Chương 343: Thiên Thê Hiện (2)

Bộ truyện: Trâm Tinh

Tác giả: Thiên Sơn Trà Khách

Hoang dã mênh mông, gió trở nên trống trải lạ thường.

Nam tử áo xanh và thiếu nữ áo lục đứng đối diện nhau, tựa như hai phiên bản của chính mình ở hai phía tấm gương.

Trâm Tinh cảm nhận lực Thiên Ma trong cơ thể đang âm ỉ sôi trào, như một lữ khách lâu năm xa xứ bỗng được trở về cố hương.

Dòng máu Ma Vương trong cơ thể nàng tại khoảnh khắc này cộng hưởng mạnh mẽ, một dòng chảy ấm áp len lỏi khắp tứ chi bách hài, chữa lành toàn bộ những vết thương nàng đã chịu trong trận chiến với Quỷ Yểm Sinh.

Nàng nhìn về phía Quỷ Điêu Đường.

Khi Quỷ Yểm Sinh thiêu đốt Tiêu Nguyên Châu tạo thành màn sương đen giao đấu với nàng, Trâm Tinh đã cảm giác có một luồng khí tức tương đồng giúp nàng chặn lại công kích từ đối phương.

Đến giờ mới biết, hóa ra chính là Ma Vương âm thầm ra tay.

Hôm nay là lần đầu tiên nàng gặp Quỷ Điêu Đường.

Quá khứ giữa hai người hoàn toàn trống rỗng, không chút cảm tình nào.

Ma tộc từ trước đến nay vốn nhìn nhẹ những khái niệm như tình thân, tình bạn hay tình yêu.

Trâm Tinh nghĩ, có lẽ khi Quỷ Điêu Đường nhìn nàng, trong lòng hắn cũng không tồn tại cảm xúc hối hận hay thương cảm.

Ánh mắt hắn nhìn nàng, có lẽ chỉ là ánh mắt của một Ma Vương tiền nhiệm đánh giá Ma Vương kế nhiệm mà thôi.

Hai Ma Vương của Hắc Thạch Thành đứng đối diện.

Bất Giang khẽ động đôi môi, nhưng rốt cuộc chẳng nói lời nào.

Ma Vương lặng nhìn Trâm Tinh một lúc lâu, cuối cùng mở miệng, hỏi:

“Ngươi biết làm thủ lĩnh Hắc Thạch Thành, tư chất quan trọng nhất là gì không?”

Trâm Tinh khẽ nhíu mày.

Ánh mắt nam tử nhìn nàng xa xăm, như thể nơi đây không phải là tiền tuyến của một đại trận ngàn cân treo sợi tóc, mà là một góc Giang Nam trong mưa phùn.

Hắn tựa một công tử thanh tao giữa rừng trúc, ngồi uống trà, hàn huyên cùng tri kỷ.

Suy nghĩ một chút, Trâm Tinh đáp:

“Dũng khí, gan dạ, bình tĩnh, quả quyết, sức mạnh?”

Nàng chăm chú nhìn Quỷ Điêu Đường, nghiêm túc trả lời: “Làm Ma Vương không dễ, chỉ dựa vào một trong những yếu tố này, e rằng không đủ.”

Quỷ Điêu Đường khựng lại một chút, dường như không ngờ Trâm Tinh sẽ trả lời như vậy.

Chốc lát sau, hắn khẽ cười:

“Ngươi tên là Trâm Tinh?”

Trâm Tinh gật đầu.

“Trâm tinh dạ nguyệt hạ bồng hồ, tằng kiến đông cao chủng bạch du.”

Áo bào của hắn như làn sương xanh từ đỉnh núi tan biến, sắc áo trong trẻo như ngọc bích, hòa theo làn gió rộng khắp hoang nguyên, nhạt nhòa tan vào trận pháp.

“Rất tốt.”

Bóng xanh nhạt ấy nhập vào trung tâm trận pháp, nơi vốn là trận nhãn mà Cố Thái Ngọc đã tan biến trước đó, hóa thành một luồng tinh mang rực rỡ.

Hàng mi dài của Bất Giang khẽ rung động.

Chỉ trong chớp mắt, vạn đạo quang mang từ trận pháp bừng sáng, ngọn lửa kéo dài đến tận trời.

Từ sâu trong trận, một dòng chảy cuồn cuộn mãnh liệt tràn ra, khí tức hùng hậu tựa đến từ tận cùng của trời đất.

Bao la, vô hạn, nhưng cũng vô cùng ngắn ngủi.

Dòng chảy đổ xuống hạt giống đen trong hố sâu.

Hạt giống vốn trầm mặc ấy như không thể chịu nổi áp lực khổng lồ này, khe nứt nhỏ ban đầu đột ngột rách toạc.

Từ bên trong, một bóng xanh biếc vọt lên cao.

Bóng dài ấy nhanh chóng rơi xuống đất, hút lấy từng luồng năng lượng xung quanh.

Chỉ trong tích tắc, nó đã bén rễ, nảy mầm, đâm chồi vươn cao, hóa thành một cây đại thụ khổng lồ che kín cả bầu trời.

Trâm Tinh ngẩng đầu nhìn cây cổ thụ thẳng tắp vươn tới tầng mây, trong lòng tràn ngập chấn động.

Cây đại thụ này, giống hệt bóng cây sâu trong linh căn của nàng.

Thượng Cổ Càn Khôn Trận đã dừng lại.

Mọi ánh mắt đều tập trung vào cây đại thụ xanh thẳm trước mắt.

Cây đại thụ này đơn giản, thân cây chỉ lớn cỡ bánh xe, thẳng tắp không một chút uốn lượn.

Phía trên, những nhánh nhỏ đan xen dày đặc, hình thành một tán lá rậm rạp như chiếc ô xanh che phủ bầu trời.

“Kiến Mộc.”

Dung Sương nghiêm nghị nói.

Trong Hoài Nam Tử có ghi:

“Kiến Mộc ở Đô Quảng, là nơi các vị thần thánh lên xuống.

Đỉnh Kiến Mộc không có bóng, gọi cũng không vọng âm, chính là trung tâm của trời đất.”

Kiến Mộc sinh, Thiên Thê hiện.

Truy cập prostab2016.org để đọc trọn bộ...

Cây đại thụ thẳng tắp, vươn tới tận trời ấy chính là Thiên Thê nối liền Nhân giới và Tiên giới – cánh cửa dẫn tới Kim Môn Chi Hư.

Tán lá của Kiến Mộc chìm khuất trong tầng mây mờ mịt, khiến người ta khó lòng nhìn thấu bóng dáng thực sự bên trong.

Trước hố sâu, Di Di kêu lên một tiếng, Trâm Tinh ngoảnh lại nhìn, chỉ thấy mấy món pháp khí cắm xiêu vẹo trên mặt đất đang dần hóa thành bụi mờ, theo gió mà tan biến.

Chiến kích nhuốm máu, cây sáo tử sắc xinh đẹp, và thanh trường kiếm lấp lánh quang hoa, tất cả trong thoáng chốc sáng bừng giữa hoang dã như một giấc mộng đẹp của Hoa Hư Quốc.

Ánh sáng huy hoàng lóe lên rồi tắt lịm, không để lại chút dấu tích nào.

Ân oán tình duyên hơn hai mươi năm trước, đến đây liền tan biến thành hư vô.

Cố Bạch Anh bước đến bên hố sâu trống rỗng, hàng mi dài che khuất đôi mắt, khiến Trâm Tinh không thể thấy rõ biểu cảm của hắn.

Nhưng bóng dáng đứng yên lặng ấy lại toát lên một vẻ lạnh lẽo, cay đắng khó nói.

Hắn cùng cha mẹ mình, luôn là gặp nhau trong vội vã, chia ly càng vội vã hơn.

Nhanh chóng đến mức không có lấy một lời từ biệt tử tế.

Như thể số phận cố ý trêu đùa.

Thiếu Dương Chân Nhân ngước nhìn Kiến Mộc cao vời, khẽ nói:

“Đi thôi.”

Phú Vinh Hoa khựng lại: “Cứ thế mà đi lên sao?”

“Chẳng lẽ bây giờ còn có con đường nào khác?”

Linh Tâm Đạo Nhân cười lạnh.

Dù có ác cảm sâu sắc với ma tộc, nhưng ông ta không thể không thừa nhận, nhờ tàn hồn của Ma Vương mà Thượng Cổ Càn Khôn Trận mới hồi sinh trận nhãn.

Muốn trở mặt lúc này, ngay cả những lời khó nghe cũng không thể nói ra.

Bất Giang cũng lên tiếng:

“Đi thôi.”

Nàng và Quỷ Điêu Đường gặp lại nhau, đến cả vài câu cũng chưa kịp nói, nhưng dường như trên gương mặt nàng chẳng có chút nào bi thương.

Có lẽ chỉ chút bâng khuâng thoáng qua, nhưng tuyệt nhiên không liên quan đến gió trăng.

Tuổi thọ của ma tộc dài đằng đẵng, không như nhân tộc, luôn xem trọng tình ái và chấp niệm.

Trâm Tinh đứng dưới Kiến Mộc, ngẩng đầu nhìn lên.

Kim Môn Chi Hư, thực sự nằm ngay trên ngọn cây này sao?

Theo cây mà đi lên, thật sự có thể thấy được cảnh tiên giới và nhân giới nối liền nhau?

Nàng không biết trên đó có gì, chỉ cảm thấy từ bầu trời sâu thẳm nơi ngọn cây, một luồng khí tức thần bí đang truyền xuống.

Luồng khí này giống hệt với hơi thở của Tiêu Nguyên Châu trong cơ thể nàng, thậm chí còn mạnh mẽ hơn.

Ít nhất, Ma Vương từng nói Tiêu Nguyên Châu rơi xuống từ nơi đó, lời này chắc chắn không phải giả.

Nàng có thể cảm nhận được hơi thở tương đồng đang bao bọc lấy mình, thậm chí che phủ cả lực Thiên Ma trong cơ thể, khiến nàng như hòa thành một viên châu đen tuyền.

“Làm sao thế?”

Một giọng nói thiếu niên vang lên bên cạnh, Cố Bạch Anh không biết từ lúc nào đã bước đến gần nàng.

Dường như nhận ra sự bất an của Trâm Tinh, hắn chăm chú nhìn nàng, nói:

“Nàng trông có vẻ rất căng thẳng.”

Trâm Tinh do dự một chút, rồi đáp:

“Ta chỉ có hơi lo lắng.”

“Không cần phải lo.”

Cố Bạch Anh nhìn lên ngọn cây cao, khẽ nói, “Dù có xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ ở bên cạnh nàng.”

Trâm Tinh mỉm cười, dường như hắn đã thoát khỏi sự trầm mặc lúc trước.

Cố Bạch Anh luôn là vậy, dù có đau buồn đến đâu, hắn cũng không để người khác nhận ra, càng không để việc đó làm gián đoạn những chuyện cần làm tiếp theo.

Hắn luôn tiến về phía trước.

Trâm Tinh không đáp lại lời hắn, chỉ nắm lấy tay đối phương, khẽ nói:

“Đi thôi.”

Không phải tất cả các đệ tử đều leo lên Thiên Thê, một số ở lại canh giữ Thượng Cổ Càn Khôn Trận để đề phòng biến cố bất ngờ.

Kiến Mộc quả là kỳ lạ, các tu sĩ không thể phi kiếm hay đạp gió trên cây này.

Nếu muốn theo cây mà đi lên, chỉ có thể leo như người bình thường.

Trâm Tinh hành động hơi chậm, nhưng Di Di lại tỏ ra vô cùng linh hoạt.

Nó nhảy nhót trên thân cây, tựa như đi trên đất bằng, thỉnh thoảng chạy lên trước rồi quay đầu thúc giục Trâm Tinh tiếp tục tiến bước.

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.

Scroll to Top