Phía xa nơi cuối trời, ánh trăng ẩn hiện sau tầng mây trôi, tỏa ra một quầng sáng dịu nhẹ.
Miền Nam đang có bão, ảnh hưởng lan tới, theo dự báo thì mấy ngày tới Thanh Châu sẽ có mưa.
Trần Tối lái xe, lúc kẹt xe quay đầu nhìn về phía sau.
Hạ Văn Lễ tựa vào lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Gia, chắc còn khoảng bốn mươi phút nữa mới tới sân thi, không biết có kịp xem phu nhân thi không.”
“Cô ấy thi thứ mấy?”
“Tổng cộng có ba mươi người, vẫn chưa bốc thăm.”
Nếu có tin tức, Lý Khải tự khắc sẽ báo cho anh.
Gần đây Hạ Văn Lễ dồn hết công việc của mấy ngày lại giải quyết trong một lượt, có phần quá tải, tâm trạng cũng không tốt, khiến mỗi ngày của Trần Tối đều trong tình trạng căng như dây đàn.
Chỉ sợ làm ông chủ không vui, là mất tiền thưởng Trung thu như chơi.
…
Lúc này tại hiện trường cuộc thi, các thí sinh đang chờ bốc thăm sau cánh gà, vừa thấy Chung Thư Ninh bước vào, ánh mắt mọi người đều lộ rõ sự khó chịu và địch ý.
Dù sao, cô là người duy nhất có phòng trang điểm riêng.
Chuyện này Chung Thư Ninh hoàn toàn không hay biết, lúc đến nơi thi thì được đưa thẳng đến phòng trang điểm, sau đó mới biết căn phòng đó là dành riêng cho mình.
Ban tổ chức muốn nhân dịp này lấy lòng Hạ Văn Lễ.
Cũng chính vì vậy mà Chung Thư Ninh bị lôi ra làm đề tài bàn tán.
“Xem ra cuộc thi lần này chúng ta lại làm nền thôi, quán quân chắc chắn đã được sắp đặt từ trước.”
“Ai bảo người ta có thế lực hơn mình.”
“Thực ra cô ta nhảy cũng rất khá, thực lực không tệ đâu.”
“Nhưng cô ta tuổi này rồi, mấy năm rồi không tham gia thi đấu, còn từng bị thương ở chân nữa, có thực lực thì thể hiện được bao nhiêu?
Cuộc thi sắp bắt đầu rồi mà người còn chưa đến, chắc không tới nữa đâu.”
…
“Làm gì có ai đi thi mà mang cả vệ sĩ, cứ như thể mình là nhân vật quan trọng lắm không bằng.”
Câu này vừa dứt, Chung Thư Ninh đã nhìn thẳng vào người nói.
Ánh mắt thẳng thắn, không né tránh, ngược lại khiến thí sinh vừa buông lời mỉa mai kia thoáng lộ vẻ chột dạ.
“Mấy năm trước lúc tôi đi thi, hình như cô đã ở đây rồi thì phải.
Bao năm rồi vẫn loanh quanh trong giới múa Thanh Châu, không đi thi quốc tế, là vì không muốn, hay là vì không đủ năng lực?”
“Chung Thư Ninh, ý cô là gì!”
Người kia lập tức nổi nóng, “Chuyện của tôi liên quan gì đến cô?”
“Vậy chuyện tôi đi với ai, liên quan gì đến cô?”
“Cô có tư cách gì mà lên mặt với tôi?”
Người kia bị chặn họng.
Giới múa ballet ở Thanh Châu không lớn, Chung Thư Ninh nổi tiếng là người hiền lành, nay bỗng dưng gay gắt như vậy, khiến không ít người ngạc nhiên.
“Một, phòng trang điểm không phải do tôi sắp xếp.
Hai, tôi mang theo vệ sĩ là vì tôi muốn.
Ba, bất kể tôi làm gì, đều không liên quan đến cô!”
Lý Khải đưa tay gãi mũi: Dạo này tâm trạng phu nhân chẳng hiểu sao không được tốt.
Cô gái kia coi như xui xẻo, đúng lúc lại chạm ngay họng súng.
Cô ta có lẽ không ngờ được Chung Thư Ninh sẽ đáp trả gay gắt đến vậy.
Không ai đứng về phía cô ta, lý lẽ cũng chẳng bằng người ta, vành mắt bắt đầu đỏ, suýt chút nữa thì bật khóc.
Nhân viên hậu trường kịp thời can thiệp, khuyên giải mới tránh được một trận tranh cãi lớn.
Sau khi bốc thăm, Chung Thư Ninh xếp số 20, vị trí khá về sau.
Sau khi thí sinh số 10 và số 20 thi xong, sẽ có một tiết mục xen kẽ do vũ công bên ban tổ chức biểu diễn.
Chung Thư Ninh trở về phòng trang điểm, cúi đầu nhìn điện thoại — không có tin nhắn nào từ Hạ Văn Lễ.
Cô mím môi, không nói gì.
Trong thâm tâm vẫn là một mong chờ: Vẫn hy vọng anh ấy sẽ đến!
Điện thoại rung lên, cô thoáng vui mừng.
Là Hạ Văn Dã gửi đến:
【Chị dâu, cố lên nhé!】
【Mỗi lần lên sân khấu là một lần rèn luyện, được góp mặt đã là một bước trưởng thành rồi.
Đã lọt vào vòng chung kết là rất tuyệt vời, chị nhất định phải nhảy ra cái thần của riêng mình.】【Ngàn vạn lần đừng lo lắng, thành tích không quan trọng, quan trọng là khí chất và bản lĩnh.】
Chung Thư Ninh bật cười khẽ.
Cô đứng dậy, bắt đầu khởi động giãn cơ, lúc này mới cảm thấy chân phải nhói đau.
Xem ra, đêm nay thời tiết chẳng chiều lòng người.
…
Cuộc thi bắt đầu, khi lịch thi đấu đã đi được một nửa, Hạ Văn Lễ vẫn chưa xuất hiện.
Điều này khiến một vài nhân vật lớn có mặt tại hiện trường bắt đầu đứng ngồi không yên, có người thậm chí đã rời đi sớm.
Chung Minh Diệu đến muộn, lúc vào sân mới phát hiện ba mình vẫn đang miệt mài đi thuyết phục người khác.
Hy vọng có ai đó chịu ra tay giúp đỡ.
Chu Dịch Học thật sự không thể tiếp tục nhìn được nữa, kéo ông ta sang một bên, hạ giọng nói:
Truy cập prostab2016.org để đọc trọn bộ...
“Triệu Khánh, anh vẫn nên đi tìm cơ hội khác thì hơn.”
“Những cách có thể nghĩ ra, tôi đều đã nghĩ rồi.
Hay là… anh giúp tôi một lần, chúng ta là bạn lâu năm, anh nỡ nhìn tôi phá sản sao?”
“Tôi cũng lực bất tòng tâm.
Thời gian trước mới chốt xong dự án hợp tác với Hạ tiên sinh, giai đoạn đầu cần đầu tư rất lớn.
Đây là dự án trọng điểm của công ty tôi trong năm năm tới, thật sự không dư tiền.”
Chu Dịch Học đâu phải người ngốc, giờ công ty nhà họ Chung chẳng khác nào hố lửa đen không đáy, có đổ bao nhiêu tiền vào cũng không thấy động tĩnh gì.
Trừ khi… có người như Hạ Văn Lễ chịu đứng ra gánh vác.
Chung Triệu Khánh chỉ cười khổ, ánh mắt đầy u ám, mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế.
Rất nhanh sau đó, đến lượt Chung Thư Ninh biểu diễn.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài màu trắng dành cho múa ballet.
Trong lúc chờ vào sân khấu, cô vẫn không ngừng điều chỉnh hơi thở.
Cơn đau và cảm giác mỏi nhức ở chân phải ngày càng rõ rệt.
Khi thí sinh trước vừa kết thúc phần thi và ban giám khảo đang chấm điểm, phía dưới khán đài bỗng rộ lên một trận xôn xao.
Chung Thư Ninh không có tâm trạng phân tâm, chỉ nghe thấy Lý Khải ghé đến, thấp giọng nói:
“Gia đến rồi.”
Cô hơi nín thở.
Nhưng với vị trí hiện tại, cô hoàn toàn không thấy được Hạ Văn Lễ đang ở đâu.
Mãi đến khi cô bước ra sân khấu, ánh đèn chiếu sáng rực rỡ, khán đài bên dưới lại mờ tối, ngoài giám khảo ra, cô không thể nhìn rõ bất kỳ ai.
Bài thi của cô là một đoạn trích trong “Giselle”, độ khó rất cao.
Khi cô vào vị trí chuẩn bị, âm nhạc vang lên.
Thanh thoát, nhẹ nhàng, linh động.
Tựa như một tinh linh đang sải bước trên giai điệu, dáng vẻ mềm mại, mỗi động tác đều toát lên một vẻ đẹp độc đáo khó tả.
“Khúc ca cản mây ngân vang, điệu múa như tuyết xoay vòng, uyển chuyển dịu dàng.”
Ngay cả những người không am hiểu ballet cũng bị cuốn hút bởi điệu múa duyên dáng và kỹ thuật điêu luyện của cô, Trần Tối cũng không ngoại lệ.
Nhưng chính vì cô nhảy càng nhẹ nhàng, phía sau lại càng là những nỗ lực khổ luyện vô kể.
Trần Tối vô cùng bận rộn, ngoài việc xem biểu diễn, còn phải quay video.
Vì lão gia nhà họ Hạ cũng muốn xem lại.
Có điều, vị gia nhà anh không thích bị quay phim, nên đành để trợ lý như anh thay mặt.
Điệu múa kết thúc, cô cúi người cảm ơn, giám khảo bắt đầu chấm điểm.
Trong lúc chờ, cuối cùng cô cũng có thể thở ra nhẹ nhõm.
Chân phải đau buốt, bài thi hôm nay… cô tự biết, mình nhảy chưa được như mong muốn.
Cô cắn môi, cố gắng giữ nụ cười, ánh mắt lướt qua khán đài phía dưới, nhìn thấy Chung Minh Diệu và Chu Bách Vũ, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Hạ Văn Lễ đâu cả.
Tất cả mọi người đều cho rằng Chung Thư Ninh sẽ là quán quân đã được “nhắm sẵn”, nhưng khi điểm số được công bố, kết quả lại vượt ngoài dự đoán…
Bởi vì trước đó, đã có người đạt điểm cao hơn cô.
Dù không ai trong số các thí sinh sau cô vượt được điểm đó, thì kết quả tốt nhất cô có thể đạt được — cũng chỉ là á quân.
Chung Thư Ninh nhảy rất tốt, nhưng vẫn có điểm chưa hoàn hảo, vì vậy số điểm không được đánh giá quá cao.
Có lẽ các giám khảo cũng e ngại điều tiếng, nên đã chấm điểm có phần dè dặt.
Những thí sinh từng xì xào, bàn tán về cô giờ cũng không ai lên tiếng nữa.
Xét về độ khó và mức độ hoàn thành của bài thi, việc cô giành được ngôi quán quân cũng chẳng có gì phải bàn cãi.
Trên sân khấu, dưới ánh đèn tập trung, với váy múa trắng muốt, cô luôn là chú thiên nga kiêu hãnh, ngẩng cao đầu, mỉm cười rạng rỡ.
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc cô xoay người rời khỏi sân khấu, cơn đau nơi chân phải cuối cùng cũng khiến cô không thể gắng gượng nổi nữa…
Cơ thể cô lảo đảo, tay vội vã tìm điểm tựa.
Và ngay giây tiếp theo —
Thắt lưng chợt căng lại, cô đã ngã vào một vòng tay, vững vàng giữ lấy cô.
Hương gỗ quen thuộc ùa tới trong hơi thở.
Là Hạ Văn Lễ.
Chung Thư Ninh nín thở, nghiêng đầu nhìn anh.
Lúc này trên sân khấu, vũ công biểu diễn xen kẽ đã bắt đầu phần của mình.
Ngoài sân khấu, ánh đèn đều đã tắt, chỉ còn lại ánh sáng lướt nhẹ từ sân khấu quét qua.
Dưới ánh sáng giao hòa đó, đường nét sắc sảo của anh càng trở nên rõ ràng, mang theo một vẻ trầm tĩnh khó tả.
Anh vốn là người ít biểu lộ cảm xúc, vậy mà lúc này, khóe môi lại khẽ cong lên, nhẹ nhàng nói một câu:
“Em diễn rất tuyệt.”
“Cảm ơn anh.”
Chung Thư Ninh đứng vững lại, “Sao anh đến Thanh Châu mà không nói gì với em?”
“Vừa mới đến thôi.”
“Anh đến thẳng chỗ này luôn à?”
Hơi thở ấm nóng của anh áp sát, giọng trầm thấp bên tai cô: “Một cuộc thi quan trọng như thế, với tư cách là người nhà, sao anh có thể vắng mặt được?”
Xin cảm ơn bạn OLIVIA donate 20K! Xin cảm ơn bạn Le Thi Tuyet Ngan donate 10K.
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.