Chương 16: Thân trúng kịch độc đại ca

Bộ truyện: Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không

Tác giả: Nguyên Lai

Trước mặt hắn là một nữ tử mặc y phục xanh đậm kỳ quái, toàn thân đều được che kín bởi một tấm khăn lụa màu đen, hoàn toàn không nhìn rõ dung mạo.

Nhưng hắn dám thề, thân hình ấy, giọng nói ấy, nhất định là muội muội của hắn.

Chẳng lẽ hắn lại đang nằm mơ? Mười ngày qua, muội muội mất tích, hắn đã sai người lục tung cả thành Ký Châu lên, vậy mà vẫn không có tung tích nào.

Hắn biết, muội muội từ nhỏ đã hiểu chuyện, tuyệt đối sẽ không rời đi không một lời vào lúc hắn đang lâm bệnh. Cho nên ngay đêm nàng mất tích đầu tiên, hắn đã ăn không ngon, ngủ không yên.

Ba ngày sau, hắn gần như đã tin vào một sự thật mà bản thân không thể chấp nhận.

Nhưng giờ phút này, nữ tử mang khăn che mặt xuất hiện trước mặt hắn, thật sự là muội muội của hắn sao? Hay là… hắn vẫn đang trong mộng?

Loại mộng này, hầu như ngày nào hắn cũng mơ, vừa nhắm mắt là thấy nàng trở về.

“Ca ~!”

Một tiếng gọi khiến ý thức hỗn độn của Lăng Tích Nghiệp bỗng nhiên tỉnh táo. Hắn lập tức bật dậy, lao tới muốn ôm lấy nàng.

Nhưng Vân Nguyệt lại lùi về sau một bước.

Lăng Tích Nghiệp sững người, trên mặt vẫn không giấu được sự vui mừng cùng kích động. Song thấy nàng né tránh tiếp xúc, hắn cũng chỉ đứng yên.

Dù có được ôm hay không cũng không quan trọng, quan trọng là – nàng đã trở về.

“Nguyệt Nhi… thật là ngươi?” Lăng Tích Nghiệp không chớp mắt nhìn nàng, ánh mắt như muốn xuyên thấu cả lớp khăn che mặt kia.

“Ca, là ta.” Vân Nguyệt cũng không kìm được kích động, gật đầu thật mạnh.

Thấy Lăng Tích Nghiệp, nàng như thể lại nhìn thấy phụ mẫu đã khuất…

“Thật là ngươi?! Nguyệt Nhi, ngươi…” Lăng Tích Nghiệp vui mừng đến mức tay chân luống cuống, đến lời cũng nói không nên lời.

Hắn có vô vàn điều muốn hỏi, ví như mười ngày qua nàng đi đâu? Vì sao lại ăn mặc như thế này?

Bạn đang đọc truyện tại prostab2016.org. Chúc vui vẻ!!!

Nhưng chưa kịp mở miệng, Vân Nguyệt đã giơ tay ra hiệu im lặng.

Lăng Tích Nghiệp chau mày, dường như đã nhận ra điều gì, lập tức im lặng lắng nghe động tĩnh xung quanh. Khi chắc chắn không có ai tới gần, hắn mới nhìn muội muội đầy yêu thương, hạ giọng hỏi:

“Nguyệt Nhi, mười ngày qua ngươi đi đâu? Ngươi có biết ca ca…”

Hắn còn chưa nói hết, Vân Nguyệt đã nhào tới ôm chặt lấy hắn.

Lăng Tích Nghiệp khẽ mỉm cười, gương mặt vốn nhợt nhạt, bệnh tật, dường như trong khoảnh khắc liền bừng sáng lên sinh khí.

“Ca, ngồi xuống đi.” Vân Nguyệt không cho hắn phản kháng, ép hắn ngồi bên giường, rồi bắt mạch cho hắn, sau đó lại kiểm tra mí mắt.

Không đợi Lăng Tích Nghiệp phản ứng, nàng đã đâm một cây châm vào ngón tay hắn. Máu tươi trào ra, nàng liền cúi xuống hút lấy.

“Nguyệt Nhi, ngươi đang…”

Thấy hành động ấy, dù là kẻ ngốc cũng hiểu nàng đang làm gì. Gương mặt Lăng Tích Nghiệp thoắt cái tối sầm lại, không nói thêm lời nào. Hắn tin tưởng, muội muội nhất định sẽ giải thích rõ mọi chuyện cho hắn.

Nếm thử mùi vị máu, ánh mắt Vân Nguyệt chợt nhìn sang một bên, nơi có một chiếc chén vẫn còn đọng vài giọt thuốc. Nàng bước đến, cúi đầu ngửi kỹ, sau đó định nếm thử thì bị Lăng Tích Nghiệp ngăn lại.

“Ca, yên tâm, không sao đâu.”

Nàng đẩy tay hắn ra, khẽ nếm một chút, rồi cau mày trầm ngâm suy nghĩ. Lăng Tích Nghiệp thì căng thẳng nhìn nàng chằm chằm.

Chỉ một lát sau, Vân Nguyệt liền giãn mày, khóe môi khẽ nhếch lên.

Nàng lấy từ trong người ra một bình đan dược, đưa cho Lăng Tích Nghiệp.

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Luận Bàn Truyện:

Scroll to Top