Bước chân Vân Sương khựng lại, nàng quay đầu, hơi nhướng mày nhìn Hạ Văn Quân.
“Vừa rồi, kỳ thật ngươi không hề tìm được cây cán bột bị ném lệch kia, đúng không?”
Hạ Văn Quân trầm mặc một lát, rồi nói: “Lúc ấy ta vẫn luôn chú ý đến ngươi, thấy ngươi đi một vòng trong phòng, rồi dừng lại trước lò bếp, nhìn chăm chú rất lâu. Ngay cả kẹp gắp bên cạnh cũng không dùng để lục tìm củi bên trong.
Những lời vừa rồi của ngươi, đều là đang gạt Tân sư phụ thôi, đúng không?”
Ngoại trừ Đại Kim, những người khác đều kinh ngạc nhìn về phía Vân Sương.
Vân Sương im lặng một lát, rồi lạnh nhạt nói: “Lúc ấy trong lò tuy vẫn còn lửa, nhưng vì không tiếp thêm củi mới, phần củi bên trong đã gần như cháy hết.
Ta không cần lục tìm, cũng biết cây cán bột kia đã bị thiêu sạch rồi.”
Không còn chứng cứ quan trọng nhất, nàng sẽ không thể buộc tội Tân An.
Vừa rồi, chính là một ván cược.
Hạ Văn Quân nhìn nàng, đột nhiên mỉm cười, nhưng nụ cười lần này đã không còn chút thân thiện nào như lúc đầu: “Vân nương tử, ngay cả vì sao Tân sư phụ giết người mà ngươi cũng đoán ra được. Ngươi thật sự là người phá án tận tâm tận lực.”
Vân Sương hiểu nàng ấy vẫn còn nặng lòng với Tân An, nên cũng không trách móc gì về lời mỉa mai kia, chỉ lạnh nhạt đáp: “Ta chỉ biết việc ta phải làm là tìm ra hung thủ thật sự.
Mỗi tên tội phạm đều có nỗi khổ riêng, nhưng nếu vì thế mà người phá án tự ý quyết định nương tay, vậy luật pháp Đại Tề còn để ở đâu? Những người dân chịu oan ức đau khổ, vẫn kiên trì dùng con đường hợp pháp để tự cứu mình, họ lại đáng bị bỏ mặc sao?
Hạ Đông gia thay vì trách ta, chi bằng tự hỏi, vì sao ngươi hết lần này tới lần khác lại không thể bảo vệ được người của mình?
Họ rơi vào nông nỗi này, suy cho cùng, lỗi cũng một phần ở Hạ Đông gia.”
“Ngươi…”
Cao chưởng quầy sắc mặt biến đổi.
Nhưng Hạ Văn Quân giơ tay ngăn lại, nụ cười mỉa mai trên mặt lập tức tan biến, trầm mặc giây lát, rồi khẽ cười khổ: “Vân nương tử nói đúng. Ta biết rõ Hạ Mao Toàn âm thầm hãm hại người của ta, thậm chí… ngay cả chuyện Nguyệt Nương xảy ra rồi, ta vẫn không có cách nào đuổi hắn đi, chỉ có thể mặc kệ hắn tiếp tục làm càn trong Hồng Phúc Lâu.
Là ta phụ lòng họ tin tưởng vào ta…
Xin lỗi, là ta hồ đồ.”
Cao chưởng quầy không nhịn được mà nói trong đau đớn: “Đông gia, ngài đã làm rất tốt rồi!”
Chỉ là, dù bọn họ đều biết rõ Hạ Mao Toàn là người của Đại lang quân, nhưng trên danh nghĩa, hắn là do gia chủ phái đến.
Khi không có bằng chứng cụ thể, Đông gia làm sao đuổi được hắn đi?
Vân Sương không khỏi thở dài thầm trong lòng.
Thế gian này, không có chuyện gì là đơn giản chỉ trắng hay đen.
Trong những vụ án nàng từng phá, có người phụ nữ tội nghiệp vì không thể chịu nổi bạo lực của phu quân mà lập mưu giết chết y.
Cũng có người lao động bình thường vì bị chủ nợ lương nhiều tháng liền, nhất thời mất lý trí mà đâm chết ông chủ.
Mỗi vụ án, đều khiến người ta thở dài tiếc nuối.
Việc họ làm, chỉ là tìm ra sự thật. Còn việc xét xử, không nằm trong phạm vi công việc của họ.
Trải qua từng ấy năm, Vân Sương đã sớm quen rồi.
Cuối cùng, nàng nhẹ giọng nói: “Tuy nhiên, nếu có thể chứng minh Tân sư phụ không cố ý giết người, khi xét xử có thể sẽ được khoan hồng. Hạ Đông gia có thể tìm hiểu thêm về điều này.”
Hạ Văn Quân ngẩn người.
Dương Nguyên Nhất lập tức tiếp lời: “Đúng đúng! Ta nhớ là trong luật pháp Đại Tề đúng là có điều này! Nếu một người lỡ tay đánh chết người, sau đó thật tâm hối cải, lại được thân nhân của người chết tha thứ, có thể được xử nhẹ!
Ta nhớ vài năm trước, bên châu phủ có một vụ án giống y vậy!”
Lần trước vì vụ của La nương tử, hắn đã cật lực đọc lại luật pháp Đại Tề.
Này nhé, cuối cùng cũng có dịp đem ra dùng!
Nghe vậy, Hạ Văn Quân thoáng ngẩn người.
Một bên, Cao chưởng quầy lại xụ mặt than thở: “Nhưng người nhà của Hạ Mao Toàn nổi tiếng chua ngoa độc địa, lại đều đứng về phía Đại lang quân. Làm sao họ có thể chịu tha thứ cho Tân sư phụ chứ…”
Truyện được dịch đầy đủ tại prostab2016.org
“Cảm ơn Vân nương tử.”
Chưa dứt lời, Hạ Văn Quân đã ngẩng đầu, giọng kiên định: “Ta sẽ tìm cách.”
Lần này, nàng nhất định phải bảo vệ người của mình!
Vân Sương khẽ mỉm cười với nàng, rồi quay người rời khỏi hậu bếp.
Chuyện sau đó, đã không còn là việc nàng có thể can thiệp nữa.
Do Đinh huyện lệnh đã cho các khách ở tiền sảnh rời đi từ trước, nên giờ đây tiền sảnh rộng lớn lại trống không, trái ngược hoàn toàn với sự náo nhiệt của hậu bếp lúc nãy.
Vân Sương không biết vụ án đã chiếm mất bao nhiêu thời gian, chỉ biết rằng chắc chắn đã không ngắn.
Giang Tiếu và hai đứa nhỏ e là đã chờ sốt ruột rồi.
Nàng vội vàng lên lầu, thẳng tiến tới gian phòng Thiên Tự Nhất Hào ở tầng ba.
Nhưng điều nàng không hề biết là—ngay trước đó không lâu, Hứa Trường Mậu và Hứa Trường Hoằng, những kẻ tưởng chừng đã rời khỏi Hồng Phúc Lâu, lại lén quay trở lại.
Trong tay họ đang nắm một túi nhỏ chứa mê dược vừa mua được, lén lút liếc mắt nhìn nhau, rồi len lén lên lầu.
Lúc quan phủ thẩm vấn họ, họ hoàn toàn không thấy bóng dáng hai đứa nghiệt chủng kia.
Nhìn vẻ mặt thân thiết giữa ả đàn bà kia và người của huyện nha, chuyện quan phủ “đặc cách” không cần mang hai đứa kia xuống hỏi cũng là điều dễ hiểu.
Hai đứa đó, chắc chắn đang trốn trong một phòng bao nào đó trên lầu!
Nhìn dáng vẻ ả đàn bà đó bình tĩnh tự tin như vậy, bên cạnh chắc chắn có người canh chừng!
Vì thế, bọn họ mới cố ý ra ngoài một chuyến, mua về gói mê dược này.
Người bán nói, thuốc này hiệu lực cực mạnh, chỉ cần xịt một ống, chưa đến nửa nén nhang là dù là đại hán cao tám thước cũng gục ngã!
Dù người của quan phủ hiện không ở tiền sảnh, nhưng vẫn còn trong Hồng Phúc Lâu, nên bọn họ càng phải cẩn trọng.
Hai tên lên đến tầng hai, chia ra hành động, mỗi người kiểm tra một bên, dò từng phòng.
Không thấy bóng dáng bọn trẻ ở tầng hai, chúng liền tiến thẳng lên tầng ba.
Hứa Trường Hoằng khinh miệt nhổ một ngụm nước bọt, thấp giọng: “Con tiện nhân đó, mấy phòng bao tầng ba này là chỉ khách quý mới được dùng, đến cả chúng ta cũng chưa từng ăn ở đây!
Ngồi được trên tầng ba này, ngoài mấy thương gia lớn ở huyện thành, với mấy gia tộc danh tiếng, thì cũng chỉ có quân quan từ chức Thiên Hộ trở lên ở Vệ sở thôi.
Không biết ả bám được thằng ngốc nào!”
Hắn cũng chẳng lo ả bám phải quân quan trong Vệ sở.
Nếu có chỗ dựa như thế, ả đã sớm lấy ra để áp bức bọn chúng, đâu cần nhờ quan phủ đi bắt người?
Ngoài những kẻ trong Vệ sở có quyền cao hơn họ, thì bọn chúng chẳng ngán ai cả.
“Loại đàn bà lẳng lơ như nó, có mấy người tử tế để mắt tới chứ?”
Hứa Trường Mậu cười lạnh: “Có khi tìm được không chỉ một gã đàn ông ấy chứ!”
“Cũng phải!”
Hứa Trường Hoằng hưng phấn, nhớ lại ánh mắt băng lãnh vừa rồi của ả, cả người lại thấy nóng bừng, “Hừ, nhưng loại đàn bà lẳng lơ thế, chúng ta cưỡi lên mới đủ khoái!”
Hắn đã nhịn không nổi nữa rồi.
Hai người nhanh chóng kiểm tra hết các phòng bao tầng ba, nhưng đều không thấy ai.
Cuối cùng, chỉ còn lại gian Thiên Tự Nhất Hào, nằm sâu trong hành lang, phải quẹo một khúc mới đến.
Nghe nói, gian phòng đó—chỉ dành cho vị khách quý nhất mới được sử dụng.
Xin cảm ơn bạn OLIVIA donate 20K! Xin cảm ơn bạn Le Thi Tuyet Ngan donate 10K.
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.