đang đứng nguyên tại chỗ với ánh mắt kỳ quái, vội vàng đuổi theo Ngưu lão phu nhân, thấp giọng bẩm:

“Lão phu nhân, có một vị bà mối tới, nói muốn vì đại tiểu thư mà dạm hỏi.”

Ngưu lão phu nhân giật mình dừng bước, tưởng mình nghe lầm:

“Ngươi nói cái gì?”

Hồ ma ma sớm đoán được bà sẽ kinh ngạc, liền thấp giọng lặp lại một lần nữa.

Ngưu lão phu nhân vô thức quay đầu lại, chỉ thấy bóng dáng mảnh mai của Phùng Tranh đã khuất xa.

“Người đâu?”

“Ở phía trước, đang chờ tại hoa sảnh. Người giữ cửa nói bà ấy đã đợi hơn một canh giờ rồi.” Hồ ma ma đầy vẻ hiếu kỳ, xin chỉ thị, “Lão phu nhân, người có muốn gặp một lát không ạ?”

Ngưu lão phu nhân cũng đầy lòng tò mò không kém gì Hồ ma ma, nhưng vừa mới dứt khoát tuyệt vọng với đại tôn nữ, giờ lại không muốn đi gặp bà mối nào nữa.

Huống hồ, nhà có chút môn đăng hộ đối thật sự đâu có ai trực tiếp sai bà mối tới cửa, hiển nhiên người đến lần này chỉ là đại diện cho một nhà không có chút địa vị nào.

Đến cả mèo chó cũng dám trèo lên cửa phủ Thượng thư rồi sao?

Nghĩ tới đây, Ngưu lão phu nhân càng thêm bực bội, không nhịn được sai:

“Ngươi đi xem xem, đuổi người đi là được.”

Hồ ma ma lĩnh mệnh rời đi, tới hoa sảnh liền thấy một phụ nhân ăn mặc chỉnh tề, đang ngồi ngay ngắn chờ đợi, chén trà bên cạnh không hề động qua.

Hồ ma ma âm thầm cảm thán, bà mối này xem ra còn có chút thể diện, liền theo phép xã giao hỏi một câu:

“Không biết là nhà ai sai người tới vậy?”

Bà mối cười niềm nở:

“Là Thành Quốc Công phủ ủy thác tiểu phụ nhân đến đây.”

“Người nào?” Vốn trầm ổn như Hồ ma ma cũng không nhịn được cao giọng kinh hô.

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.

Scroll to Top